Chương trước
Chương sau
Người bên trong gianphòng vừa chuyển động, thì phía ngoài liền có người nhanh như chớp lao vào, mấytên hắc y nhân trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, thì đã bị bao vây lại.
Từ ngoài cửa, những ngườibao vây đánh vào, họ chính là thị vệ trong cung, đi đầu là Tây Môn Vân đã đượchoàng thượng bí mật điều vào cung. Tây Môn Vân võ công phi phàm, trường kiếmtrong tay vung lên liền kéo ra mấy đóa kiếm hoa bén nhọn nhắm thẳng người cầmđầu đánh tới, mà người ở phía sau cũng toàn bộ xông lên cùng mấy hắc y nhânđánh nhau.
Người mới vừa rồi tránhthoát địch nhân ám toán, hiện giờ đã đứng trên mặt đất, lụa trắng trên ngườikhông nhanh không chậm từ từ rơi xuống, đợi đến khi tất cả đều giải hết thì lộra một gương mặt kiều diễm thanh lệ, khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh lùng, hai cánhtay hoàn ở trước ngực, khí định thần nhàn liếc mắt nhìn hết thảy.
Người này chính là PhượngLan Dạ đã xuất cung.
Thì ra nàng cùng Nam CungDiệp giả vờ ngồi xe xuất cung,sau đó thì lén lút ẩn vào hoàng cung, giả trang thành Mộc Miên bị đánh, dụ địchmắc câu. Người ẩn mặt sai sử Mộc Miên nhất định lo lắng nàng sẽ khai ra hắn,cho nên sẽ bí mật nhìn chăm chú vào hướng đi trong cung. Biết Mộc Miên bị trahỏi, nhất định sẽ lo lắng nàng cung khai ra ngoài, cho nên cả đêm phái ra ngườiđến giết người diệt khẩu. Đáng tiếc người nơi này không phải là Mộc Miên thật,mà là Phượng Lan Dạ giả dạng.
Cung nữ mới vừa rồi taycầm đèn hùng hùng hổ hổ cũng không phải là người trong cung, mà là thiếp thântỳ nữ của Phượng Lan Dạ, Đinh Đương, tất cả đều là diễn kịch nhằm mục đích làmcho địch nhân tin là thật, không nghĩ tới địch nhân quả nhiên đã mắc câu.
Phượng Lan Dạ đang đứng ởmột bên xem náo nhiệt, thì bỗng nhiên trong đó một hắc y nhân nhìn sang, hắncho rằng chỉ cần bắt được nữ nhân này, thì có thể lợi dụng nàng chạy thoát, chodù trốn không thoát cũng có thể giết được một người kiếm chút tiền, vì vậy hắnlao thẳng tới chỗ Phượng Lan Dạ.
Hắc y nhân kia vừa chuyểnđộng, sắc mặt của Tây Môn Vân liền tối sầm lại, trường kiếm chợt lóe thay mặtxông vào, ai ngờ lại bị một màn trước mắt làm cho kinh trụ.
Chỉ thấy dưới chân PhượngLan Dạ di động, thân hình tựa như u linh bay lên tránh ra ngoài, ngón tay ngưngtụ liền có một cổ khí lưu bơm vào, thân thể của nàng như gió lốc cuốn lên, bàntay nhằm ngay người của hắc y nhân vừa di chuyển tới gần mình vỗ xuống. Mộtchưởng đi xuống, một chân liền theo sát tung ra ngay người hắn. Hắc y nhân oamột tiếng thổ ra một bún máu, thân người bị đá bay lên không, rơi thẳng rangoài cách đó vài mét, bốp một tiếng nằm trên mặt đất.
Tây Môn Vân nhìn động tácliên tiếp trước mắt lưu loát như nước chảy mây trôi, rõ ràng đều là giết người,nhưng động tác của nàng lại cực kì ưu nhã, con ngươi không khỏi thâm trầm. Nữnhân này thật không đơn giản. Lúc này ở phía sau, thị vệ đã đem mấy tên hắc ynhân còn lại đều bắt được tất cả.
Tây Môn Vân vốn đang suytư về chuyện Tề vương phi, thì xoay mình liền nghe được một tiếng quát lạnh:"Mau, ngăn bọn họ lại, trong miệng bọn họ có thuốc độc."
Âm thanh gấp gáp vanglên, Tây Môn Vân rất nhanh phản ứng vọt tới trước, đã có hai tên cắn nát độcdược trong miệng, trúng độc mà chết. Một tên khác bởi vì đột nhiên bị tập kích,nên chậm một bước, bị Tây Môn Vân nắm được miệng, không thể tự sát, nhất thờibị khống chế. Tây Môn Vân đưa tay lên điểm huyệt đạo của hắn, sau đó lấy độcdược trong miệng hắc y nhân ra, rồi quay đầu kiểm tra một chút. Trên mặt đấtrộng lớn, trừ một tên vừa bị khống chế, những tên khác đều đã chết.
Phượng Lan Dạ bước tới,Tây Môn Vân lo lắng mở miệng nói: "Không có sao chứ?"
Lúc này ở phía ngoài cóthị vệ chạy vào, hoảng sợ mở miệng nói: "Tướng quân, có một tên chạythoát."
"Chạy thoát thì chạythoát."
Tây Môn Vân vô tình khoáttay, thật ra thì bọn họ cố ý để tên kia chạy thoát, hắn nhất định sẽ trở về bẩmbáo, người giấu mặt sau lưng nhất định sẽ lộ ra. Mộc Miên bị chế ngự, hiện tạihắc y nhân lại bị bắt, bọn họ cũng không tin người kia có thể ngồi yên được.
Tây Môn Vân cùng PhượngLan Dạ dẫn hắc y nhân đi thẳng tới Tiêu Nguyên cung, sau đó đem tên này nhốtvào trong một gian mật thất, bẩm báo hoàng thượng xong, rồi mới bí mật thẩm trahắc y nhân này.
Chuyện thẩm vấn hắc ynhân rơi xuống trên người Nam Cung Diệp, Hạo Vân đế cũng không có xuất hiện.Không biết tại sao, gần đây thân thể hắn không tốt lắm, luôn không lên nổi tinhthần , còn hay buồn ngủ, cả người mệt mỏi, cho nên chuyện tra hỏi phạm nhânliền lần này rơi vào tay Nam Cung Diệp.
Nam Cung Diệp giả trangThụy Vương ẩn ở trong cung, chuyện Lan nhi giả mạo Mộc Miên hắn cũng biết,nhưng vì hắn xuất hiện không tiện, cho nên trong lòng luôn lo lắng, chỉ đến khigặp nàng bình yên vô sự, tảng đá trong lòng mới rơi xuống. Hắn lôi kéo nàngtrên dưới kiểm tra một phen, khẳng định nàng không có chuyện gì, hắn mới thởphào nhẹ nhỏm.
