Chương trước
Chương sau
Tiểu Chu nắm tay người cô yêu đi dạo trên con đường quen thuộc. Mỗi bước đi cô đều hoài niệm về những thứ thật đẹp đẽ thuộc về cả hai người, bởi vậy mà trên môi hiện hữu một nụ cười thật tươi tắn.

Một mùa xuân dịu dàng nữa lại đến, tình yêu lại lần nữa đâm chồi trong tim hai người phụ nữ.

"Lệ Lệ!"

"Vâng!?"

Tiểu Chu bất chợt lên tiếng khiến Lã Hứa Lệ tròn mắt ngạc nhiên. Tông giọng này nàng đánh giá là cô đang khẩn trương, cũng vô cùng nghiêm túc nên hình thành tò mò.

Chưa đáp vội, Tiểu Chu lúc này có phần lúng túng. Cô vốn đã nghĩ tới việc này, từ sau ngày nàng đưa cô ra mắt ba mình, nhưng quả thực vẫn chưa có cái dũng khí mở lời.

Tiểu Chu là cần động lực từ bạn gái mình.

"Thực ra... Hôm nay tôi muốn mời em đến nhà ăn cơm!"



Lã Hứa Lệ đương nhiên hiểu đây không phải là lời mời dùng bữa tối thông thường, với tư cách là một người bạn hay đồng nghiệp lâu ngày mới về nước. Lời mời này chính là mang hàm ý: tôi muốn giới thiệu em với tư cách là bạn gái của tôi với gia đình!

"Em không vội chuyện đó, Chu không cần phải vì em đã ra mắt Chu với ba mà cảm thấy áy náy về chuyện này!", nàng nắm tay cô thêm chặt hơn, thanh âm ôn nhu vô cùng mềm mại dễ nghe.

Tiểu Chu đúng là vì màn ra mắt kia tác động, nhưng cô không hề cảm thấy áy náy, trái lại còn cảm thấy việc này vốn nên nói với gia đình từ lâu rồi, chẳng qua... quá nhiều chuyện xảy ra.

"Tôi là muốn đường hoàng qua lại với em, không muốn mập mờ để người khác đoán già đoán non chọc ghẹo. Đầu tiên sẽ nói với gia đình, chuyện ở bệnh viện cũng sẽ công khai sau đó!"

Viễn cảnh trong đầu Tiểu Chu là như bức tranh, dù rằng chuyện Giáo sư Trương và Giám đốc Lã hẹn hò không ai trong bệnh viện không rõ, nhưng tính cách Trương La Chu vốn là vậy, thẳng thắn công khai mới phù hợp với cô.

Vấn đề khiến cô hồi hộp là phản ứng của gia đình mình...

Mẹ Lương luôn muốn cô lấy chồng, luôn miệng đòi có cháu bế... Dù rằng một năm nay Tiểu Chu "bình yên" đến lạ, nhưng cô cho rằng vì bản thân stress quá độ với khối công viện ở bệnh viện nên gia đình không đả động chuyện cưới xin nữa. Mà, những ngày này tâm trạng cô vốn đang tốt trở lại, ai ai cũng nhìn ra huống gì mẹ Lương rất quan tâm con cái!? Là vậy nên Tiểu Chu cho rằng việc mẹ Lương lại nhắc chuyện chồng con sắp xảy ra, vẫn là phải nói rõ với gia đình chuyện của mình và Lệ Lệ!

Lã Hứa Lệ nhìn sự quyết tâm đến mức đôi mắt sáng rực lên của Tiểu Chu thì buồn cười. Nàng nâng tay, xoa đầu cô: "Em biết rồi! Vậy chúng ta cùng nhau mua chút đồ cho ba mẹ, không thể đi người không được, đúng chứ!?"

"Ừ, tất nhiên rồi!"

Tiểu Chu nở nụ cười thật tươi, cô cúi người, đặt lên môi nàng một nụ hôn nhẹ.

