Những chuyện đã qua quả thực như là một giấc mộng. Bởi vậy, con người chỉ cần trân trọng hiện tại, đừng bị quá khứ lấn át hay vì viễn cảnh tương lai mà mộng tưởng. Hiện tại là chìa khoá của khoảnh khắc sống.
Lã Hứa Lệ nằm trong lòng Tiểu Chu, hai người đã như vậy được một lúc, không ai nói nửa lời mà chỉ đơn giản là tận hưởng sự hạnh phúc này. Người ta nói nhân duyên là thứ thật kì lạ, có duyên có nợ chia lìa ra sao sau cùng cũng sẽ quay về bên nhau. Trọn vẹn lúc này thực sự hai người phụ nữ chưa từng dám mơ tới, với Lã Hứa Lệ chỉ có thể nghĩ tới bóng dáng của cô, còn với Tiểu Chu cũng chỉ mong được chạm mặt người cô thương một lần nữa... Cả hai chưa từng ôm mộng có thể cùng nhau thêm một lần.
Lần này sẽ không buông tay, nhất định sẽ không buông tay!
"Chu biết gì không? Hơi ấm này em đã từng nhận được. Đã rất lâu rồi, em thực sự rất muốn cảm nhận nó một lần nữa, hôm nay em rất hạnh phúc!"
Lã Hứa Lệ dụi mặt vào ngực cô, hệt như một đứa trẻ.
Tiểu Chu ôm người phụ nữ cô yêu thêm chặt hơn, môi cũng mỉm cười: "Có gì mà xúc động như vậy chứ!? Ngày nào tôi cũng sẽ ôm em như này mà!"
Lã Hứa Lệ lắc đầu: "Không phải như vậy, cái ôm này làm em nhớ tới mẹ, là vậy nên hiện tại cũng cảm kích nữa!"
Một lời này làm Tiểu Chu hốt hoảng.
"H-Hả? Mẹ... Mẹ sao? Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doctor/2537992/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.