"Ngươi không cóchuyện gì là tốt rồi, ngàn vạn lần không thể có việc gì"
Phượng Lan Dạ nhìn thấyhắn quan tâm an nguy của mình, trong lòng thật cao hứng, biết mình ở bên kiagiả trang, hắn ở đây so với mình càng lo lắng hơn, sợ nàng xảy ra chuyện gì,rồi lại không thể ra mặt. Cái loại cảm giác này nàng đã từng trải qua, tựa nhưnàng ở trong vương phủ, mà hắn ở trong cung, mặc dù biết không thể nào có việc,nhưng cũng tránh không khỏi lo lắng. Hai người yêu nhau mà tách ra một khắc sẽnóng ruột nóng gan, hai người tâm hữu linh tê nhìn nhau mà cười.
"Ta không sao."
Nam Cung Diệp xác địnhLan nhi không có chuyện gì liền bắt đầu việc thẩm vấn tên hắc y nhân kia.
Hắn ngồi ngay ngắn ở trênghế chủ vị, gương mặt tuấn mỹ nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng sâu thẳm trong đồngtử lại hiện ra tia sáng băng lãnh, quanh thân âm hàn, thật giống như Tu La tớitừ địa ngục, lạnh lùng mở miệng.
"Nói đi, là ai saisử các ngươi tiến cung giết người ?"
Hắc y nhân bị điểm huyệtquỳ phía dưới, thân thể không nhúc nhích được, nhưng vẫn có thể nói chuyện.Chẳng qua là hắn nhắm mắt lại, căn bản không thèm nhìn bất luận kẻ nào, lời củaNam Cung Diệp hắn chỉ làm như nghe không được. Phượng Lan Dạ híp mắt nhìn tênnày, nghĩ đến lúc trước hắn ngay cả độc dược cũng dám ăn, nói rõ đã không đemmệnh của mình coi trọng nữa, chỉ sợ bọn họ có thẩm vấn cũng không được gì, bấtquá bọn hắn vẫn muốn thử một chút.
Tây Môn Vân vẫn đứng ởbên cạnh, thấy hắc y nhân không có động tĩnh, liền nổi trận lôi đình, tiến lênđá hắn một cước, trầm giọng mở miệng: "Ngươi có nói hay không, không nóichúng ta lập tức dùng đại hình."
Tên kia mở mắt, nhìn TâyMôn Vân một cái, rồi lại nhắm hai mắt, tư thế giống như mặc cho các ngươi xửtrí, tóm lại lão tử sẽ không nói một câu.
Phượng Lan Dạ bất độngthanh sắc nhìn Nam Cung Diệp ở trên ghế, chỉ thấy hắn vung tay lên, Tây Môn Vânlui về phía sau một bước rồi đứng lại. Nam Cung Diệp đi xuống, khóe môi vẽ ranụ cười nhẹ nhàng, cực kỳ mị hoặc, nhưng ở trong mật thất này lại lộ ra vẻ yêudị kỳ lạ. Hắn đi tới trước mặt hắc y nhân, từ từ mở miệng.
"Ngươi không nóiphải không? Thật ra Mộc Miên đã khai ra chủ tử của các ngươi là ai rồi."
Tên kia vừa nghe lập tứcphản bác: "Không thể nào, nếu thật sự đã khai ra, làm sao động tĩnh gìcũng không có."
"Chủ tử ngươi là đạiquan trong triều?"
Nam Cung Diệp dụ hoặc,nhàn nhã tựa như cùng người nói chuyện thiên địa, chầm chậm mở miệng.
Hắc y nhân lập tức sửngsốt, đồng tử hiện lên một tia vui mừng, cực kỳ nhanh chóng gật đầu nói:"Đúng, hắn là đại quan trong triều thì như thế nào? Ta sẽ không nóira."
"Sai, hắn căn bảnkhông phải là đại quan trong triều, mà là vương tôn quý tộc."
Giọng nói của Nam CungDiệp đột nhiên biến hóa, hắc y nhân một lần nữa sửng sốt một chút, có chút phảnứng không đúng, bất quá lần này so sánh với lần trước kịch liệt hơn nhiều:"Không phải, hắn không phải."
So sánh thái độ cả hailần, Nam Cung Diệp thấy rất rõ ràng, hắc y nhân kia là một người cứng rắn. Lúctrước sảng khoái thừa nhận, chứng tỏ là nói dối, mà bây giờ phản ứng kịch liệtchứng tỏ đã thừa nhận, so ra xong liền dễ dàng biết ngay kết quả.
Như vậy người ẩn mặt saulưng sai sử chính là hoàng tôn quý tộc, nói cách khác người này rất có thể làhoàng tử hoặc vương gia.
Thân thể Nam Cung Diệpcăng cứng lên, sắc mặt âm u, vung tay lên ra lệnh người phía sau: "Đem hắndẫn đi."
Hắc y nhân còn đang giãydụa, kêu gào: "Chủ tử nhà ta là đại quan trong triều, nhưng ta sẽ khôngkhai ra hắn ."
Đáng tiếc trong mật thấtkhông ai để ý tới hắn, mọi người lâm vào trầm tư, thị vệ lui ra ngoài, mà bangười ở đây đều là người thông minh nên đã hiểu.
Nam Cung Diệp chậm chạpmở miệng nói: "Ta nghĩ hắn nhất định sẽ xuất hiện, hiện tại người đã bịchúng ta bắt, hắn không thể nào không lo lắng, nhất định sẽ tiến cung. Lần nàysợ rằng ngay cả ta giả trang Thụy vương đều chạy không khỏi."
Hắn nói xong thì rất bìnhtĩnh, nhưng trong đó bão táp hiển thị thật rõ ràng, mặt mũi Tây Môn Vân lãnhchìm.
"Chúng ta lập tức bốtrí một chút hành động kế tiếp."
"Tốt."
Nam Cung Diệp quay đầunhìn về phía Phượng Lan Dạ nói: "Lan nhi hay là hồi Tề vương phủ đi."
Nàng ở trong cung hắn rấtlo lắng, nếu hồi Tề vương phủ sẽ an toàn hơn một chút. Phượng Lan Dạ cũng khôngđể ý tới hắn, khuôn mặt kiều diễm nhỏ bé xoay mình nhếch lên, ngạo nghễ mởmiệng nói: "Đừng quên chuyện ngươi đáp ứng ta, ta chữa hết bệnh của Ngũhoàng huynh, như vậy sau này ta có thể tham gia bất cứ chuyện gì."
