“Vậy nàng định làm như thế nào? Có cái gì cần ta hỗ trợ không?”
Phượng Cửu chủ động mở miệng, Hạng Quân Vãn thật đúng là nghĩ đến một việc, vội vàng ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói thầm vài câu. Nghe xong, Phượng Cửu sắc mặt khẽ biến vài lần, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm, “Nàng xác định? Thật sự như thế?”
“Không đem tất cả mọi người lôi vào, trò chơi này chơi như thế nào chứ!”
Hạng Quân Vãn cười ngọt ngào, lông mi thật dài ở trước mắt cong thành một cái bóng hình bán nguyệt, nhìn đáng yêu cực kỳ. Phượng Cửu nhịn xuống xúc động muốn ôm lấy Hạng Quân Vãn, đem Ngân Hồ quăng cho Hạng Quân Vãn, “Có chuyện gì thì cho Bao Tử tuyền tin cho ta! Gặp được nguy hiểm đừng thể hiện, hoàng cung thâm sâu, không dễ ở!”
Thấy Phượng Cửu thật đúng là đem tên Ngân Hồ đổi thành “Bao Tử”, Hạng Quân Vãn lại cười, lộ ra hàm rang nhỏ sáng như trân châu, “Đã biết, ngươi đừng để người ta tra ra là do ngươi làm. Tốt nhất làm cho dư luận xôn xao mới tốt! Làm tốt, ta thiếu ngươi một cái nhân tình, ngày sau nhất định trả lại ngươi!”
“Vãn Vãn, ta và nàng là quan hệ như thế nào, còn phải xa lạ như vậy sao! Yên tâm, ta nhất định làm cho náo loạn!”
Hiệu suất làm việc của Phượng Cửu vô cùng tốt, xế chiều hôm đó, trong kinh thành liền xuất hiện một lời đồn đãi, nói Bách Thái tử chết kỳ thật không phải ngoài ý muốn, mà là bởi vì, phía sau màn độc thủ chính là đương kim hoàng thượng Công Tôn Nam. Công Tôn Bách đã sớm đối với ngôi vị hoàng đế mưu đồ đã lâu, cho nên mới nắm chắc lấy cơ hội Công Tôn Bách cưới Bách Lý Thái Vi, mua chuộc người thân cận Công Tôn Bách là Hạng Trị Chung, cuối cùng cưu chiếm thước sào, mưu đồ lấy tánh mạng Bách Thái tử, còn chiếm lấy ngôi vị hoàng đế vốn dĩ thuộc về Công Tôn Bách.
Lời đồn đãi, giống như tuyết cầu, càng lăn càng lớn, cuối cùng kinh động đến cả Công Tôn Nam trong cung.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Công Tôn Nam nghẹn họng triệu hỏi thủ vệ kinh thành, “Vì sao lại xuất hiện lời đồn đãi nhảm nhí như thế?”
“Bệ hạ tha lỗi, hạ quan không biết a!”
“Khốn kiếp, cút đi! Ai dám đưa lời đồn đãi, thì bắt lại cho trẫm, hết thảy bắt lại!”
Chờ thủ vệ đi rồi, Công Tôn Nam tê liệt ngã xuống ghế. Hạng Quân Vãn vô luận như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, lời đồn đãi mà mình nhờ Phượng Cửu thả ra, vốn dĩ chính là chân tướng thực sự. Công Tôn Nam ấn ấn huyệt Thái Dương, đau đầu lợi hại. Chuyện năm đó làm đến thiên y vô phùng*, vì sao qua nhiều năm như vậy, lại có lời đồn đãi như thế truyền tới? Rốt cuộc là ai làm?
*Làm đến không chê vào đâu được.
Hạng Trị Chung? Người Công Tôn Nam loại trừ đầu tiên chính là Hạng Trị Chung, hắn cùng mình đều là châu chấu buộc trên một cành, huống chi Hạng Trị Chung đã có được quân quyền, mấy năm nay cũng trung thành và tận tâm, hắn căn bản là sẽ không ở phía sau mà cắn ngược lại mình một ngụm.
Hay là, là Thái hậu? Thái hậu tra được cái gì?
Công Tôn Nam đột nhiên nhớ tới Hoàng thái hậu Triệu Mạn đem Hạng Quân Vãn mời vào trong hoàng cung, nếu lời đồn đãi này thật sự là do Thái hậu thả ra, Thái hậu nhất định đối với hắn nổi lên lòng nghi ngờ, nhất định sẽ không bỏ qua Hạng Quân Vãn. Nếu thật sự là như thế, Hạng Quân Vãn sẽ gặp nguy hiểm! Hạng Trị Chung quan tâm nhất chính là nữ nhi này, vạn nhất Hạng Quân Vãn có cái cái gì không hay xảy ra, Hạng Trị Chung khẳng định sẽ mất hết chừng mực.
Vừa nghĩ tới “Hắc Bạch Sát” trong tay Thái hậu, Công Tôn Nam lại hận đến răng nanh nghiến “khanh khách”. Rõ ràng mình mới là hoàng đế, vì sao phụ hoàng lại đem ảnh vệ hoàng cung “Hắc Bạch Sát” giao cho Thái hậu? Nếu không phải kiêng kị Hắc Bạch Sát, hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho một nữ nhân không phải mẫu phi mình chiếm vị trí đó nhiều năm như vậy!
Triệu Mạn cũng nghe tiếng gió bên ngoài, tin đồn này làm cho lòng nàng cả kinh. Chẳng lẽ đây chính là chân tướng? Chuyện năm đó thật sự như thế? Vừa nghĩ tới Hoàng đế chính mình một tay bồi dưỡng lại là mộ Bạch nhãn lang, Triệu Mạn xém chút hôn mê bất tỉnh.
