Ông Trương cùng Tiểu Chu nhìn hai "người thương" của mình bằng vẻ mặt không biết nói gì hơn. Đắc tội với gia chủ một chút là được rồi, đây lại đắc tội với cả mẹ cả con, chuyện lớn chuyện nhỏ đều đem ra mỉa mai đá xéo. Chưa hết, Lã Hứa Lệ sau trận cờ với Phó Anh Tài thì lần lượt lại hạ gục hết đám nam nhân còn lại trên bàn cờ. Thắng cờ cũng thôi, đây nàng vừa thắng vừa mỉa mai từng kẻ cười cười cợt cợt vào hùa với Phó Anh Tài lúc trước khiến tất cả nam nhân đều không thể ngẩng mặt lên nổi.
Sự tình khi đó Tống Mẫn cũng tái xanh gương mặt, nàng ta trách bản thân không ngăn cái miệng của Lã Hứa Lệ sớm hơn một chút. Mỗi câu mỗi chữ đều là thâm sâu chọc ngoáy, nghĩa đen nghĩa bóng đan xen lẫn lộn, không để gã nào có thể diện mà ra về.
Mà về cơ bản nàng ta không biết người có tâm tính tựa ni cô như Lã Hứa Lệ có thể có chiếc miệng thâm độc đến thế. Thâm độc đến mức Tống Mẫn ngồi cạnh nghe cùng còn cảm thấy nhục nhã thay mấy gã kia, chứ nói gì đến đối tượng bị nàng công kích đây?
Ông Trương sống cùng bà Lương mấy chục năm, vốn không lạ lẫm tính cách vợ mình. Cái ông thấy lạ là không chỉ có mình vợ ông gây chiến, hoá ra còn ăn ý với cả "con dâu" út đến vậy, cùng nhau làm bẽ mặt cả mẹ cả con gia chủ. Ông Trương biết không nói được vợ nhưng trước con cái cũng phải có chút thể diện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doctor/2537974/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.