Khóe môi Nam Cung Diệp lộra nét cưng chìu, bước tới ôm cả người của nàng đi ra ngoài: "Tốt, khônghổ là Vương phi của bổn Vương ."
Hai người vừa đi rangoài, phía sau đôi mắt đen nhánh của Tây Môn Vân, mơ hồ toát lên một tia hâmmộ, Tề vương này phúc khí thật tốt a, sau đó cũng theo sát phía sau vợ chồngNam Cung Diệp đi ra ngoài.
Đêm khuya, Tiêu Nguyêncung truyền đến thanh âm đổ vỡ vang dội, trong tẩm cung Nam Cung Khung đanggiận dữ, ôm lấy thân thể run run, ném đồ, nổi điên lên, thái giám tổng quảnNguyên Phạm sợ đến mức trốn đông trốn tây bên trong tẩm cung, lo có cái gì némđến trên người của mình.
Hoàng thượng ném đồ trongchốc lát, lại nhào tới trên giường lớn, khuôn mặt đổ mồ hôi lạnh, một câu cũngnói không nên lời, run rẩy, hơi thở ngắt quảng khó khăn.
Nguyên Phạm bị làm cho sợhãi, vừa vịn hoàng thượng đi về trên giường, vừa hướng ra phía ngoài ra lệnh:"Có ai không, có ai không, tuyên ngự y, tuyên ngự y, hoàng thượng ngã bệnhrồi!"
Tin hoàng thượng ngã bệnhrất nhanh kinh động đến tất cả mọi người.
Nguyệt phi cùng Hoa phicũng chạy đi qua, mặc dù Hoa phi bị hoàng đế xuống cấm lệnh túc, nhưng nghe nóihoàng thượng bị bệnh, nàng không chút suy nghĩ liền lao đến.
Hoàng tử trong cung còncó vợ chồng Nam Cung Diệp, Sở vương Nam Cung Liệt cùng Tam hoàng tử cũng tới.
Bên trong Tiêu Nguyêncung đầy người, ngự y ra ra vào vào, rất nhanh liền có người thi châm cho hoàngthượng, rồi dụng thuốc, hoàng thượng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, bất quá sắcmặt vẫn còn tái nhợt như cũ. Bởi vì lúc trước tự hành hạ nên thân thể mệt mỏi,hiện giờ hắn đã bình yên ngủ thiếp đi.
Trong tẩm cung, Nguyệtphi cùng Tứ hoàng tử Sở vương nóng lòng hỏi thăm ngự y.
"Hoàng thượng thếnào rồi?"
Không biết hoàng thượnglàm sao đột nhiên lại bệnh, những người khác cũng nhìn ngự y đứng đầu, hắn làngự y chủ trị của hoàng thượng, không biết hoàng thượng bị bệnh gì, sao lại đếnđột ngột như thế, chỉ thoáng cái hoàng thượng liền ngã bệnh.
Ngự y lập tức dập đầu,thất kinh run run mở miệng nói: "Bẩm Nguyệt phi nương nương cùng Sở vươngđiện hạ, bọn thần đáng chết, không biết hoàng thượng sinh bệnh gì."
"Cái gì? Ngươi đườngđường là ngự y đứng đầu ngự y viện thế nhưng không biết hoàng thượng mắc bệnhgì, ngươi làm sao làm ngự y!"
Sở vương Nam Cung Liệtgiận dữ, một phen kéo vị ngự y kia lên, vung tay định vỗ xuống.
Vị ngự y này tuổi đã cao,nếu bị trúng chưởng chỉ sợ bỏ mạng tại chỗ, hiện tại lại bị Nam Cung Liệt làmcho hoảng sợ, nên run lên không ngừng, không dám mở miệng.
Nguyệt phi vội vàng bắtđược tay nhi tử nói: "Liệt nhi, đừng đánh, hoàng thượng còn nhờ vào bọnhọ!"
Bên trong tẩm cung náothành như vậy, hoàng thượng cũng không có tỉnh lại, hiển nhiên là mệt muốn chếtrồi, có lẽ là do bệnh trạng nặng nề. Nam Cung Diệp vươn tay cầm lấy tay PhượngLan Dạ, nhưng lời gì cũng không nói. Phượng Lan Dạ sao lại không biết ý nghĩcủa hắn, chầm chậm mở miệng.
"Tốt lắm, không nênquá lo, ta tới giúp phụ hoàng kiểm tra một chút."
Nói xong liền trực tiếphướng giường lớn đi qua, đối với khả năng của Tề vương phi, các ngự y đều biếtđến, tất cả mọi người cùng ôm hi vọng. Sở vương Nam Cung Liệt thấy Phượng LanDạ đi qua, cũng không nói gì nữa, buông lỏng tay bỏ ngự y ra. Bây giờ mắt thấyngựa sống sắp thành ngựa chết rồi nên đâu còn lựa chọn, bọn họ nhất định phảibiết hoàng thượng bị bệnh gì, nhằm thật sớm an bàihướng đi của mình.
Phượng Lan Dạ đi tới, antĩnh ngồi xuống bắt mạch cho hoàng thượng, bên trong tẩm cung tất cả mọi ngườiđều nhìn vào nàng.
Chỉ thấy sắc mặt nàngtrước còn bình tĩnh, sau đó có chút âm u, có chút tái nhợt, rồi lại tựa hồ hồiphục lại.
Đợi nàng thu tay đứnglên, thì tất cả mọi người đều nhìn nàng, Sở vương Nam Cung Liệt lại càng nónglòng hỏi tới.
"Phụ hoàng thếnào?"
Phượng Lan Dạ ngước mắtmặt mũi bình thản mở miệng nói: "Hoàng thượng không có chuyện gì, hắn trúngtà."
"Trúng tà?"
Bên trong tẩm cung baonhiêu âm thanh đều vang lên, có vẻ khó có thể tin, rồi nhìn Phượng Lan Dạ, lậplại lời của nàng: "Trúng tà?"
Hoàng thượng trúng tà.Đây là chuyện gì, không có một người nào tin tưởng. Nguyệt phi lại càng hùng hổmở miệng: "Ngươi đừng nói loạn, hoàng thượng làm sao trúng tà được? Hoàngthượng là chân mạng thiên tử, những thứ tà khí, ma khí, đều phải tránh xa hắn,làm sao sẽ trúng tà đây? Ngươi không có bản lãnh này cũng đừng có nói lungtung, coi chừng hoàng thượng tỉnh lại, xử phạt ngươi nặng nề."
