Hạng Quân Vãn ngủ một giấc, ngủ ba ngày ba đêm. Khi nàng tỉnh lại chính là sáng sớm, Phượng Cửu sớm đã chẳng biết đi đâu. Hạng Trị Chung tựa vào một bên ghế dựa, để nguyên y phục mà nằm. Dương quang màu vàng nghiêng nghiêng chiếu vào, dừng ở trên khuôn mặ tiều tụy của Hạng Trị Chung, lưu lại một dải bóng ma.
“Tê ——” Thấy Hạng Quân Vãn tỉnh, Hỏa Quỳ thè chiếc lưỡi nhỏ, cái đầu lạnh lẽo cọ cọ cằm Hạng Quân Vãn, Bao Tử đã ở trước đầu giường, chỉ là xa xa nhìn Hạng Quân Vãn, miệng không ngừng phát ra thanh âm “Chít chít ——”.
Kỳ thật, Ngân Hồ đặc biệt tưởng nhớ cùng Hạng Quân Vãn thân thiết, bất đắc dĩ Kim Ti Xà bày ra một bộ dáng muốn công kích, khiến cho Ngân Hồ không thể không cùng Hạng Quân Vãn giữ một khoảng cách. Ba ngày nay, hai sủng vật vì tranh đoạt Hạng Quân Vãn, đã tranh đấu gay gắt rất nhiều lần. Đấu vài hiệp đều không phân hắng bại, Bao Tử cũng hiểu được Hỏa Quỳ không phải ngồi không, dù cho vẫn không cam lòng, nhưng mà gặp trở ngại, vướng víu nọc độc của Hỏa Quỳ, Bao Tử chỉ có thể ủy khuất nhìn Hạng Quân Vãn, một bộ dáng tiểu tức phụ bị ức hiếp.
Thanh âm của Ngân Hồ đem Hạng Trị Chung đánh thức, hắn dụi dụi mắt, vừa nhìn đến Hạng Quân Vãn, lập tức vui sướng tiến đến bên giường, “Vãn Nhi, ngươi tỉnh? Thật tốt quá! Tỉnh là tốt rồi!”
Thanh âm của Hạng Trị Chung sung sướng, đem vẻ mỏi mệt mất tinh thần cùng đám râu ria lộn xộn phản cảm trên mặt hắn quét sạch. “Ngươi ngủ ba ngày, ngươi có biết phụ thân có bao nhiêu sợ ngươi ngủ một giấc không tỉnh lại nữa ——
“Phụ thân, ta không sao.”
Từ sau khi tỉnh lại, Hạng Quân Vãn liền cảm nhận được trong cơ thể có một dòng nước ấm chạy khắp tứ chi bách hải, cái loại cảm giác thoải mái này là nàng cho tới bây giờ đều không có thể nghiệm qua, hay là, đây là chỗ tốt Linh Nguyệt châu mang đến?
Nhìn thấy Hạng Trị Chung, Hạng Quân Vãn chợt nhớ tới chuyện tình ở trong sơn động, vội vàng ngồi dậy, “Cha, Thái hậu không phải tuyên cha tiến cung sao? Cha có sao không? Đúng rồi, là Thái hậu tìm người bắt cóc ta, bà ta sẽ gây bất lợi với người!”
Hạng Quân Vãn liên tiếp nói nhiều lời quan tâm như vậy, Hạng Trị Chung nghe xong rất là vui mừng, vội vàng trấn an nữ nhi, “Ta không sao, Thái hậu không có chứng cớ, không làm gì được ta.”
Hạng Trị Chung bình an, Hạng Quân Vãn trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra. Đến nơi đây, nàng đã đem Hạng Trị Chung trở thành thân nhân, chỉ là ở dưới vách núi, lời của Công Tôn Nam, khiến cho mày Hạng Quân Vãn đột nhiên nhíu lại, nàng nhìn sang Hạng Trị Chung. Mấy ngày này, Hạng Trị Chung đối với nàng yêu thương không giả, nhưng mà trong sơn động kia song bào thai huynh đệ nói như thế là có ý gì? Chẳng lẽ, người trước mắt này đối với nàng mọi cách yêu thương, lại là kẻ thù giết cha của nàng?
