Lời xin lỗi của Tiểu Chu dành cho Trịnh Khởi
Nếu nhắm mắt cho qua mọi chuyện, liệu ngày bầu trời ngày mai có còn trong xanh?
Tiểu Chu giật mình tỉnh dậy, cô ôm lấy gương mặt, mệt mỏi.
Đã nghĩ ngợi rất nhiều, chỉ nhớ là, cô đã ngất đi bởi một cơn chóng mặt khủng khiếp.
Vài giọng nói vang vẳng trong đầu, những tiếng ồn quái gở.
Rồi, cô cũng mường tượng lại mọi thứ, nhớ về một người phụ nữ thật quen thuộc.
Tiểu Chu lột bỏ lớp chăn, lập tức xuống giường.
Cô muốn lao nhanh ra khỏi căn phòng lạnh lẽo này, để đi tìm một người phụ nữ.
"Bác sĩ?"
"A!?"
Chính lời gọi này đã kéo cô trở về thực tại, để mà ngừng đôi chân, không vô thức đi kiếm tìm người phụ nữ nào đó nữa.
Trịnh Khởi đôi mắt nặng trĩu sự mệt mỏi. Nàng thấy cô liền vội vã cầm cốc nước đặt xuống bàn, nhanh chóng bước về phía người kia.
"Hai giờ sáng rồi, chị định đi đâu? Mau vào nghỉ đi!"
Cái ôm cánh tay của nàng khiến cô bối rối. Không phải lần đầu, nhưng lần này, nó rất khác.
Tiếp xúc này với Tiểu Chu, chính Trịnh Khởi cũng cảm thấy không còn thân quen như trước nữa.
Rất lạ lẫm...
"Tôi...đã ngất ở quán ăn!"
Tiểu Chu nhẹ nhàng rút cánh tay thoát khỏi bàn tay Trịnh Khởi. Cô nâng tay di di thái dương, rồi chậm rãi đi về phía chiếc ghế dài.
Ngồi phịch xuống.
"Bác sĩ đừng lo lắng, em sẽ mời một Giáo sư có tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doctor/2538021/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.