Nguyệt phi lời vừa rơixuống, Nam Cung Diệp sắc mặt lãnh chìm, trong đồng tử phút chốc bốc lửa, lạnhlẻo mở miệng.
"Nhã nhi đã nói phụhoàng trúng tà, có cái gì không thể tin."
Hắn có thể hoàn toàn tínnhiệm nàng làm Phượng Lan Dạ thật cao hứng, trong lòng đầy ngọt ngào, bất quá ởthời điểm tầm mắt hai người gặp nhau, Phượng Lan Dạ biết Diệp đã biết nàng đangnói dối. Đúng vậy, hoàng thượng thật ra là trúng độc, hắn trúng một loại hoađộc mà ở hiện đại gọi là cây thuốc phiện, ở cổ đại này, nàng đã từng điều tra,có một loại dược tên gọi Thần Sa Phấn, nhưng hoàng thượng làm sao lại bị hạloại dược này đây? Phượng Lan Dạ biết, nếu nói ra loại độc này, chỉ sợ trongcung sẽ hỗn loạn lên, hiện tại vốn cũng đã đủ loạn rồi. Chuyện của Mộc Miên,còn có chuyện của Ngũ hoàng huynh Thụy vương, bây giờ nếu thêm chuyện hoàngthượng trúng độc bị lộ ra, Thiên Vận hoàng triều tất sẽ hỗn loạn, cho nên nàngmới có thể tạm thời thêu dệt một lý do, nói hoàng thượng trúng tà, không nghĩtới tất cả mọi người không tin.
Tề vương vừa ra mặt, bêntrong tẩm cung rất nhiều người hai mặt nhìn nhau, đầu tiên là Hoa phi tin,nhìn Phượng Lan Dạ.
"Vậy hoàng thượngkhông có sao chứ?"
Phượng Lan Dạ lắc đầunói: "Không có chuyện gì, sau này cũng không có chuyện gì, các ngươi yêntâm đi."
Bên trong tẩm cung, sựviệc rốt cuộc kinh động đến hoàng thượng, Hạo Vân đế từ từ mở mắt, nhìn lướtqua mọi người đang vây trước giường, sắc mặt có chút âm u, chậm rãi mở miệngnói: "Các ngươi ở chỗ này làm gì?"
Nam Cung Liệt lập tứccung kính mở miệng nói: "Phụ hoàng, người bị bệnh."
Hạo Vân đế con ngươithoáng chìm xuống, giật mình, Nguyên Phạm lập tức đi tới dìu hắn ngồi dậy, hắnquét mắt nhìn người trong tẩm cung một cái, cuối cùng ánh mắt rơi vào trênngười Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ.
"Diệp Nhi cùng ThanhNhã lưu lại, những người khác lui xuống đi."
"Phụ hoàng?"
Nam Cung Liệt vừa suynghĩ liếc xéo Thất hoàng đệ một cái, có chút không cam lòng, bất quá trong lònghắn nghĩ, có phải phụ hoàng muốn biết bệnh tình của mình hay không? Hắn liềnthích thú cùng Nguyệt phi chậm rãi lui ra ngoài, bên trong tẩm cung tất cả mọingười đều lui xuống, liền ngự y, thái giám, cung nữ cũng lui xuống.
Cuối cùng chỉ có NguyênPhạm một người ở lại hầu hạ, Hạo Vân đế có rất nhiều chuyện cũng không tránhhắn, vì vậy không cần để cho hắn lui xuống, chỉ hướng Phượng Lan Dạ nói.
"Ta đây bị bệnh làchuyện gì xảy ra?"
Phượng Lan Dạ híp mắt,xem ra hoàng thượng đã biết bệnh này có chút kỳ hoặc, cho nên mới phải cho mọingười lui ra.
Nam Cung Diệp nhìn phụhoàng một cái, rồi lại nhìn hướng Phượng Lan Dạ, nắm tay nàng, thật ra thì hắncũng muốn biết phụ hoàng bị bệnh gì, bởi vì thần sắc Lan nhi lúc trước hắn nhìnrất rõ, thần sắc của nàng tương đối không tốt, nói cách khác bệnh của phụ hoàngcũng hết sức không tốt.
"Hoàng thượng trúngdược Thần Sa Phấn."
"Thần Sa Phấn? Đâylà loại dược gì?"
Hạo Vân đế trầm giọng,đối với loại dược này có thể nói chưa nghe qua, bất quá hắn biết đó là một loạiđộc.
Nam Cung Diệp lại khônggiống như Hạo Vân đế, hắn biết Thần Sa Phấn là một loại độc mạn tính, nghe nóiăn vào sẽ làm người ta nghiện, vĩnh viễn không thoát khỏi được. Bất quá đây chỉlà sách thuốc ghi lại, chưa từng gặp qua, nghe nói dược này chỉ có ở phươngNam, chỉ cần cho vào nước một lượng nhỏ cũng có tác dụng lâu dài, lại nghe nóinếu cho rất ít dược này vào thức ăn sẽ làm thức ăn sinh ra mùi hương đặc biệt.Ai biết dược này thế nhưng lại xuất hiện ở Thiên Vận hoàng triều, còn giúp chongười ta hạ độc hại phụ hoàng.
"Thiện dùng của phụhoàng hằng ngày luôn luôn do ngự thiện phòng chuyên trách, làm sao có thể chứaloại độc mạn tính này?"
Nam Cung Diệp trầm giọnghỏi, con ngươi âm u sắc bén quét về phía Nguyên Phạm đang đứng ở một bên,Nguyên Phạm lập tức phịch một tiếng quỳ xuống nói: "Vương gia, nô tài thậtsự không biết gì cả, thiện dùng của hoàng thượng luôn luôn là từ ngự thiệnphòng đưa tới, hơn nữa tất cả cũng được kiểm tra trước, sau đó mới dâng lên chohoàng thượng."
Trên giường Hạo Vân đếnhìn lướt qua Nguyên Phạm, phất phất tay ý bảo hắn đứng lên, Nguyên Phạm lá gancòn không có lớn như vậy, hơn nữa cho tới nay hắn đều phụng bồi mình, xem nhưcũng tận tâm tận lực.
"Bệnh này có biệnpháp trị sao?"
Hạo Vân đế nhìn PhượngLan Dạ, nhớ tới độc trong người Duệ nhi như vậy nàng cũng có thể giải được, tựnghĩ giải độc trên người mình chắc cũng không có vấn đề gì, Phượng Lan Dạ lậptức lắc đầu.
"Độc này không cócách nào trị dứt, có thể giải trừ được hay không toàn dựa vào bản thân hoàngthượng."