"Cảm ơn em, Lệ Lệ!"

"Vì chuyện gì?"



"Vì đã chọn tôi là người đồng hành cùng em trong suốt cuộc đời này!"

Mẹ Lương thấy sự xuất hiện của Lã Hứa Lệ thì bất động ngoài cửa mấy giây, sau đó đôi mắt bà dao động, nước mắt lưng tròng, tiến tới ôm lấy trước sự ngỡ ngàng của chính nàng.

"Thật tốt quá, Lệ Lệ à, cuối cùng con đã về rồi..."

Lã Hứa Lệ nhìn Tiểu Chu, sau khi nhận nụ cười mỉm của cô thì bản thân cũng vì vậy mà nở nụ cười.

Nàng xúc động, bởi cái ôm ấm áp này mà nước mắt cứ vậy rơi xuống.

Những giọt nước mắt của hạnh phúc.

"Vâng, con đã về!"

"Mau... Mau vào nhà, mọi người đều đang chờ cơm! Mang túi đây ta xách giúp!"

"A... V-Vâng!"

Lã Hứa Lệ được mẹ Lương đưa vào tận trong nhà, thậm chí còn không đếm xỉa đến sự tồn tại của cô con gái ruột khiến Tiểu Chu hé miệng kinh ngạc. Cô lẽo đẽo chạy theo sau, trên tay lỉnh kỉnh quá nhiều đồ khiến chúng va đập lại với nhau tạo thành những tiếng động mà mẹ Lương cho rằng: đây chính là những tiếng động hết sức ngứa tai.

"Nhẹ cái tay thôi, cô muốn phá đồ đạc sao???"

Tiểu Chu méo xệch mặt mũi trước màn đãi ngộ chênh lệch tuyệt đối này, cô là ấm ức: "Mẹ, con thực sự là con nuôi đúng không...???"

Mẹ Lương quắc mắt nhìn khiến Tiểu Chu im bặt mà không dám nói thêm câu nào nữa. Sau đó bà liền quay sang phía Lã Hứa Lệ, tông giọng dịu dàng hoàn toàn ngược lại với cách nói chuyện với cô con gái "quý hoá" của mình.

"Lệ Lệ, Dương Dương cũng về cùng con chứ!?"

Mẹ Lương khi nhắc đến Dương Dương trông nét mặt thực sự rất vui. Dương Dương có một dạo ngày nào cũng do bà chăm sóc nên tình cảm bà cháu vô cùng khăng khít. Ngày Lã Hứa Lệ rời khỏi Trung Quốc, ngoài Tiểu Chu khóc lóc đau khổ thảm thiết thì còn có một mẹ Lương cũng rất buồn bã. Mẹ Lương từ lâu đã coi Dương Dương hay Lã Hứa Lệ là một phần của cái gia đình họ Trương này, gia đình chia cắt sao có thể không buồn đây?

Mẹ Lương rất nhớ Dương Dương, cũng rất nhớ Lã Hứa Lệ...

Lã Hứa Lệ mỉm cười, ôm lấy vai mẹ Lương, gật nhẹ đầu hướng bà đáp: "Dương Dương đang được ba con chăm sóc bên Mỹ, sau khi thu xếp xong xuôi việc nhập học sẽ trở về Trung Quốc. Có lẽ mất gần một tuần nữa... đến lúc đó, lại phiền bác chăm sóc Dương Dương như trước!"

Mẹ Lương như chỉ chờ câu nói này, nhanh chóng đồng thuận, thậm chí giọng là muốn reo lên: "Phiền gì chứ? Thiên thần bé nhỏ Dương Dương nhất định phải do một tay bà Lương chăm bẵm mới lớn nhanh như thổi được! Hảo, hảo!!! Hôm nay quả là một ngày vui!!! Đi, chúng ta đi, mọi người đang chờ!"

"Vâng!"

"Mẹ.... Vẫn còn con gái mẹ phía sau mà..... Đi chậm thôi đồ nặng lắm...."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.