Năm thứ sáu mươi ba ThiênVận, Hạo Vân Đế bệnh nặng. Ngày 23 tháng 9, các Vương gia hoàng tử nhận lệnhvào cung, đại thần trong triều cũng rối rít hồi cung. Phía ngoài đại điện TiêuNguyên cung người vây nhiều đến nỗi nước chảy không lọt. Trước mắt, hoàngthượng bệnh nặng, nhưng điều mà những triều thần kia quan tâm nhất không phảihoàng thượng bệnh tình như thế nào mà là ai sẽ kế vị.
Chẳng ai ngờ rằng Nhịhoàng tử Tấn vương vẫn đang ở hoàng gia biệt viện nghỉ ngơi cũng sẽ tiến cung,hơn nữa nhìn đi nhìn lại đều không có vẻ bệnh tật gì. Trong lúc nhất thời mọingười đều nghị luận rối rít. Ngũ hoàng tử Thụy Vương và Lục hoàng tử An vươnghai người đều mang khuôn mặt đau đớn, Tề vương Nam Cung Diệp cũng không xuấthiện, nhưng mọi người cũng không còn chú ý tới. Hiện tại lực chú ý tập trung cảở trên người hoàng thượng, ai sẽ đi để ý Tề vương, huống chi người này từ xưavẫn luôn luôn cổ quái.
Nguyên Phạm từ tẩm điệnvọt ra, kêu to một tiếng: "Hoàng thượng tuyên Thái úy đại nhân."
Lâm Thái úy đã bảy mươituổi, hôm nay mặt mày hồng hào, bình thường thân thể luôn run rẩy đứng khôngvững, hôm nay lại có thể nện bước nhẹ nhàng, hướng mọi người xung quanh liêntục gật đầu chào hỏi. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngó chừng vịThái úy đại nhân này. Trong số đó, có một phần lớn lòng người biết rõ ràng tìnhhuống trước mắt, mà đổi thành một phần nhỏ người không biết kia không khỏi âmthầm suy đoán.
Lâm Thái úy đi theo phíasau Nguyên Phạm vào. Bên trong tẩm cung lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-vuong-phi/1622989/quyen-3-chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.