"Dựa vào chínhta?"
Trên mặt Hạo Vân đế trànđầy nghi vấn, ngay cả Nam Cung Diệp cũng nhìn Phượng Lan Dạ, không biết lời nóicủa Lan nhi có ý gì.
"Thật ra hiện tạithần sa phấn trong cơ thể hoàng thượng còn chưa nhiều, bằng không khó có thểchịu được qua cơn phát tác, cho nên nói, hiện tại bệnh chỉ mới bắt đầu, chỉ sợđộc của Thần Sa Phấn sẽ thường xuyên bộc phát, hoàng thượng sẽ giống như lúctrước, nếu chịu được đi qua, chỉ cần có thể sống quá nửa tháng thời gian, tanghĩ sẽ không có chuyện gì."
Phượng Lan Dạ tiếng nóivừa dứt, Hạo Vân đế còn chưa nói cái gì, thì Nguyên Phạm đã quỳ xuống.
"Tề vương phi, cứuhoàng thượng đi, nếu độc thường xuyên phát tác, hoàng thượng nhất định sẽ rấtthống khổ, lão nô nhìn thấy rất đau lòng."
Nam Cung Diệp nhìn HạoVân đế đang tựa người vào trên giường, nghĩ đến thương tổn trước đây hắn đốivới mình, đối với mẫu phi tàn nhẫn, ngay lúc trước còn hoài nghi mình có lònglàm phản, cho nên giờ phút này nếu hắn bị phán tội, mình cũng sẽ vỗ tay hoannghênh, một lòng khoan khoái. Nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy sắc mặt hắn táinhợt, ánh mắt ửng đỏ, còn có hô hấp không đều, tim của thực sự không dễ chịu,Nam Cung Diệp nhìn Phượng Lan Dạ nói.
"Nhã nhi, không cóbiện pháp gì sao?"
Phượng Lan Dạ nhìn NamCung Diệp, biết cuối cùng hắn cũng có chút đau lòng, bất quá không phải là nàngmuốn làm khó hoàng thượng, mà quả thật như thế, Thần Sa Phấn này chỉ có thể dựavào ý chí cùng định lực của bản thân để từ bỏ nó, thật ra nói Thần Sa Phấn làđộc dược nhưng nó căn bản không phải độc dược.
"Diệp, thật ra ThầnSa Phấn không phải là độc dược gì, nó làm cho tinh thần người ta hưng phấn, rạorực, thậm chí sinh ra ảo giác, vĩnh viễn không thể rời bỏ nó. Hít một hơi, liềnphiêu phiêu dục tiên, tựa hồ thần thanh khí sảng, giác quan tình nguyện chìmvào thời điểm này, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại."
Phượng Lan Dạ nói xong,Hạo Vân đế ngồi ở trên giường liền gật đầu. Đúng vậy, hắn từng có cảm giác nhưthế, khi đó là khi nào? Hạo Vân đế nghĩ đến chi tiết trong lúc đó, con ngươikhông khỏi lãnh chìm, hô hấp gấp lên.
"Chẳng lẽ là MộcMiên? Nếu như theo lời của Thanh Nhã, chính nàng lúc ấy cũng ăn, tại sao khôngcó chuyện gì?"
Hạo Vân đế vừa dứt lời,bên ngoài tẩm cung liền vang lên tiếng bước chân, có người nhỏ giọng mở miệng.
"Nguyên công công,Nguyên công công, lãnh cung bên kia xảy ra chút chuyện."
Nguyên Phạm lập tức đi rangoài, rất nhanh đi vào bẩm báo: "Hoàng thượng, có thái giám bẩm báo, nóibên kia lãnh cung Mộc thân thể Miên nương nương còn chưa khỏe, vừa phát khởibệnh điên, liều mạng đâm đầu vào tường, thái giám coi chừng nàng nhất thờikhông có chủ ý, cho nên tới đây bẩm báo."
"Thì ra thật sự lànàng."
Hạo Vân đế sắc mặt trắngbệch, không nghĩ tới nữ nhân này vì hại hắn, thậm chí ngay cả mạng mình cũngkhông để ý. Nàng thật ngoan độc, mình trước thử món ăn, sau đó lại để cho hắnăn, hắn làm sao sẽ sinh lòng nghi ngờ, như vậy mới có thể ngầm hạ Thần Sa Phấn.
Phượng Lan Dạ lập tứcphân phó Nguyên Phạm: "Ngươi phân phó tiểu thái giám, đem tay chân nàngtoàn bộ trói lại, mặt khác ở trong miệng nhét vải, sau đó không để ý tới làđược."
Thần Sa Phấn trên ngườiHạo Vân đế không nặng lắm, nói vậy Thần Sa Phấn trên người Mộc Miên cũng khôngnặng, hoàn toàn có thể trị liệu. Bất quá muốn sống quá mười lăm ngày này, chỉsợ không phải là chuyện dễ dàng. Trong mắt Phượng Lan Dạ hiện lên một tiathương hại, tuy nhiên sự lạnh lùng vẫn chiếm phần nhiều. Đây là báo ứng sao,nhân quả tuần hoàn, hoàng đế cũng không có thể ngoại lệ.
"Đến tột cùng là aibảo nàng hạ độc trẫm, nàng muốn làm cái gì?"
Lúc này Nam Cung Diệp mởmiệng, đứng lên ở bên trong tẩm cung qua lại dạo bước, gằn từng chữ mở miệng:"Phụ hoàng, ta nghĩ người sau lưng nhất định vì muốn khống chế phụ hoàng.Ngươi nghĩ xem, trước hết để cho Mộc Miên câu dẫn Ngũ hoàng huynh, vốn cho rằngphụ hoàng sẽ cách chức để Ngũ hoàng huynh rời đi, ai biết phụ hoàng không đểcho Ngũ hoàng huynh rời đi, cho nên người ở chổ tối kia động thủ muốn diệt trừNgũ hoàng huynh. Mặt khác, Mộc Miên cho phụ hoàng dùng Thần Sa Phấn, nếu phụhoàng mất đi lý trí, bọn họ nhất định sẽ làm cho phụ hoàng hạ chỉ lập ai đó làmthái tử, quả nhiên là diệu kế."
Trong phòng, sắc mặt HạoVân đế tái nhợt. Trên mặt đất một mảnh hỗn độn, ánh đèn nhợt nhạt chiếu rọi hếtthảy bên trong tẩm cung, nhân ảnh lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng thê lương lạnh mỏng,Nguyên Phạm đi tới dìu hắn nằm xuống.
"Hoàng thượng, nênngủ thêm một lát, trời sắp sáng rồi. Giằng co hơn nửa đêm, nhất định là rấtmệt."