Trong lúc nhất thời, Hạng Quân Vãn trong đầu hiện lên vô số ý niệm.
Nếu nàng thật sự là nữ nhi Công Tôn Bách, đối với người cha đã sinh ra nàng này nàng không có bất cứ tia cảm tình nào, bởi vì nàng là Đường Thanh, không phải Hạng Quân Vãn thật sự. Ngược lại nàng ở nơi này cùng Hạng Trị Chung, cảm nhận được tình thân ấm áp. Chỉ là, Hạng Trị Chung cùng Công Tôn Bách trong lúc đó rốt cuộc có ân oán gì? Hạng Trị Chung đối với nàng như thế, là có cái mục đích gì?
Nhìn ra Hạng Quân Vãn trong lòng có việc, Hạng Trị Chung nhẹ giọng hỏi, “Vãn Nhi, làm sao?”
“Không, không có gì.” Hạng Quân Vãn vốn dĩ muốn mở miệng hỏi Hạng Trị Chung chuyện tình về Công Tôn Bách, nhưng nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Hạng Trị Chung, nàng lại đem nghi hoặc của mình nuốt vào.
“Có phải hay không lo lắng Phượng thiếu chủ? Bên ngoài tin đồn lan rất nhanh, hắn muốn chiếu cố ngươi, lại sợ liên lụy ngươi, cho nên đi về trước. Ngươi yên tâm, qua không bao lâu các ngươi có thể gặp mặt!”
“Cha ——” Hạng Trị Chung nói lời trêu chọc, Hạng Quân Vãn làm sao nghe không hiểu! Tựa như tiểu hài tử làm chuyện xấu bị bắt quả tang, trên mặt Hạng Quân Vãn dâng lên một ráng đỏ ửng.
“Ha ha, nữ nhi lớn không giữ được trong nhà!”
Nhắc tới Phượng Cửu, trên mặt Hạng Trị Chung lộ ra tươi cười vui mừng. Chuyện Phượng Cửu ra vào khuê phòng Hạng Quân Vãn, Hạng Trị Chung làm chủ một gia đình, như thế nào không biết! Chỉ là, xem Phượng Cửu đối với Hạng Quân Vãn một mảnh thiệt tình, cử chỉ có chút khác người, hắn liền mở một con mắt nhắm một con mắt, ngầm đồng ý bọn họ lui tới. Nếu không, đường đường phủ tướng quân cũng không phải tùy tiện người nào đều có thể vào!
Sau khi cười xong, thần thái Hạng Trị Chung trở nên ôn hòa, “Vãn Nhi, đến, phụ thân hỏi ngươi chuyện này!”
Hạng Quân Vãn nguyên tưởng rằng Hạng Trị Chung hỏi thăm chuyện tình nàng cùng Phượng Cửu, không nghĩ tới Hạng Trị Chung mở miệng, lại nói một câu khiến cho Hạng Quân Vãn rất kinh ngạc, “Vãn Nhi, ngươi hướng tới cuộc sống như thế nào? Ngươi có nghĩ sẽ rời đi nơi này?”
“Phụ thân, người đây là ý gì?” Hạng Quân Vãn không hiểu.
“Ta là nói, hiện tại Thương Nguyệt quốc không yên ổn, nếu Phượng Cửu thiệt tình đối với ngươi tốt, hơn nữa các ngươi lại lưỡng tình tương duyệt…… Ngươi, đi theo hắn đi thôi!” Hạng Trị Chung vuốt tóc Hạng Quân Vãn, yêu thương trong mắt lộ ra rõ ràng, “Các ngươi rời khỏi nơi thị phi này, sống một cuộc sống khoát hoạt đi!”
