Nguyệt Cẩn nhận mệnh lệnh của Nam Cung Diệp đi làmviệc, Nam Cung Diệp quay đầu hướng nội viện đi tới, lúc đi vào cửa không nhịnđược lại quay đầu nhẹ lẩm bẩm, đó là người phương nào? Sau đó đi vào. Mà ở trong chiếc xe ngựa đã đi xa, Vũ Tiễnvươn tay để màn xe trong tay Phượng Lan Dạ xuống, chậm rãi mở miệng: “Rất nhanhsẽ gặp lại hắn thôi.” Phượng Lan Dạ tựa đầu trên vai Tư Mã Vũ Tiễn, nhìn hắnphong thần tuấn lãng như vậy, cô tịch tuyệt vọng như vậy, cũng đau đớn như vậy,hắn còn nhớ rõ chuyện của sinh hồn đăng, hắn còn đang thương tiếc những ngàyhai người bọn họ từng trải qua, đôi lông mày hẹp dài lại làm cho người ta cảm thấycái lạnh tê tái của mùa đông, đôi mắt sâu tựa như một cái đầm khô nước, dungnhan tuyệt thế gầy gò tuy không làm giảm mị lực của hắn nhưng lại cho nàngbiết, hắn không hạnh phúc, hắn rất đau đớn, mà nàng đã nhìn thấy hắn như vậy,cũng rất đau lòng. Diệp, ta đã trở lại, chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt,không biết ngươi có còn nhận ra ta hay không, có tiếp nhận ta đã thay đổi nhưvầy được hay không, nghĩ đến đây nàng bỗng có chút đau lòng, một người chưatừng sợ hãi bất kì chuyện gì như nàng lại đối với chuyện này mà bất an. Tề Vương Phủ. Bên trong thư phòng được thắp sáng bởi một ngọn đèndầu, ánh đèn lung linh chiếu sáng một người đang nằm trên giường êm, khuôn mặttựa như có điều suy nghĩ, thiếu đi vẻ lạnh lùng hằng ngày, cả người ung dungtựa như môt đóa hoa, trơn bóng nhu hòa, nghĩ tới cặp mắt kia, giảo hoạt cùngthanh linh, vừa giống như một hồ nước trong xanh, vừa giống như đôi mắt giảohoạt của hồ ly, hắn cho rằng cả đời này cũng không thể nhìn thấy đôi mắt ấy nữarồi, tuy lần nữa thấy được nó, nhưng nàng không phải Lan Nhi, hắn thấy rất rõràng, dung nhan như hoa như ngọc kia không phải là hình bóng xinh đẹp ẩn sâutrong lòng hắn, duy chỉ có cặp mắt kia cùng với ký ức trong trí nhớ là giốngnhau, làm cho hắn như lâm vào một giấc mộng. Lan Nhi, nàng có phải đã chết hay không, ngày đó dướivách đá cũng không tìm thấy hài cốt của nàng, có lẽ là nàng đã được người kháccứu rồi, nhưng là vì sao nàng lại không phải là nàng? Nam Cung Diệp lâm vào trầm tư thật sâu, trái tim côquạnh lần nữa dậy nên những đợt sóng ngầm, nhưng rất nhanh liền xuất hiện mâuthuẫn, rõ ràng nàng kia không phải là Lan Nhi, hắn lại còn ở đây nghĩ ngợi cáigì, là hắn có lỗi với Lan Nhi. Lúc này ở cửa vang lên tiếng động, có người đẩy cửa đivào, là Nguyệt Cẩn đi theo sau còn có hai người Ngọc Lưu Thần và Thiên BộtThần, ba người đồng thời đi đến. Nguyệt Cẩn cung kính bẩm báo: “Vương Gia, thuộc hạ đãđiều tra ra rồi, người chúng ta gặp hôm nay chính là gia quyến của Binh Bộ ThịLang Tô đại nhân.” Binh Bộ Thị Lang, Tô đại nhân? Nói như vậy nàng tathật sự không phải là Lan Nhi rồi, mà là tiểu thư của Tô Phủ, nhưng tại saonàng cùng Lan Nhi nhìn qua rất giống như thế, đặc biệt là đôi mắt kia, làm chohắn muốn nhìn kĩ một chút, từ ánh mắt của nàng, tìm thấy những ngày cùng trảiqua với Lan Nhi, ít nhất làm như vậy, hắn sẽ cảm thấy nàng vẫn còn sống, mộtngày nào đó nàng sẽ trở lại. Không phải nàng đã nói sao? Nếu khắc tên người lênsinh hồn đăng, thì người kia vô luận bị làm sao, cũng sẽ được mang về. Lan Nhi, bất kể thời gian trôi qua bao lâu, đèn nàymãi mãi là bất diệt, nó nhất định sẽ dẫn dắt ngươi trở lại. Nguyệt Cẩn đứng chờ ở một bên không biết chủ tử đangsuy nghĩ gì, sắc mặt lúc sáng lúc tối, ánh mắt cũng lúc sáng lúc tối, cùng vẻlãnh mạc thường ngày bớt đi một chút lạnh lùng, mang theo một chút mê mang, mộtchút tự trách, Vương Gia luôn luôn lãnh mạc thế nhưng lại có bộ dáng này, ngườiđang vì cái gì? ba người nhìn nhau sau khi đưa ra kết luận. Chẳng lẽ liên quan tới người của Tô Phủ, lúc trướcVương Gia vội vã nhìn ngóng, vẻ mặt có chút hoảng hốt, nghĩ tới đây Nguyệt Cẩnlập tức khom người mở miệng. “ Vương Gia, thuộc hạ đi điều tra thêm về người của TôPhủ.” Nam Cung Diệp chau lại đôi lông mày hẹp dài, lộ ra mộtchút sáng bóng, phất phất tay, lãnh mị mở miệng. “Không cần, các ngươi đi ra ngoài đi.” Ba người lui xuống, Nam Cung Diệp vẫn như cũ dựa vàogiường êm, nhắm lại mắt nhàn nhạt nghĩ tới, nếu còn ở trong kinh thành nhấtđịnh sẽ gặp nhau thì cần gì đường đột, biết rõ không phải Lan Nhi mà chỉ là mộtngười khác hơi giống nàng thì cần gì cứ phải cố chấp, nhưng khi nghĩ tới cặpmắt kia hắn lại hi vọng Lan Nhi còn sống, đáy lòng tựa hồ cũng rất tin tưởngnàng vẫn còn sống. Lan Nhi, nếu như nàng còn sống, hãy nhanh chút trở vềđi, Nam Cung Diệp nghĩ tới đây mơ mơ màng màng đã chìm vào giấc ngủ. Tô Phủ, hiện tại ở trong Phủ Viện của Binh Bộ Thị Langkỳ trước, cả nhà bọn họ vừa vào cửa lập tức bắt tay dọn dẹp hết thảy trongngoài, đồ gì nên ném đều ném, có thể sử dụng thì tiếp tục giữ sử dụng lại, mặcdù nơi này so với phủ đệ ở Tiêu Thành của các nàng xa hoa hơn rất nhiều, nhưnglại không có vẻ tinh tế của Tiêu Thành. Vừa vào phủ, việc thứ nhất chính là thay đổi hết mấycái cửa, thứ hai là tuyển chọn thêm vài hạ nhân, bọn họ từ Tiêu Thành đến chỉdẫn theo một quản gia Triệu bá, cùng với mấy cái hạ nhân và một ít nha đầu củaTô Phu Nhân, về phần Phượng Lan Dạ đương nhiên có nha đầu Đinh Hương tùy thânhầu hạ nàng, Tiểu Ngư thì chịu trách nhiệm thu thập tin tức ở trong thành nênkhông cần đi theo nàng, mỗi ngày chỉ cần ở trong An Giáng Thành chú ý nhữngchuyện quan trọng rồi nhanh chóng quay về bẩm báo cho nàng biết, về phần VạnTinh thì giúp nàng xử lý một chút tạp vụ, ba người được phân công cũng nhanhchóng bắt tay vào làm việc. Bên cạnh Vũ Tiễn chỉ cần có một mình Tiểu Mạn là đượcrồi, về phần đám người Tiểu Hoàn thì vẫn như cũ hầu hạ Tô Phu Nhân. Đợi đến khi mọi việc đã được an bài thỏa đáng, trongphủ liền bắt đầu hoạt động dọn dẹp quét tướt, quét dọn hoàn cảnh, tẩy rửa cácloại khí cụ, giặt giũ các loại chăn đệm rèm cửa sổ…, phun nước quét tướt khắpcác hành lang lầu gác…, bởi vì mướn người mới nên mọi người còn chưa quen vớicông việc, rất nhiều việc đều cần Phượng Lan Dạ cùng Vũ Tiễn chỉ huy, hai ngườiloay hoay một chút thời gian thì cũng đã không còn sớm, mà quản gia Triệu bácùng với những người chủ chốt đều đã ra phố mua đồ dùng, mọi người phân cônghợp tác, Tô Phu nhân còn đem phát thiệp tới một số gia đình trong kinh thành,tuy nói không cần dựa dẫm ai, nhưng vẫn cần phải đã thông quan hệ với các quanlại, kinh thành không thể so với những nơi khác, ra cửa không gặp Vương Gia thìcũng gặp Hầu Gia, cho dù bọn họ có là quan nhị phẩm thì cũng chỉ là kẻ làm côngcho nhà người ta mà thôi. Không nghĩ tới ngày hai mươi sáu tháng chạp, Tô Phủlại nhận được thiệp mời của An Sơn Hầu phủ, đối với An Sơn Hầu phu nhân, PhượngLan Dạ cùng Tư Mã Vũ Tiễn cũng có nghe nói đến, An Sơn Hầu vốn là tâm phúc củaHoàng Thượng đời trước, đời thứ hai đã cứu thánh giá, sau đó lại bị bệnh màchết bất đắc kì tử, Hoàng Thượng liền ban thưởng cho Phủ An Sơn Hầu và giữ ởlại kinh thành. Về phần vị An Sơn Hậu phu nhân này là một phu nhân cóquan hệ xã giao rộng trong kinh thành, mặc dù An Sơn Hầu không có thực quyền,chỉ hưởng phụ phụng lộc, nhưng bởi vì năng lực xã giao của An Sơn Hầu phu nhân,hơn nữa An Sơn Hầu thế tử bây giờ đang sống trong cung, trên đầu còn có mũ quannhị phẩm thị vệ trong cung, cho nên địa vị của An Sơn Hầu ở trong kinh xem nhưkhông thấp. An Sơn Hậu phu nhân, một năm bốn mùa sẽ cử hành cácloại yến hội, đến tham dự phần lớn là các phu nhân nhà giàu, cùng với các tiểuthư công tử, những yến hội này thật ra là yến hội thân cận, có đôi khi một vịcông tử cùng tiểu thư nào đó được chọn trúng sẽ tựu thành một đoạn giai thoại,mặc dù không dẫn đến đại hôn, nhưng ở trong những yến hội này đều tìm ra rấtnhiều tài tử giai nhân, những vị đệ nhất mĩ nữ, đệ nhất tài nữ phần lớn đềuđược tìm ra từ những yến hội này. Chẳng qua là không nghĩ tới Tô Gia các nàng vừa mớichuyển vào kinh lại nhận được thiệp mời của An Sơn Hầu phu nhân, có thể thấyđược bà cũng là một người có tâm tư linh mẫn, mọi chuyện trong kinh đều biến ảonhư phong vân, ai có thể nói trước sau một khắc sẽ xảy ra chuyện gì, cho nêncẩn thận là quan trọng nhất, cũng là An Sơn Hầu phu nhân có kinh nghiệm xã giaocó khác. Tô Phu Nhân cầm thiệp mời đi tìm Phượng Lan Dạ cùng VũTiễn. “Vãn nhi, các ngươi nhìn này.” Hai nữ nhi nếu là người kinh thành, đối với nhữngchuyện như thế này khẳng định rõ ràng hơn nàng rất nhiều, cho nên nàng mới cóthể đến hỏi ý kiến các nàng. Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vũ Tiễn nhìn thiệp mời trongtay, hai mắt liếc nhìn nhau một cái, nếu An Sơn Hầu phu nhân đã phát thiệp mờiđương nhiên là phải đi, phần thưởng Mai yến, nói như vậy sẽ có rất nhiều người,vừa lúc này mọi người cũng nên gặp nhau một lần, sau này hoạt động cũng dễ dànghơn. “Mẫu thân, ngày mai đi dự tiệc đi.” “Vậy các ngươi có cùng mẫu thân đi không?” Tô Phu Nhânlộ ra vẻ bất an, có lẽ vì nơi các nàng sống trước đây nàng là Hoàng Đế, nhưngbây giờ ở đây cái gì cũng không phải, nên trong lòng rất khẩn trương, chỉ sợtối nay sẽ không ngủ được, sáng mai gặp mặt không biết sẽ có hình dạng gì đây? Phượng Lan Dạ cùng Vũ Tiễn nhìn thấy nàng khẩn trương,cười gật đầu: “Yên tâm đi, chúng ta sẽ đi cùng người.” Tô Phu Nhân mới yên tâm đứng lên, chỉ cần các nữ nhiđi với nàng, nàng sẽ không còn sợ hãi, bây giờ nên trở về nghĩ ngơi xem ngàymai phải mặc bộ y phục nào, ngày mai gặp mặt toàn là các phu nhân nhà giàu có,nếu mặc đồ quá khó coi chỉ sợ sẽ bị người ta chèn ép, nghĩ tới đây Tô Phu Nhânlại hỏi ý kiến hai nữ nhi. “Các ngươi xem ngày mai mẫu thân có nên mặc đồ đắttiền một chút hay không?” Y phục đắt tiền nàng còn hai bộ, chẳng qua mặc lên rồinhững người đó có cho Tô Phủ là nhà giàu mới nổi không đây, Tô Phu Nhân lâm vàokhó xử, Phượng Lan Dạ đứng lên đi với nắm vai Tô Phu Nhân: “Mẫu thân, ngày maingười cứ mặc trang phục bình thường là được rồi, phải nhớ nếu ăn mặc quá rực rỡsẽ chiếm hết hào quang của người khác, những người như Hầu