Nam Cung Diệp mang theoPhượng Lan Dạ đi tới nói: "Phụ hoàng, nên nghỉ ngơi thôi."
"Tốt, trẫm sẽ ngủthêm một chút."
Hắn thật sự rất mệt mỏi,khí lực quanh thân tựa hồ đã dùng hết rồi, hiện tại hắn chỉ muốn ngủ một giấc,cũng không nghĩ muốn tỉnh lại.
Nam Cung Diệp nắm tayPhượng Lan Dạ chuẩn bị rời đi, Phượng Lan Dạ nhìn lướt qua Nguyên Phạm, ý bảohắn đi ra ngoài.
Nguyên Phạm cũng ngầmhiểu, hầu hạ hoàng thượng nằm xuống, nhìn hắn ngủ, mới rón rén thẳng bước đira ngoài, thấy Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ thì muốn quỳ xuống hành lễ,nhưng Phượng Lan Dạ đã đưa tay ngăn cản, nhàn nhạt mở miệng: "Có lẽ ngàymai hắn lại phát tác, lâm triều xong hầu hạ hoàng thượng nghỉ ngơi đi. Nếu hắn thậtphát tác, ngươi nhất định phải đem hắn trói lại, trong miệng nhét khănmềm."
Lời của Phượng Lan Dạ vừadứt, Nguyên Phạm đã sợ đến phịch một tiếng quỳ xuống , chuyện như vậy hắn nàodám làm a.
"Tề vương phi, ngươichính là cho lão nô mượn một lá gan to, lão nô cũng không dám làm chuyện đạinghịch bất đạo này a."
Đem hoàng thượng tróilại, chờ hắn tỉnh táo lại, không cho người chém đầu của mình mới là lạ.
Trên mặt đất Nguyên Phạmliên tục dập đầu, Phượng Lan Dạ híp mắt nhìn hắn một lát, thử nghĩ cũng cảmthấy một thái giám như Nguyên Phạm thật đúng là không có cái can đảm này, hơnnữa chuyện này không nên để cho người khác biết. Cuối cùng trầm giọng ra lệnh:"Như vậy đi, nếu hắn phát tác, ngươi lặng lẽ phái người đi tìm Tây Môn Vântướng quân, để cho hắn đưa tin đi Tề vương phủ."
"Vâng, nô tài nhấtđịnh làm được."
Nguyên Phạm lau mồ hôitrên đầu rồi đứng lên, sắc mặt đã sợ đến trắng bệch, nghĩ đến Tề vương phi thếnhưng để cho hắn trói hoàng thượng, quả nhiên là muốn cái mạng già của hắn.
Phượng Lan Dạ phất phấttay, Nguyên Phạm liền lui xuống, Nam Cung Diệp đưa tay ôm nàng vào lòng, tựavào trước ngực của mình, đau lòng mở miệng nói: "Lan nhi, để cho ngươichịu khổ rồi."
"Nói cái gì đó, tachính là không muốn ngươi lo lắng, ta biết ngươi cũng không hy vọng hoàngthượng gặp chuyện không may, chúng ta đi thôi, hiện tại cũng nên xuất cung. Dùsao trời cũng muốn sáng, trở về phủ đi ngủ một lát, có chuyện gì lại nóisau."
"Tốt."
Hai người cùng đi ra cungmột đường hồi Tề vương phủ.
Thời điểm trở lại Tềvương phủ thì sắc trời đã sáng rồi, hai người một đêm không ngủ, vừa đói vừamệt, cả hai ăn một ít đồ ăn, liền đi ngủ, cũng phân phó đám người Nguyệt Cẩn,không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.
Cảm giác ngủ thẳng đếnbuổi trưa mới tỉnh, quả nhiên là không ai quấy rầy, Phượng Lan Dạ mở mắt ra,nhìn hướng trên đỉnh đầu dựa vào Nam Cung Diệp, ánh mắt hắn lúc này tràn đầysủng nịch, còn có sóng ngầm hiện lên. Thấy nàng mở mắt, liền cúi người xuốnghôn nàng, ôn nhuận nở nụ cười.
"Tỉnh?"
"Ân." PhượngLan Dạ thỏa mãn gật đầu, ngủ đủ giấc làm cho nàng cực kỳ giống một con heo nhỏlười nhác, lại quay mặt về phía nam nhân mình thích, cả người buông lỏng, tùy ýduỗi lưng một cái, hướng trong ngực của hắn chuichui nói: "Như thế nào? Ngươi ngủ có được không?"
"Ân, chỉ cần nằmcạnh ngươi, ta liền ngủ thật thoải mái."
Nam Cung Diệp ôn nhu mởmiệng, vừa cúi người hôn lên mặt Phượng Lan Dạ, da mặt nàng thật mềm nhẵn giốngnhư mặt ngọc thượng đẳng, lại tựa như bông tuyết trên đầu ngón tay, trắng mịnmột mảnh hóa thành một giọt nước. Chỉ là vuốt, lòng người liền cuộn trào lânglâng, càng không nói đến chuyện khác. Ánh mắt từ từ thâm sâu, hắn tiến cung vàingày rồi, cũng không có thời gian cùng nàng thân mật. Hiện tại hai người lại ởcùng một chỗ trong không gian ngọt ngào thân mật, Nam Cung Diệp hô hấp khôngkhỏi tăng nhanh, liền cúi xuống trên đôi môi nhỏ nhắn nhuận hồng, thật giốngnhư muốn mời hắn thưởng thức, làm hắn khống chế không được mà hôn tới.
Trong phòng nhiệt độ từtừ nhân lên, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói.
"Vương gia, Vươnggia?"
Nam Cung Diệp đột ngộtngẩng đầu, khuôn mặt lập tức ảo não. Trên ngũ quan tuấn mỹ phủ một màu đỏ, tàmỹ dị thường, con ngươi lại càng thâm thúy mê người, nhưng hết lần này tới lầnkhác lại bao phủ lạnh lùng. Hắn xoay mình tung người mặc vào y phục ở dướisàng, đi ra ngoài, căm tức nhìn Nguyệt Cẩn ở trước cửa. Nguyệt Cẩn vừa ngẩn đầunhìn Vương gia, quả nhiên vương gia vừa bị phá rối. Vẻ mặt Gia giờ phút nàymuốn bao nhiêu mờ ám thì có bây nhiêu, hơn nữa đặc biệt gợi cảm, mặc dù đã choàngáo ngoài, nhưng bên trong cổ áo lại không chỉnh tề, lộ ra một mảng lớn ở trướcngực, quả nhiên xinh đẹp tuyệt đại. Nhưng khi nhìn mắt của hắn, trong đồng tửđằng đằng sát khí, rõ ràng là biểu hiện của dục vọng chưa thỏa mãn a.
