Lã Hứa Lệ kéo dài câu cuối, đầu ngón tay trỏ nghịch ngợm đặt lên môi cô, khiến Tiểu Chu hình thành cái nuốt khan: "S-Sao?"
"Nhưng em có cái tôi rất lớn và có cá tính riêng của mình. Em sẽ không hết hận người đàn ông đó, cũng sẽ đường đường chính chính chiếm lấy bệnh viện của ông ta. Mục đích của em luôn rõ ràng, mục tiêu của em đề ra luôn luôn đạt được. Đó là sự kiêu ngạo của em! Chu hiểu chứ!?
"V-Vâng... Tôi... Tôi hiểu... Ha...ha...ha... Hiểu mà... Hiểu mà...."
"Tốt! Giờ ngủ đã, mai có rất nhiều việc cần giải quyết!"
"N-Ngủ sao? Ánh mắt khi nãy của em rõ ràng có mang ý ấy ấy, sao lại ngủ??? Lệ Lệ!? Lệ Lệ???"
"Ồn quá!"
"Lệ Lệ? Em ngủ thật sao? Này... này!!!"
Đồ ngốc!!!
*-*-*-*-*
"Em dâu, tối qua ngủ không ngon sao?"
Tống Mẫn cao giọng chọc ghẹo khiến Lã Hứa Lệ đỏ bừng mặt. Thực sự tình ngay lý gian, gương mặt mệt mỏi là do tối qua có "trận" khóc thảm nào đó, chứ không hề giống như cái suy nghĩ bậy bạ trong đầu Tống Mẫn lúc này. Mà có mồm năm miệng mười cũng rất khó có thể thanh minh, là thế nên Lã Hứa Lệ chọn cách đổi chủ đề, mặc cho Tống Mẫn cười đắc ý tự cho là mình nói trúng tim đen đối phương.
"Bác gái nói chốc nữa sẽ ra ngoài mua đồ, ba người chúng ta sẽ cùng đi!"
"Ai nha, Giám đốc Lã cũng thật biết né tránh chủ đề hay ho nga~" Tống Mẫn cười cười, biết mình đã thắng thì cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doctor/2537986/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.