Phu Nhân kia khôngphải sẽ ghi hận ngay từ lần đầu tiếp xúc với mẫu thân hay sao?” “Đúng, đúng, đúng.” Tô Phu Nhân lập tức gật đầu đồng ý, nếu vì vậy mà đểnhững người đó sinh lòng oán hận, thì chính là thất bại của nàng a, mặc dù nàngkhông có năng lực gì, nhưng cũng không thể gây thêm phiền phức cho phu quânđược. Nghĩ như vậy, Tô Phu Nhân liền đi ra ngoài: “Mẫu thânbiết rồi.” Trong phòng, hai người Phượng Lan Dạ cùng Vũ Tiễn bènnhìn nhau cười, cười xong ngồi dưới ánh đèn, nhớ tới yến hội ngày mai, khôngkhỏi thở dài một hơi, nên tới cũng sẽ tới a. “Ngày mai, ta nghĩ bọn họ cũng sẽ xuất hiện, yến hộilớn như vậy, mọi người nhất định sẽ tranh thủ cơ hội, nếu An Sơn Hầu phu nhânđã mời, có khả năng không đến sao.” “Đến thì đến, chính ta phải thử một chút xem hắn cónhận ra ta hay không?” Khóe môi Phượng Lan Dạ vẽ ra nụ cười, nghĩ tới vẻ mặtđau đớn của Nam Cung Diệp, tim nàng lại đau, nhưng mà nàng đã trở lại, Diệp,sau này ta sẽ vĩnh viễn chờ đợi ở bên cạnh ngươi, bất quá đáy lòng vẫn khátvọng hắn có thể nhìn một lần liền nhận ra mình, mặc dù dung mạo nàng đã khôngcòn giống với lúc trước, nhưng tâm tư nữ nhi vẫn hi vọng người mình yêu chỉ cầnliếc mắt liền nhận ra mình trong bể người kia, nếu gặp người như vậy, chỉ sợ cảđời cũng khó quên. “Ta nghĩ hắn sẽ nhận ra muội thôi.” Mặc dù dung nhan thay đổi, nhưng nếu thật tâm nhìn thìLan Nhi cùng với lúc trước không khác là bao, khí chất giảo hoạt, hay cách nóichuyện, cũng chính là một người. “Nếu hắn nhận ra ta, ta sẽ lập tức cùng hắn nhận thức,nếu không nhận ra, ta sẽtrừng phạt hắn, trì hoãn không nói cho hắn biết, để cho hắn càng không nhậnra.” Phượng Lan Dạ nói xong, khóe miệng liền cong lên, kiềudiễm động lòng người, nếu hỏi sau khi sống lại nàng có gì thay đổi thì chính làmềm mại hơn so với trước kia, lãnh mạc chẳng qua chỉ biểu hiện với người ngoài,còn đối với những người thân cận, nàng đều luôn thật lòng mà quý trọng. “Ha ha, ta đây phải cầu trời phù hộ Tề Vương vừa nhìnmột cái liền nhận ra muội, nếu không Nhã Nhi của chúng ta sẽ bị nổi khổ tươngtư hành hạ a.” Phượng Lan Dạ vừa nghe Vũ Tiễn trêu chọc mình, lập tứcđưa tay nhéo nàng ấy một cái: “Người nào bị nổi khỗ tương tư hành hạ chứ, tamới đau lòng hắn bị nổi khổ tương tư ấy.” Hai người trong phòng cười đùa hết sức vui vẻ, ĐinhHương cùng Tiểu Mạn đứng một bên nhìn thấy cũng vô cùng vui mừng, hơn nữa bâygiờ hai người các nàng rốt cuộc cũng biết rồi, thì ra các chủ tử căn bản khôngphải là tiểu thư chân chính của Tô Phủ, mà chỉ nhận Tô Phu Nhân làm mẫu thân,nhất là nhị tiểu thư Thanh Nhã, người yêu của nàng thì ra là Tề Vương a. Mặc dù mới đến kinh thành không lâu, nhưng mỗi ngàyTiểu Ngư đều ra ngoài thăm dò tin tức, vì vậy các nàng cũng nghe không ít tinđồn về Tề Vương. Tin đồn Tề Vương lớn lên xinh đẹp khuynh quốc khuynhthành, nhưng tính tình lạnh bạc, cưới hai người vợ đều bị mất mạng ngay trongđêm dộng phòng, sau đó kết hôn với một tiểu Vương Phi, nghe nói hắn rất cưngchiều vị Tiểu Vương Phi kia, nhưng sau nàyvị Tiểu Vương Phi đó cũng chết. Đinh Hương trước sau cũng coi như lanh lợi, nói raliền biết Nhị tiểu thư vốn là Tề Vương Phi, bất quá có thể là do dung mạo bị đảthương, cho nên thay đổi dung nhan, mới có thể lo lắng vị Tề Vương kia khôngnhận ra nàng đi. Tỷ muội hai nàng náo loạn một lát, liền tách riêng rarửa mặt nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày thứ hai, những hạt tuyết nhỏ nhẹ nhàngbay trong không trung, toàn bộ thiên hạ một màu trắng xóa, ở ngoài hành lang TôPhủ, có một cành hàn mai nở rộ, màu hồng như máu, ở giữa một mảnh tuyết trắngcàng xinh đẹp lạ thường, Phượng Lan Dạ còn chưa rời giường, vừa mở mắt ra liềnthấy Đinh Hương cùng Vạn Tinh từ bên ngoài mang theo mấy cành hàn mai vừa cắtđi vào cắm ở trong bình hoa, hoa mai linh động, vừa quay đầu liền thấy tiểu thưtỉnh, Đinh Hương vội vàng lại gần. “Tiểu thư, ngoài trời tuyết rơi, thật xinh đẹp a.” Hai tiểu nha đầu đều rất hưng phấn, các nàng lớn lên ởTiêu Thành, đến bây giờ còn chưa có xem qua tuyết rơi, thì ra tuyết sẽ mỹ lệsạch sẽ như thế. Phượng Lan Dạ híp mắt nhìn ra ngoài trời, không chịuđược ánh sang chói mắt, liền tung chăn ngồi dậy. Đinh Hương đem y phục đã chuẩn bị sẵn tới, là mộtchiếc áo nhỏ màu xanh bạc hà, trên vạt áo dài thêu mấy cành hoa mai vàng, quầndài màu trắng, lại còn chuẩn bị sẵn một chiếc áo khoát màu trắng nhạt, ăn mặcchỉnh tề xong, thật giống như một đóa hoa thủy tiên thanh tân tươi mới, trênđầu vén lên một chút quấn thành búi tóc, tóc phía sau toàn bộ xõa trên vai,trên tóc còn mang theo một cành ngọc bích lưu tô, theo nàng đi lại dáng vẻthướt tha mềm mại, khinh linh phiêu dật. Đinh Hương cùng Vạn Tinh không nhịn được tán thưởng:“Tiểu thư thật xinh đẹp a, hôm nay người nhất định sẽ giành được giải hoakhôi.” Phượng Lan Dạ mím môi cười cười, quay đầu mắng ĐinhHương một câu: “Muốn danh hiệu hoa khôi kia làm gì, ta chỉ đi theo mẫu thân dựtiệc mà thôi.” “ Nghe nói