"Sắc mặt Tiểu Chu gần đây rất tốt, đang dần trở về dáng vẻ năm xưa. Thật sự đến giờ tôi vẫn không thể hiểu, sao cô năm đó lại lựa chọn như vậy? Dày vò nhau đến thế, sau cùng cũng chẳng để giải quyết bất kể chuyện gì!"
Tống Mẫn không phải Đức Phật, hiển nhiên dù yêu quý Lã Hứa Lệ ra sao vẫn phải nhân cơ hội trách cứ một tiếng. Trong thời gian chờ mẹ Lương thay bộ đồ mới mua, hai nàng đã nói được rất nhiều chuyện, và hầu hết các câu chuyện đều xoay quanh vị Giáo sư nào đó.
Không khí trùng xuống một phần nhưng không vì vậy mà Tống Mẫn dễ dàng dịu đi cảm xúc lúc này. Nàng ta sao có thể không cảm thấy bất công cho bạn thân mình chứ!? Tiểu Chu cũng là gia đình của nàng ta, Lã Hứa Lệ trong mắt nàng dù ngày rời đi chỉ nàng biết nguyên nhân ra sao nhưng cũng là quá đỗi vô tình.
Lã Hứa Lệ cũng không né tránh chủ đề này. Nàng cho rằng bản thân nàng vẫn nên bị mắng nhiếc nhiều hơn, cái nhăn mày của Tống Mẫn lúc này vẫn là rất nhẹ nhàng.
"Trước chữ yêu, còn có chữ hiếu! Tôi thực sự đã lựa chọn bảo vệ hạnh phúc của ba mình, tôi quá kiêu ngạo, luôn cho rằng mọi quyết định của mình là đúng đắn. Và tôi đã sai, đáng ra tôi nên cùng người tôi yêu giải quyết từng vấn đề!"
Nói đến đây, Lã Hứa Lệ liền nghĩ về căn bệnh của Tiểu Chu, đôi mày yêu kiều nhăn lại: "Gần đây đúng là Chu đã khá hơn, cũng ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doctor/2537982/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.