Nguyệt Cẩn ấp úng khôngnói nên lời, chẳng lẽ Gia vì chưa thỏa mãn dục vọng, cho nên hiện tại nhìn qua,bộ dạng của Gia giống như muốn chém người? Hắn làm sao xui xẻo như vậy a, mỗilần đều gặp phải loại tình huống này. Nên vội vàng cúi đầu nói lầm bầm:"Gia, ta, ta. . . . . ."
"Đã xảy ra chuyện gìrồi?"
Nam Cung Diệp lạnh lùngtrừng mắt liếc hắn một cái, trầm giọng mở miệng.
Nếu như không phải chuyệngì gấp gáp, hắn không thể không làm thịt tên này. Nguyệt Cẩn ngẩn ra, lập tứcnghĩ đến chuyện mình tới bẩm báo, cực kỳ nhanh chóng mở miệng.
"Tây Môn tướng quânmới vừa rồi tới, nói hoàng thượng lại như vậy."
Nam Cung Diệp vừa nghe,mặt mũi ngay lập tức tối sầm xuống, xoay người đi vào phòng trong, Phượng LanDạ đã mặc quần áo xong, đang đi tới, vươn tay nhỏ bé hầu hạ Nam Cung Diệp thayquần áo. Hai người đứng rất gần, Nam Cung Diệp đưa tay ôm hông nàng, cúi ngườidán vào lỗ tai của nàng, mềm mại ôn nhu mở miệng: "Lan nhi, ta nhớ ngươilắm."
Thanh âm cực kì mập mờ,Phượng Lan Dạ bởi vì hắn nói chuyện dẫn tới lỗ tai buồn ngứa, không nhịn đượctránh ra, vừa tránh vừa nở nụ cười: "Ngươi a, nhanh lên một chút, hoàngthượng sợ rằng lại phát bệnh."
Nàng vừa mở miệng, thầntrí Nam Cung Diệp lập tức phục hồi, trên mặt bao phủ sương lạnh, đáy mắt hiệnlên vẻ bất đắc dĩ. Gần đây trong cung liên tiếp phát sinh chuyện như vậy, nóirõ cái gì? Nói rõ người ẩn mặt phía sau rất lợi hại, hắn rốt cuộc là người nàoa? Hẳn là người tài ba, lão luyện, cũng không kém phần giảo hoạt, rốt cuộc làngười nào đây?
"Được, đithôi."
Nam Cung Diệp phục trangchỉnh tề, ôm Phượng Lan Dạ cùng nhau đi ra khỏi phòng. Nguyệt Cẩn thấy Gia cùngVương phi đi ra ngoài, mắt liền liếc trộm bọn họ. Thấy thần sắc bọn họ bìnhthường, mới thở phào nhẹ nhõm, thanh âm Nam Cung Diệp trầm thấp vang lên.
"Làm sao còn khôngđi?"
"Dạ, Gia."Nguyệt Cẩn vung tay lên, vội vàng dẫn hai người đi theo phía sau chủ tử rangoài.
Xe ngựa hoả tốc nhấmhướng hoàng cung mà đi, rồi chạy thẳng tới tẩm cung hoàng thượng, Tiêu Nguyêncung.
Phía ngoài Tiêu Nguyêncung, có hai cổ kiệu cùng đầy người đứng xung quanh, Nam Cung Diệp và PhượngLan Dạ đi tới, phát hiện người ngoài cửa điện là Nguyệt phi cùng Hoa phi, haingười dẫn theo các tỳ nữ, lúc này đang bị thái giám Tiêu Nguyên cung ngăn cảnkhông cho vào. Nguyệt phi nương nương đang tức giận trách cứ, hù dọa làm bọnthái giám không dám lên tiếng, bất quá vẫn kiên trì không để cho các nàng đivào.
Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ vừa đi tới, những thái giám kia liền cúi đầu nói: "Tham kiến Tềvương gia, Tề vương phi."
"Đứng lên đi."
Nam Cung Diệp chậm rãi mởmiệng, vượt lên đầu đi vào, Phượng Lan Dạ bước theo sau. Phía sau Nguyệt phicùng Hoa phi hai mặt nhìn nhau, Hoa phi luôn là người hiểu chuyện, biết đâynhất định là ý chỉ của hoàng thượng, nên tự mình dẫn người của Hoa Thanh điệnđi, Nguyệt phi bởi vì không biết hiện tại bệnh tình của hoàng thượng thế nào,hôm nay lại không có tảo triều, nếu hoàng thượng thật sinh ra bệnh gì, bọn họkhông biết sao được? Nguyệt phi chỉ vào những tiểu thái giám kêu lên.
"Tại sao bọn họ cóthể đi vào, chúng ta lại không được vào? Không được, hôm nay chúng ta nhất địnhphải đi vào."
Nguyệt phi nói xong, xoayngười lại nhìn Hoa phi, nhưng phía sau nơi nào còn có bóng người, chỉ còn lạinàng một người. Trong lòng thầm nghĩ thật đáng giận, vất vả lắm mới thuyết phụcđược Hoa phi cùng tới đây, hai người cùng nhau tới, nếu phải nhận trách phạtthì cùng nhau gánh chịu. Bây giờ chỉ có một mình nàng, nếu hoàng thượng khôngcó chuyện gì đại sự, mà trách cứ xuống, không phải là nàng một người phải gánhlấy sao? Nguyệt phi suy đi nghĩ lại một phen, chỉ đành phải căm tức dẫn ngườirời đi.
Vừa về tới Nguyệt Điệuđiện, liền phái thái giám lặng lẽ đi hỏi thăm hoàng thượng đến tột cùng thếnào.
Bên trong Tiêu Nguyêncung, hoàng thượng lúc này đang thống khổ giãy dụa, ở trên giường lăn lộn, liềumạng hướng cột giường đâm đầu vào, Nguyên Phạm đang cùng hai thái giám khác ômhắn, mỗi người đều mệt mỏi đầu đầy mồ hôi. Đừng xem hoàng thượng tuổi lớn, lạitrúng độc, năm xưa hắn cũng là một người dũng mãnh thiện chiến, hiện tại cho dùbị Thần Sa Phấn hành hạ đến không còn hình người, nhưng khí lực vẫn rất lớn nhưcũ. Ba thái giám cơ hồ là khống chế không được hắn, Nguyên Phạm cũng không dámthật sự cầm sợi dây trói hoàng thượnglại, nên chỉ có thể liều mạng ôm chặt lấyhắn, bị đánh thẳng vào mình thiếu chút nữa không thở ra hơi.