hôm nay tiểu thư các nhà đều sẽ biểu diễn,không biết tiểu thư muốn biểu diễn gì đây?” Đinh Hương cung kính xin chỉ thị, nàng không nóiPhượng Lan Dạ cũng quên mất, bây giờ nói nàng mới nhớ, hôm này là yến hộithưởng mai, tất nhiên đám tiểu thư kia muốn phô diễn tài nghệ, để tăng tính hấpdẫn, các nam tử chắc cũng có biểu diễn, nếu quả thực phải biểu diễn, nàng nênbiểu diễn cái gì đây? Không thể đánh đàn, bởi vì chỉ cần đánh đàn, Nam CungDiệp sẽ nhận ra nàng liền, đối với bên ngoài, nàng vẫn là Nhị Tiểu thư Tô Phủ,bởi vì để tránh rất nhiều phiền toái không cần thiết, ví dụ như Mộc Miên trongcung, nếu nàng ta biết nàng còn sống, không chừng sẽ bày thêm nhiều trò, chonên nếu nàng cùng hắn nhận nhau đương nhiên chỉ là chuyện của hai người họ. Phượng Lan Dạ nghĩ tới đây, liền nhắc nhở Đinh Hương. “Không phải hai ngày trước ta nhất thời cao hứng mangđôi giày kia theo sao? nếu thật phải biểu diễn, ta sẽ cho bọn họ thưởng thứcmột đoạn khiêu vũ trên băng.” “Khiêu vũ trên băng?” Đinh Hương đối với từ này cảm thấy rất mới mẻ, khẽnhún vai cười mở miệng: “Tiểu thư đang nói tới đôi giày trượt băng kia sao?” Đây cũng là từ mới, bất quá tiểu thư đã nói thì nàngđương nhiên phải nhớ được. Phượng lan Dạ gật đầu, hôm nay vừa đúng một đêm bãotuyết, mặt sông hẵn đã đóng băng, nghe nói trong viện của An Sơn Hậu phủ có mộtcái Bích Hồ, lúc này chắc cũng đã đóng băng rồi, nếu thật sự cần nàng biểudiễn, nàng liền cho bọn họ thưởng thức một đoạn khiêu vũ trên băng đi. Tất cả đồ đạc đều được chuẩn bị xong, Phượng Lan Dạliền đi ra ngoài dùng bữa, dù sao thời gian vẫn còn sớm nên không cần vội, mới đira ngoài, liền thấy Vụ Tiễn đứng ở hành lang đối diện, hôm nay Vụ Tiễn mặc mộtthân xiêm y màu tím, trước ngực thêu uyên ương, hai bên thêu vài bông Mẫu Đơn,một thân xinh đẹp rạng rỡ, khí chất như Lan, áo choàng màu trắng, ở giữa trờituyết bay, thật giống như một cùng hoà làm một thể, và đều cao nhã như nhau, áochoàng của các nàng là mới đặt mua hai ngày trước, nhiệt độ nơi này vốn thấp,nhất định phải chuẩn bị áo lạnh. Trên mặt Vụ Tiễn vẫn như cũ bị bao phủ bởi màn samỏng, chỉ lộ ra một đôi mắt sâu u, trong trẻo như nước, mỗi lần nhẹ nháy mắtđều là phong tình vạn chủng, thấy Phượng Lan Dạ đi tới, ánh mắt nàng liền sánglên, nàng giơ lên ngón tay cái. “Muội muội thật là xinh đẹp, hôm nay nhất định sẽ diễmáp quần phương.” (NN: đẹp đến áp đảo hết tất cả, vô cùng xinh đẹp đó mà ^^) Dung nhan hiện tại của Lan Nhi quả thật là đủ để diễmáp quần phương, hơn nữa một thân khí chất, làm cho người khác không thể dời đitầm mắt, không biết hôm nay Tề Vương có thể nhận ra nàng ấy hay không, nàngcũng rất mong đợi hai người họ gặp nhau, nghĩ đến Tề Vương, lại nghĩ đến AnVương Nam Cung Quân, đối với tin mình đã chết, hắn sẽ như thế nào? Vụ Tiễn vừa nói xong, Đinh Hương liền nở nụ cười: “Nôtỳ đã nói mấy lời này rồi.” Phượng Lan Dạ không thèm để ý tới nha đầu này, vươntay nắm tay Vụ Tiễn cùng nhau đi dùng bữa, dùng bữa xong thì nghĩ ngơi một lát,liền thấy Tiểu Hoàn đến mời tỷ muội các nàng. “Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, phu nhân đợi các tiểu thưtrên xe ngựa ngoài cửa phủ.” “Ừ.” Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn đáp một tiếng, hai ngườiliền đồng thời đứng dậy đi ra ngoài, Tiểu Hoàn đứng ở cửa mà hai mắt sáng nhưtuyết, không nhịn được nhanh chóng miệng than thở: “Đại tiểu thư cùng nhị tiểuthư thật sự là quá xinh đẹp a.” Nhất là nhị tiểu thư, chỉ ăn mặt đơn giản, cũng làmnổi bật lên mắt ngọc mài ngài, thanh lệ thoát tục, toàn thân trên dưới đều cólinh khí, tuy đẹp, nhưng càng nổi bậc hơn là vẻ cao quý, chói lọi cả minhnguyệt, trên đời mỹ nhân còn nhiều, nhưng lại cực ít người có được vẻ đẹp linhlung như nàng. Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn mím môi cười, hai ngườitrước sau đi ra ngoài, thật ra thì Phượng Lan Dạ biết, Vụ Tiễn không nguyện ýchữa trị vết sẹo trên mặt, nếu nàng chịu chữa trị thì vẻ đẹp của nàng cũngkhông thua mình là bao. Nghĩ tới đây, Phượng Lan Dạ liền giữ lấy tay Vụ Tiễn:“tỷ tỷ, ta giúp người chữa trị vết thẹo một chút được không?” Vết thương trên mặt nàng không có đả thương đến các tếbào dưới da quá nhiều, cho nên chỉ cần uống thuốc là được, một ngày thay thuốcmột lần, dùng băng gạc bao lại, sau đó lại dùng châm kích thích tế bào dưới da,nhưng mà chính nàng ấy lại không muốn. Quả nhiên, Phượng Lan Dạ vừa nói xong, Tư Mã Vụ Tiễnliền xoa đầu nàng: “Ngươi a, mau tỉnh lại đi, chờ khi nào ta muốn chữa tự nhiênsẽ tìm ngươi.” Trong khi nói chuyện thì đã thẳng đường đi tới cửa TôPhủ, lúc đi qua hành lang, thấy rất nhiều hạ nhân đang bận rộn quét tuyết,những người đó thấy hai tiểu thư, cũng nhìn ngây người, cho đến khi các chủ tửđã đi qua mới hồi phục tinh thần, than thở không dứt. Ngoài cửa Tô Phủ có một chiếc xe ngựa, xe ngựa vừa tovừa cao, lúc Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vũ Tiễn xuất hiện, Tô Phu Nhân liền vénrèm xe lên