“Thanh Đằng, mau tới ấn đầu cho Ai gia!”
Thanh Đằng là ma ma già trong cung, cũng là tâm phúc củaTriệu Mạn. Triệu Mạn hơi xích người ra ngoài để Thanh Đằng mát xa đỉnh đầu cho mình.
“Thanh Đằng a, ngươi nói, lời đồn đãi bên ngoài rốt cuộc là thật hay giả? Nếu là thật, ai gia thế nào cũng không nghĩ đến Công Tôn Nam là người như vậy!”
Thời điểm Triệu Mạn nói chuyện, ngực phập phồng lợi hại, hiển nhiên tức giận vô cùng, Thanh Đằng vội vàng xoa ngực cho Triệu Mạn. “Thái Hậu, ta xem, chuyện này là không thể nào. Hiện tại ba nước đều vì lời tiên đoán đổ xô đến Cẩm thành, phương diện này có cái gì bí ẩn thì chúng ta lại không rõ ràng. Hoàng thượng mấy năm nay đối với người hiếu kính, tất cả mọi người đều thấy. Vạn nhất đó là một hiểu lầm, là những quốc gia khác châm ngòi ly gián, cố ý ly gián cảm tình giữa người cùng Hoàng thượng thì làm sao bây giờ?”
Lời của Thanh Đằng, Triệu Mạn cũng đã nghĩ qua, xác thực có khả năng này. Nếu thật sự là ba nước châm ngòi, bà chẳng phải đã hiểu lầm Hạng Trị Chung, còn hại Hạng Quân Vãn?
“Thanh Đằng, buổi tối không cần hạ dược. Ai gia không muốn thương tổn người vô tội! Chuyện này, ai gia sẽ sai Hắc Bạch Sát điều tra. Ai gia sẽ không ngộ thương người tốt, cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ xấu!”
Bữa tối, Hạng Quân Vãn rõ ràng cảm giác được Hoàng thái hậu đối với mình chân thành tươi cười, hơn nữa trong thức ăn cũng không có “gia vị” đặc biệt.
Xem ra lời đồn này cũng có tác dụng. Kỳ thật tâm địa Triệu Mạn không tính là lãnh huyết, bà hạ độc Hạng Quân Vãn, bất quá là trò trẻ con. Ngẫm lại những gì Triệu Mạn đã trải qua, Hạng Quân Vãn vẫn là rất đồng tình Hoàng thái hậu này. Nếu có thể, nàng không muốn cùng lão nhân đáng thương này đối địch.
Ban đêm, Phượng Cửu đi tới phòng Hạng Quân Vãn. Nhìn thấy Phượng Cửu hành động trắng trợn, giống như Hoàng cung cùng hậu viện của hắn chả khác là bao, nhận thức của Hạng Quân Vãn đối với nam nhân này mỗi lúc càng sâu.
“Chuyện hôm nay đa tạ ngươi!”
“Nhấc tay chi lao, không đáng kể công!” Đối với lời cảm tạ cuả Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu diêm dúa lẳng lơ cười, “Vãn Vãn nếu thiệt tình cảm tạ ta, không bằng lấy thân báo đáp, thế nào?”
“Đi đi, đem Bao Tử gả cho ngươi!” Hạng Quân Vãn đem Ngân Hồ quăng cho Phượng cửu, “Cho ngươi ba phần nhan sắc, ngươi còn mở phường nhuộm!”
Thời điểm Hạng Quân Vãn tức giận thập phần kiều thái nữ nhi, khiến cho Phượng Cửu tuy ăn mắng nhưng trong lòng vui rạo rực. “Vãn Vãn, kế tiếp nàng định làm như thế nào?”
“Chờ xuất cung. Sự tình hôm nay Công Tôn Nam cùng Thái hậu cũng biết, nhất định sẽ tạo ra ảnh hưởng không nhỏ trong lòng bọn họ. Cho dù Công Tôn Nam không đến giải cứu ta, Triệu Mạn cũng sẽ thả ta ra.”
Hạng Quân Vãn dường như tính tới chuyện sẽ phát sinh sau này, khiến cho Phượng Cửu lại nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. “Vãn Vãn, nàng có nghĩ tới hay không, có lẽ lời đồn đãi cũng không phải lời đồn đãi, mà là chân tướng?”
Phượng Cửu nói như vậy, Hạng Quân Vãn hơi sửng sốt, tựa hồ trong lời của Phượng Cửu có chuyện gì đó, hắn nói như vậy, rốt cuộc là có ý gì?
Trầm mặc một hồi lâu, Hạng Quân Vãn lại mở miệng, “Nếu thật sự là như thế, oan có đầu, nợ có chủ, Triệu Mạn tìm phụ thân ta báo thù không có gì đáng trách, nhưng ta làm nữ nhi bảo vệ phụ thân cũng là hợp tình lý. Đến lúc đó, hươu chết về tay ai, còn chưa biết được.”
Hạng Quân Vãn đoán không có sai, ở trong cung ngây người ba ngày, Triệu Mạn cho người đưa nàng trở về đại tướng quân phủ, Hạng Trị Chung tự mình ở cửa chờ nàng, vừa thấy được Hạng Quân Vãn, Hạng Trị Chung lập tức chạy nhanh tới, “Vãn Nhi, ngươi đã trở lại ——”
Ngại Thanh Đằng còn ở đây, Hạng Trị Chung cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc, Thanh Đằng nhìn cảnh tượng cha và con gái, nở nụ cười. “Đại tướng quân, Nhị tiểu thư bình an trở về, ngài yên tâm rồi chứ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]