Lời của Hạng Trị Chung, khiến cho Hạng Quân Vãn không nắm được ý tứ của hắn. “Phụ thân, có phải người có gì đó gạt ta?”
“Không có.” Hạng Trị Chung vội vàng phủ nhận, “Ta chính là cảm thấy chính mình vẫn không ở bên cạnh ngươi, đối với ngươi quan tâm không đủ, không biết ngươi muốn cái gì. Nghe bọn La Húc nói, ngươi rất thích cuộc sống tự do tự tại, ta nghĩ đến ngươi nên rời đi nơi này. Ha ha, không có chuyện gì, không có chuyện gì!”
Hạng Trị Chung đứng lên, ngây ngốc nở nụ cười hai tiếng, “Dù sao, mặc kệ ngươi muốn cái gì, phụ thân đều sẽ đứng sau ủng hộ ngươi!”
“Bất cứ chuyện gì chuyện sao?”
“Bất cứ chuyện gì ——” Ánh mắt Hạng Trị Chung đột nhiên trở nên sắc bén, thần tình trên mặt cũng nghiêm túc, “Dù cho ngươi muốn thiên hạ này, phụ thân cũng sẽ giúp ngươi đoạt!”
Hạng Trị Chung đi rồi, Hạng Quân Vãn đầu óc vẫn còn “ong ong” rung động. Hạng Trị Chung cùng Công Tôn Bách rốt cuộc là cái quan hệ gì? Chuyện năm đó cất giấu bí mật gì? Nếu nàng thật là nữ nhi của Bách Thái tử, mẹ đẻ của nàng là ai chứ?
Hạng Quân Vãn nghĩ không ra đến tột cùng là có chuyện gì, nàng không biết, lúc này, ở trong hoàng cung, một hồi âm mưu cùng nàng có liên quan đang nổi lên.
“Các ngươi xác định? Hoàng thượng thật sự là nói như vậy?” Triệu Mạn kích động nhìn hai người Dụ Phi cùng Dụ Tịnh đứng ở trước mắt, trong mắt có vui sướng, có bất khả tư nghị, còn có kích động khó có thể khống chế.
“Đúng vậy, Thái hậu. Hoàng thượng sau khi nhìn thấy cô nương kia hết sức sợ hãi, thậm chí té ngã. Tuy rằng thuộc hạ cách xa, không thể thấy rõ dung mạo cô nương, nhưng lời Hoàng thượng nói chúng ta tuyệt đối không có nghe sai.”
“Chẳng lẽ, cô nương kia thật là cốt nhục của con ta? Nếu như là thế, nàng vì sao không đến cùng ta nhận thức? Mẹ đẻ của nàng là ai chứ?” Triệu Mạn một trận mê muội, Thanh Đằng vội vàng tiến lên đỡ Triệu Mạn ngồi xuống, lại vì Triệu Mạn mát xa, giúp nàng giảm bớt áp lực.
Qua hồi lâu, Triệu Mạn mới hít sâu mộ hơi, “Dụ Phi, nếu bên ngoài đều tìm kiếm tung tích nữ chúa, các ngươi hãy đem tin tức Hạng Quân Vãn là nữ chúa tản ra ngoài đi……”
“Thái hậu, người là muốn dời đi tầm mắt mọi người——” Dụ Phi là người thông minh, chỉ một chút, liền hiểu rõ ý tưởng Hoàng Thái hậu.
“Đúng! Hạng Quân Vãn có thể từ trong tay các ngươi chạy đi, cũng là có chút bản lĩnh. Để cho nàng đi kiềm chế những kẻ yêu quyền thành điên này đi! Dụ Tịnh, ngươi dẫn người đi tìm tôn nữ bảo bối của Ai gia, lần này, Ai gia nhất định phải hảo hảo che chở nàng!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]