nhìn về phía ngoài, trong mắt hiện lên tán thưởng, mỉm cười vươn rabàn tay còn lại “Lên đây đi, đến lúc phải đi rồi.” Kẻ trước người sau lôi kéo hai nữ nhi vào xe,phía sau xe ngựa còn có một chiếc xe khác cho ba nha đầungồi, mỗi người các nàng đều mang theo một tiểu nha đầu. Xe ngựa từ từ rời Tô Phủ hướng An Sơn Hầu phủ đi tới. An Sơn Hầu phủ cách nơi này cũng chỉ một đoạn đường,một ở bên Nam thành, một ở bên Bắc thành, phạm vi gần Hoàng thành đều là nơi ởcủa hoàng thân quốc thích. Ở bên trong xe ngựa, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn đánhgiá quần áo của Tô Phu Nhân, bên trên là áo dài với những bông hoa màu đỏ nhạtrất hợp với đôi giày, bên dưới là chiếc váy màu đỏ chu sa, trên dưới nhìn lại,hiện ra sự đoan trang khác biệt, quả thật là không tệ, trên đầu mang cây trâmhoa ngọc lan màu xanh còn có tua cờ rủ xuống, ngoài ra không còn đồ tràng sứcnào khác, cả người thật gọn gàng sạch sẽ. “ Hôm nay mẫu thân ăn mặc thế này đã được chưa?” Tô Phu Nhân sờ sờ đầu tóc của Phượng Lan Dạ cùng VũTiễn rồi hỏi, hai nha đầu lập tức gật đầu, một trái một phải kéo tay nàng:“Được rồi ạ, nhất định không thua kém bất kì ai, trong trường hợp này chúng tachỉ cần chú ý ứng phó là được, không cần quá chú trọng đến trang phục.” “Ừ, đúng vậy.” Tô Phu Nhân đồng ý, bất quá thấy bộ dáng Phượng Lan Dạvẫn không nhịn được than thở: “Vẻ đẹp của Nhã Nhi đúng là muốn giấu cũng khônggiấu được, hôm nay Nhã Nhi nhà chúng ta nhất định sẽ khiến nhiều người chú ýnhất.” Phượng Lan Dạ không thuận theo lắc lắc cánh tay của TôPhu Nhân, Vụ Tiễn ngồi một bên nhướng lông mày cười khẽ, xe ngựa chạy thẳng đếnAn Sơn Hầu phủ. An Sơn Hầu phủ, sớm đã có rất nhiều cỗ xe sang trọng ởngoài cửa, thỉnh thoảng còn có người ra ra vào vào, cửa phủ xa hoa khí thế, haibên có rất nhiều hạ nhân đang bận rộn làm việc, ngoài cửa lớn bày một bàn gỗlim, có người đang ghi danh, cho người kiểm tra rồi mới được vào, không cóthiệp căn bản không thể vào được, vị quản gia đứng một bên đọc tên, sau đó liềncó người tiến lên dẫn các nàng đi vào. Tô phu nhân cùng hai vị nữ nhi xuống xe, mới vừa đứngvững, đã nghe có người nghị luận. “Nhà ai vậy, nha đầu kia thật đẹp nha.” “Đúng vậy a, đến lúc đó hỏi thăm một chút, giới thiệucho tiểu tử nhà ta, tiểu tử nhà ta mắt cao hơn đầu làm cho ta gấp muốn chếtrồi.” Trước cửa lớn có mấy vị phu nhân vừa nói chuyện vừa đivào, Tô phu nhân vẻ mặt tự hào, dẫn nữ nhi đi tới trước, trước tiên đưa thiệpcho bàn ghi danh, sau đó quản gia của An Sơn Hầu phủ lập tức nhiệt tình chàohỏi rồi cho người dẫn các nàng đi vào, mặc dù người trước mắt chưa phải là kimtượng ngọc quý (NN: người có thân phận địa vị cao quý),nhưng hai cô bé này lạicó thể không chừng, viên quản gia cũng là một người thông minh. An Sơn Hậu phủ không thể cùng so sánh với Tô phủ cácnàng, vừa mới đi vào, thủy các chu lan (đình đài lầu các),thanhkhê tả ngọc (cầu ngọc suối trong),thạchđặng xuyên vân (tầng tầng thềm đá như mây),đúnglà một phủ đệ xa hoa. Hai hạ nhân ở phía trước dẫn đường, nhắm phía sau đitới, phía trước có mấy vị phu nhân, bên người còn có vài tiểu thư đi theo, tấtcả đều thả chậm cước bộ, đợi Tô phu nhân cùng Phượng Lan Dạ đi tới, lập tứccười chào hỏi: “Đây là phu nhân Binh Bộ Thị Lang sao, thất kính thất kính.” Tô Phu Nhân thấy người trước mắt có chút kì lạ, bấtquá vẫn không quên lễ nghi, vội vàng cười nói: “Các phu nhân khách khí rồi.” Những phu nhân trong nhà có con trai đều chằm chằm ngóchừng hai người Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn, vừa đi vào trong vừa cười mở miệng:“Đây là lệnh thiên kim sao?” Tô phu Nhân gật gật đầu, chỉ vào Vụ Tiễn cùng PhượngLan Dạ: “Đây là trưởng nữ Thanh Vãn, còn đây là tiểu nữ Thanh Nhã.” “Đúng là không tệ, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Người những phu nhân kia hỏi chính là Phượng Lan Dạ,đối với Vụ Tiễn, không phải là không cảm thấy hứng thú, mà vì nàng che mặt, aimà biết hình dạng nàng trông như thế nào, mặc dù bề ngoài nhìn qua rất đẹp,nhưng vì sao phải che mặt a, vì vậy liền ngó chừng Phượng Lan Dạ, Tô phu nhâncũng khách sáo mở miệng: “Trưởng nữ mười tám, tiểu nữ vài ngày nữa thì trònmười bốn.” “Ừ, không tệ, không tệ.” Những người kia gật đầu đi vào, Phượng Lan Dạ trợn mắtnhìn các nàng một cái, trong mấy người này căn bản không có ai thậtsự có quyền cao chức trọng, chẳng qua chỉ là mấy vị phu nhân quan nhị phẩm, bộdáng lại vênh váo tự đắc, cho mình là hoàng thân quốc thích sao? Phượng Lan Dạ khinh thường hừ lạnh, mắt thấy đoànngười đã được dẫn ra phía sau, đi qua một hành lang dài cuối cùng cũng nhìnthấy ánh sáng, một cây cầu có lan can chạm khắc màu đỏ thắm, treo mình ngangtrên mặt một bích hồ rộng lớn, đi qua cầu liền nhìn thấy rừng hoa mai, Bích Hồdưới cầu quả nhiên đã đóng băng, tuyết trắng đọng lại làm mặt hồ dày lên mộttầng, trên bờ hoa mai nở rộ, hai màu trắng hồng tôn nhau tả không hết vẻ mịhoặc, trên cầu những thiếu nữ áo váy hồng