Cũng may Tề vương cùng Tềvương phi tới, ba người bọn hắn cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, Phượng Lan Dạ trầmgiọng ra lệnh Nam Cung Diệp nói: "Mau, điểm huyệt đạo của hắn."
"Được" Nam CungDiệp nghe lệnh, lập tức phi thân tới, điểm huyệt Hạo Vân đế, Hạo Vân đế cuốicùng an tĩnh lại, nhưng trong cơ thể thật giống như có ngàn vạn mũi châm đâmvào, không nhúc nhích được, khiến cho hắn cả khuôn mặt sung đỏ máu, con ngươihiện đầy tia máu, còn mở rất lớn, tựa hồ muốn tìm người liều mạng, hắn thốngkhổ nhìn Nam Cung Diệp.
"Diệp Nhi, phụ hoàngthật xin lỗi ngươi, ngươi giúp phụ hoàng một chút, phụ hoàng thật khổ sở, chophụ hoàng một đao đi, cho phụ hoàng một đao đi."
Hắn nói xong lại muốnđộng, đáng tiếc không nhúc nhích được, cuối cùng thật sự chịu thống khổ khôngđược, miệng đang dùng sức chuẩn bị cắn lưỡi tự vận, Phượng Lan Dạ nhanh hơn mộtbước, vọt tới, tiện tay xé một chút làn váy của mình, thẳng tắp nhét vào trongmiệng Hạo Vân đế, ngăn cản hắn cắn lưỡi tự vận, sau đó quay đầu phân phó tháigiám Nguyên Phạm bên cạnh.
"Mau, tìm sợi dâytới."
Bọn họ không thể vẫn điểmhuyệt của hoàng thượng mãi, thần sa phấn đang ở trong cơ thể, lại khống chế hắnkhông thể nhúc nhích, chỉ sợ cuối cùng huyết mạch nghịch chuyển, có hại chohắn, cho nên chỉ có thể dùng sợi dây trói hắn lại, để cho hắn tự mình chống cựđi qua, nếu không là không thể thực hiện được .
Nguyên Phạm cuối cùng từtrong kinh sợ phục hồi tinh thần lại, bọn họ lúc nào thấy qua trường hợp nhưvậy, lúc này chỉ cảm thấy cả hồn cũng đi mất, hồn phách sớm đã không có ở trênngười của mình rồi.
Nghe Phượng Lan Dạ nói,lập tức đi tìm sợi dây, rất nhanh liền cầm đi vào.
Phượng Lan Dạ ý bảo NamCung Diệp hỗ trợ, lại nhìn thấy hắn thật lâu bất động, trong con ngươi sâu u,lúc này đổ đầy đau thương. Giờ khắc này hắn chợt nhớ tới mẫu phi của mình, mộtnữ tử băng thanh ngọc khiết, nàng yêu phụ hoàng. Nếu như hôm nay nàng nhìn thấyphụ hoàng như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng, đau lòng hắn sao? Tựa như hắn yêuLan nhi vậy, có đôi khi tình nguyện mình đi tìm cái chết, cũng hi vọng nàngđược sống vui vẻ, đây mới là yêu. Yêu cũng không phải làm việc gì cho mộtngười, rồi hi vọng người kia có hồi báo. Cho nên hắn tha thứ cho phụ hoàng rồi,tha thứ cho phụ hoàng rồi.
Nam Cung Diệp lâm vào bêntrong suy nghĩ của mình, Phượng Lan Dạ chỉ đành phải tự mình động thủ, một taymột chân đem Hạo Vân đế trói trói kết kết, sau đó để ngã xuống giường.
"Tốt lắm, giải khaihuyệt đạo của hắn đi, sau đó ngươi ở đây, bên tai của hắn, nói chuyện cùng hắn,để đề cao ý chí và nghị lực của hắn. Chỉ cần hắn chịu qua được là được rồi, nhưvậy từng lần một chịu qua đi, đến lúc đó sẽ tốt lại."
Phượng Lan Dạ vừa nóixong, Nam Cung Diệp liền vọt đến bên người Hạo Vân đế, vươn cánh tay hữu lực raôm lấy hoàng thượng. Hắn cảm nhận được phụ hoàng vô lực đến vậy, gầy yếu nhưvậy, đã không còn giống hoàng thượng cao cao tại thượng, vô cùng sắc bén trước,bây giờ chỉ là một lão nhân đáng thương. Nam Cung Diệp vừa yêu vừa hận phụhoàng, hắn đã không còn mẫu phi, nên ở sống chết trước mắt, hắn hi vọng phụhoàng có thể sống được.
"Phụ hoàng, ngươitỉnh lại một chút, nghe được ta nói chuyện không? Chỉ cần ngươi chống cự qua,ta liền tha thứ cho ngươi, tha thứ chuyện ngươi đã làm đối với mẫu phi cùng ta,ngươi đã nghe chưa?"
Lời nói của Nam Cung Diệpvừa dứt, Hạo Vân đế một mực thống khổ giãy dụa trong nháy mắt ngưng giãy dụa,hắn tựa hồ bị kinh hách, sau đó đôi mắt trợn to, dùng sức thở hào hển. Hiện giờhắn tựa như một con thú trúng thương bị giam cầm, thống khổ như vậy, tuyệt vọngnhư vậy, nhưng lời của Nam Cung Diệp tựa hồ đã thắp lên cho hắn hi vọng. Ánhmắt của hắn phát ra ánh sáng, nhìn hắn cố gắng đè nén không giãy dụa, trên đầuđầy mồ hôi, theo gương mặt già nua chảy xuống, quanh thân cũng là mồ hôi, thậtgiống như vừa bị nhúng nước, ướt đẫm, nhưng ánh mắt lại thật kiên định.
Vì để được Diệp nhi thathứ, vì để đáy lòng hoàn toàn giải thoát, hắn cố gắng phối hợp trị liệu, bởi vìmiệng bị nhét đồ, cho nên Hạo Vân đế dùng sức gật đầu, tỏ vẻ hắn nghe được, hắncó phối hợp.
Trong đôi mắt Nam Cung Diệphiện lên sương mù dày đặc, mặc dù hắn đã hại quá qua mình, hắn cũng đã yêuthương mình. Hắn hại mẫu phi, nhưng kết quả nổi thống khổ của hắn so với ngườikhác cũng không ít đi, hiện tại hắn phải chịu tội so với người khác càng nhiềuhơn: "Phụ hoàng, người sẽ không có chuyện gì, người sẽ không có chuyệngì."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.