lục nối đuôi nhau đi qua làm chongười ta có cảm giác như đây chính là tiên cảnh Dao Trì. Bên bờ Bích Hồ trồng trên trăm cây hoa mai, một làngió thổi qua làm cho cánh hoa bồng bênh phiêu dật rơi xuống, đi tới trước mộtchút còn thấy đủ các loại đá xếp chung một chỗ, hoặc hình quỷ quái, hoặc hìnhmãnh thú, cao ngạo đứng thẳng, thỉnh thoáng còn thấy vài nhóm phu nhân tụ thànhmột nhóm để nói chuyện. Ba người Phượng Lan Dạ vừa đi vào, liền có mấy ngườiđứng đón, người cầm đầu mặc y phục quý giá, giơ tay nhất chân đều có một loạitư thái cao cao tại thượng, đứng từ xa đã vươn tay nắm chặt tay Tô Phu Nhân. “Đây không phải là phu nhân Binh Bộ Thị Lang sao? Hoannghênh hoan nghênh.” Đối với vẻ mặt cùng nụ cười này, đúng là phong vận dưâm của các lão phu nhân, Tô Phu Nhân rất nhanh đoán ra đây hẳn là An Sơn Hầuphu nhân, người đã phát thiệp mời cho nàng, vì vậy cũng cười cười cúi đầu khomlưng chào hỏi: “Tham kiến Hầu Phu Nhân, ngài thật là quá khách khí, vốn nên tớitừ sớm để bái phỏng người, kết quả lại phiền người nhớ tới chúng ta.” An Sơn hầu phu nhân cười đến phong tình vạn chủng, vừalôi kéo tay Tô Phu NHân, vừa ngắm nhìn hai người Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn ởphía sau, sau đó chỉ về phía hai nàng mở miệng. “Hai vị cô nương này là Tô Tiểu Thư sao?” Phượng Lan Dạ cùng Vũ Tiễn cũng bước tới gần một chút,khom lưng hành lễ: “Tham kiến phu nhân.” “Đứng lên đi, đứng lên đi, lớn lên thật xinh đẹp quá,trong veo như nước, đã có bao nhiêu người yêu mến a?” An Sơn Hậu phu nhân vừanhìn thấy Phượng Lan Dạ, sắc mặt liền trở nên rất tươi tắn, vươn tay lôi kéonàng lại gần vừa kêu gọi mấy phu nhân ở phía sau “Các tỷ muội, sang đây nhìnxem, Tô tiểu thư lớn lên thật xinh đẹp a, vừa nhìn liền làm cho người ta yêuthích.” An Sơn Hầu phu nhân ngay từ lần đầu nhìn liền chọntrúng Phượng Lan Dạ, con của mình cũng chưa có vợ, ánh mắt của tiểu tử kia quácao tìm không được người vừa ý nên kiến quyết không thành thân, thật là làm chonàng gấp muốn chết, hôm nay tổ chức Mai yến thật ra là nàng cũng có chút tư tâmmuốn tìm cho con một người vợ vừa ý, vốn vẫn tưởng là Nhị tiểu thư Thẩm gia hànlâm học viện, nhưng bây giờ nhìn thấy nha đầu này, càng làm cho người ta khôngthể dời đi tầm mắt, tuy nói là địa vị Tô gia có hơi thấp một chút, bất quá nhậmchức Binh Bộ cũng xem là có tiền đồ. An Sơn Hầu phu nhân sau một phen tính toán, tay càngkhông buông lỏng, mà mấy vị phu nhân phía sau nhìn thấy Phượng Lan Dạ ánh mắtcũng sáng lên, những người có con trai đều thấy vừa ý, chẳng qua nhìn thấy mộttay của Hầu phu nhân cứ lôi kéo vị Tô tiểu thư này, nhà các nàng làm gì có tưcách cùng An Sơn Hầu tranh giành chứ, cho nên liền đem ánh mắt dời đi nơi khác. Phượng Lan Dạ nhìn nụ cười treo trên mặt An Sơn Hầuphu nhân, con ngươi chợt lóe lên lệ khí, đáy lòng có chút phiền chán, rụt taylại nhìn Vụ Tiễn đứng một bên, Vụ Tiễn nhìn vẻ mặt nàng, tự dưng biết nàng có ýgì, lập tức đi tới mở miệng. “Muội muội không phải rất thích xem hoa mai sao? Hômnay hoa mai nơi này thật đúng là cực kì tươi đẹp a, chúng ta cũng đi xem mộtchút.” An Sơn Hậu phu nhân nghe thấy, gương mặt lập tức tươicười, càng phát ra nhu hòa, buông tay Phượng Lan Dạ ra: “Đi đi, hảo hảo chơi,bên kia cũng có vài nha đầu, mới tới kinh thành nên chào hỏi một chút.” Nàng là càng nhìn Phượng lan Dạ càng thấy hợp ý, buôngPhượng Lan Dạ xong liền tiến lên lôi kéo Tô phu nhân, một tiếng lão tỷ muội rồiđi tìm người nói chuyện. Phượng Lan Dạ cùng Vũ Tiễn đi tới mấy bước cuối cùngcũng thở phào, chậm rãi mở miệng: “Sớm biết đã không tới, thật đúng là làm chongười ta hít thở không thông a.” Tỷ muội hai người bọn họ chọn một chỗ ngồi tương đốian tĩnh thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, Mai Yến hôm nay bố cục khá thoải mái,ở ngay giữa sân xây tạm một cái đài cao, hai bên chia ra để đài cao, phía trêncòn có mấy loại chén, khay đựng dụng cụ, cái gì cần có đều có, rượu ngon giaithuần, hoa quả quý hiếm đều có rất nhiều, phía dưới chỗ ngồi, có đệm tròn đượcxếp thẳng hàng, chiếc kỷ trà đặt trên bàn, toàn bộ mọi người đã đến đông đủ,mọi người tự chọn cho mình thức ăn ngon, vừa ngắm mai, vừa xem biểu diễn vừathưởng thức đồ ăn. An Sơn Hầu phu nhân này quả nhiên là biết hưởng thụ a,tận sâu bên trong là một loạt phòng ốc chạm trỗ rường cột, người ta đi ra xavài mét vẫn còn nhìn thấy mái nhà làm bằng Lưu Ly, phía dưới đều có để ấm lò,trong lúc nhất thời họ không cảm thấy lạnh mà thấy ấm áp như nắng tháng ba. “Xem ra nơi này được đặc biệt thiết kế để tổ chức đôngyến.” Phượng Lan Dạ cảm thán, Vụ Tiễn cũng đồng ý, thu hồitầm mắt, liền nghe bên tai có giọng nói. “Hai người này là ai? Còn chưa có gặp qua lần nào?Tiểu nha đầu kia thật là đẹp a.” Tiếng nói nồng đậm vị chua, một thanh âm khác cũng lộrõ vẻ ghen tỵ không kém. “Nghe nói là tiểu thư của vị Binh Bộ Thị Lang mới đượcđiều vào kinh, cô nương kia lớn lên không biết xảy ra việc gì? Sao lại che mặt,có phải vì quá xấu xí hay không?” “Ai mà biết được.” Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn nghe những người này nóichuyện, liền ngẩng đầu lên, người nói chuyện là hai vị tiểu thư, một là thiênkim của Lại Bộ Thượng Thư, một là tiểu thư Công Bộ Thượng Thư, thấy Phượng LanDạ các nàng nhìn qua, lập tức cười híp mắt tiến tới chào hỏi. “Xin chào, ta là tiểu thư Lại Bộ Thượng Thư, vị này làtiểu thư nhà Công Bộ Thượng Thư.” Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn gật đầu một cái xemnhư là chào hỏi, mấy người này còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe cách đó khôngxa truyền đến tiếng cười của Hầu phu nhân, còn có mấy giọng nói, mọi người nhìnqua, chỉ thấy một đám phu nhân vây quanh Văn Tường công chúa vừa mới tới, theobên cạnh nàng còn có người nhà của Thái Úy là Nhất phẩm phu nhân, phu nhân thừatướng, những người này vẻ mặt tươi cười một đường rêu rao đi vào. Mấy vị thiên kim bên cạnh Phượng Lan Dạ vừa nhìn thấycông chúa xuất hiện, liền tươi cười chạy vội qua, Phượng lan Dạ cùng Vụ Tiễnnhìn nhau một cái, rồi quay đầu nhìn mặt hồ cách đó không xa. “Thật là đủ trò, những người nhà giàu này trước giờvẫn luôn nhàm chán như vậy.” “Đúng vậy, bất quá ngươi có để ý Văn Tường công chúakhông, nàng ta hình như không còn kiêu ngạo như lúc trước, nhiều người nịnh nọtnhư vậy, trên mặt cũng chỉ có nụ cười nhàn nhạt, hoàn toàn không giống vẻ phôtrương thường ngày.” Phượng Lan Dạ tỉ mỉ mở miệng, Vụ Tiễn quay đầu nhìnlại một cái, đúng là phát hiện có chỗ không giống với bình thường: “Có thể làdo trong cung xảy ra quá nhiều chuyện nên nàng cũng trở nên thành thục hơn.” Gần đây các nàng mới biết được mấy chuyện xảy ra trongAn Giáng Thành kể từ lúc rời đi. Đang suy nghĩ thì bỗng nghe mấy đạo âm thanh kinh hô,Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn thuận tiện ngẩng đầu lên, nhưng những gì vừa nhìnthấy lại làm cho cả hai nhất tề ngây dại. Chỉ thấy từ cửa đi tới một đội người hào quang loámắt, nam tử đi đầu phong thần tuyển tú, trong nháy mắt, khắp sân không hề cótiếng động, tiểu thư các nhà ai cũng đỏ mặt tim đập mà cúi đầu, không dám nhìnnhững người đang đi tới kia. Dẫn đầu chính là Ngũ Hoàng Tử Thụy Vương vừa mớihồi kinh, bên phải hắn chính là Thất Hoàng Tử Tề Vương vẻ mặt không hề thayđổi, mà bên trái là Lục Hoàng Tử An Vương, phía sau còn có đại tướng quân TâyMôn Vân, An Sơn Hầu công tử, công tử Hộ Quốc Hầu Gia, công tử của nhà Lâm tháiuý, Thừa Tướng công tử, phía sau còn có công tử của các quan to đi theo, tronglúc nhất thời khắp nơi tràn ngập các loại màu sắc, đẹp không sao tả xiết. Phượng Lan Dạ hoàn hoàn không xem người khác vào mắt,trong mắt chỉ có một mình Nam Cung Diệp đang đi tới, mặc dù hắn đứng trong cảđám người, nhưng vẫn chói mắt như cũ, hôm nay hắn mặc một cẩm bào màu trắng,đai lưng nạm ngọc thêu chỉ bạc, rủ xuống thất sắc thải lạc, một bên mái tóc đentuyền được buộc lên bằng bạc lôi, mái tóc đen dày phía sau như thác rủ xuống,tuấn tú như ngọc, trên dung nhan, long mày hẹp dài nhuộm chút lạnh lùng, conngươi lại càng lạnh lùng vạn phần một cái liếc mắt cũng có thể làm cho người tacả kinh, đảo qua hơn mười đạo thân ảnh, liền bắt gặp một người xinh đẹp xuấttrần thiên hạ, ánh mắt của nàng nhuộm vẻ linh động cùng giảo hoạt, không nháymắt nhìn thẳng vào hắn. Không sợ người khác thấy, cũng không có chút ý muốn nétránh, cứ như vậy nở nụ cười tươi tắn nhìn hắn. Trái tim bỗng đập mạnh, sao ánh mắt lại giống như vậy,giảo hoạt như một con sói nhỏ, mặc dù dung mạo không giống, nhưng ánh mắt đó,thần thái đó, còn bộ dáng nàng cười nhẹ, như vậy tưởng tượng, nàng hẳn là LanNhi của hắn phải không? Trong nháy mắt thân thể của Nam Cung Diệp run rẩy, timthình thình nhảy dựng lên, hắn cảm giác được mình không thể hô hấp, mặc dù cónhiều người hơn nữa, nhưng người đầu tiên hắn nhìn thấy vẫn như thế, một đôimắt chỉ thuộc về hắn. Vô số thanh âm ở trong lòng reo hò, đó chính là LanNhi, không có sai, đó là Lan Nhi của hắn, Lan Nhi nàng đã trở lại rồi. Mặc dù hắn không biết vì sao nàng lại thay đổi dungmạo, nhưng việc đó không quan trọng, quan trọng là…nàng đã trở lại, chỉ cầnnàng trở lại, trên thế gian chuyện gì cũng không còn quan trọng nữa, trên dungnhan lạnh lẽo bức người của Nam Cung Diệp bỗng nhiên hiện lên một nụ cười,trong phút chốc kinh diễm bức người, chỉ thấy bao nhiêu người trong yên hội đềuhít sâu một hơi, ánh mắt không sao dời đi nơi khác được. Tề Vương thật quá tuấn tú rồi, cao lớn như vậy, nhântrung long phụng, mặc kệ tin đồn hắn khắc mẫu khắc thê, chỉ cần hắn nguyện ý,các nàng liền nguyện gả, nhận được tình yêu của một người như vậy, chết cũngcam lòng. Bên cạnh có nhiều hơn nữa tiếng ầm ỹ, nhiều hơn nữa ồnào cũng không thể ảnh hưởng đến họ nhìn nhau. Trong mắt của hắn chỉ có một người, mà trong mắt nàngcũng chỉ có một mình hắn. Hai người mong mỏi lẫn nhau, không nói một lời, lạitựa như đã trao đổi thiên ngôn vạn ngữ qua ánh mắt, Nam Cung Diệp từ từ đi tới,bỗng nhiên có người kêu lên. “Trời ạ, không phải Tề Vương nhìn trúng ta chứ, hắn đitới.” “Hắn nhìn trúng ngươi cái gì? Hắn nhìn trúng ta mớiđúng.” “Trời ạ, tim ta đập thật nhanh a, thật nhanh, làm saobây giờ, mau nắm tay ta, ta sắp xỉu rồi.” Những thanh âm kia rầm rì vang lên bên tai, nhưngkhông ảnh hưởng tới Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, trong mắt bọn họ căn bảnkhông có người khác. Dưới chân Nam Cung Diệp càng bước nhanh hơn hướng bênnày mà đi tới, ai biết được Thụy Vương Nam Cung Duệ lại đi lên vài bước kéo hắnlại: “Thất hoàng đệ, ngươi làm gì vậy? Nơi này mới là chỗ của nam tân.” Mai yến hôm nay, nam tân một bên, nữ tân một bên, đểcho nam nữ gặp nhau, cứ như vậy có lợi cho đám hỏi, mà đám người Nam Cung Duệtới là do Hạo Vân Đế đã xuống thánh chỉ bắt buộc phải tham gia, Hạo Vân Đế cònphân công cho Nam Cung Duệ một nhiệm vụ, nhất định phải dẫn Nam Cung Quân cùngNam Cung Diệp tới nơi này, ba huynh đệ bọn họ hôm nay nhìn trúng ai chỉ cần hồicung bẩm báo cho hắn, hắn nhất định sẽ đứng ra làm chủ. Nam Cung Diệp bị Ngũ Hoàng Tử Thụy Vương lôi kéo, đangmuốn hất tay Thụy Vương ra chợt nghe bên tai vang lên tiếng kinh hô sợ hãi. “Trời ạ, đây là ai a? Tề Vương Phi sao?” Có người giống như nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ chỉtay về một hướng, mọi người theo tầm mắt nhìn qua chỉ thấy ngoài rừng hoa maiđi tới ba bốn cô gái, người dẫn đầu là một phu nhân gần bốn mươi tuổi, phụctrang đẹp đẽ, lăng la tơ lụa, lộ ra vẻ tục khí nhưng theo sát bên người nàng làmột cô bé tầm mười ba mười bốn tuổi, tóc mây vấn cao, quần đỏ linh hoạt, toànthân lịch sự khí phái, thanh cao nhẹ nhàng như mây, gương mặt lại càng thiênkiều bá mị, mềm mại đáng yêu, giơ tay nhấc chân đều có một loại quý khí ưu nhã,nhẹ nhàng theo phu nhân kia đi tới. Mọi người đến dự tiệc thưởng mai không một ai ngoại lệcùng ngây người, Phượng Lan Dạ theo Vũ Tiễn trông qua cũng giật mình ngâyngười. Bởi vì…cô nương đang đi tới kia đúng là giống hệtPhượng Lan Dạ không sai một li, ngay cả ý vị giơ tay nhấc chân cũng tương tự,Phượng Lan Dạ giống như thấy được bóng dáng của mình, nếu không phải cố gắngnhịn xuống, chỉ sợ nàng đã kêu ra tiếng. Nếu người này là Phượng Lan Dạ, vậy nàng kia là ai?Đầu óc nhất thời có chút hỗn loạn, không biết trước mắt là tình huống gì, chẳngnhững nàng, ngay cả Nam Cung Diệp cũng trở nên ngu ngơ, hắn quay đầu nhìnPhượng Lan Dạ đứng ở xa, rồi lại nhìn bóng dáng trước cửa, cái này thật là quákhó khăn rồi, trực giác của hắn sẽ mãi mãi không sai, đôi mắt giảo hoạt kia, nhađầu kia cười đến giống như một tiểu hồ ly nên là Lan Nhi mới đúng, nhưng trướcmắt lại có một thân ảnh giống y đúc nàng, thật sự xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ mình nhận sai rồi, Nam Cung Diệp còn đang ngungơ, thì Thụy Vương bên cạnh đã vui mừng kêu lên. “Thất hoàng đệ, ngươi còn sửng sờ cái gì? Còn khôngmau đi hỏi chuyện gì đã xảy ra?” Ngay cả Lục Hoàng Tử An Vương cũng hối hắn đi qua, màngười ở trước cửa thì đã đi đến, An Sơn Hầu phu nhân phục hồi lại tinh thần,vội vàng nghênh đón, người tới là phu nhân Kinh Triệu phủ doãn, vậy cô nươngbên người kia là ai? An Sơn Hầu phu nhân cùng Kinh Triệu phủ doãn Lục phunhân là bà con xa, lúc này đã nhanh tay lôi kéo Lục phu nhân qua đồng thời cũnglôi kéo luôn cô nương bên người nàng. “Lục phu nhân, đây là ai vậy?” Lục phu nhân ha hả cười hai tiếng, kéo tay cô nươngphía sau mở miệng giới thiệu: “Đây là nghĩa nữ Lục Giai ta mới thu nhận, lãogia nhà chúng ta lúc còn tiền nhiệm đã cứu nàng, đáng tiếc nàng mất đi trí nhớ,cho nên liền đặt tên là Lục Giai." Nói xong ý bảo cô nương ở bên cạnh: “Lục Giai, mautham kiến An Sơn Hầu phu nhân.” “Tham kiến An Sơn Hậu phu nhân.” Lục Giai nhàn nhạt làm lễ, lúc này bao nhiêu ánh mắt ởMai Yến, bao nhiêu lỗ tai đều nghe được những điều Lục Phu Nhân nói…., nếu vậycô nương này thật sự là Tề Vương Phi rồi, tin đồn Tề Vương Phi rớt xuống váchđá mà chết, chắc chắc Lục cô nương này chính là Tề Vương Phu bị mất trí nhớ. Tất cả mọi người đều khẳng định, chỉ có một mình NamCung Diệp chần chờ, bởi vì từ trên người Lục Giai hắn không cảm thụ được tráitim đập mạnh, không cảm thụ được cảm giác khát vọng nóng bỏng, Nam Cung Duệcùng Nam Cung Quân ở phía sau lại thay hắn sốt ruột, hai người cùng nhau nhìnhắn. “Thất Hoàng Đệ, ngươi làm sao vậy?” Mà Nam Cung Diệp nhìn Phượng Lan Dạ rồi lại nhìn LụcGiai, cuối cùng từ từ đi tới, hắn nhất định phải biết rõ Lục Giai trước mắt cóphải là Lan Dạ hay không, hay nàng ta còn có ý đồ gì khác, chẳng qua vì sao lớnlên lại giống y đúc Lan Nhi như vậy? Nam Cung Diệp đi tới, đám cô nương xung quanh toàn bộ lộra vẻ mặt thất vọng, cuối cùng đem mâu quang dời đến người khác, không nghĩ tớiTề Vương Phi đã chết thế nhưng sống lại, các nàng còn có hi vọng sao không bằngnhìn người khác vậy. Cách đó không xa, Phượng Lan Dạ quay đầu nhìn Vụ Tiễn,trong đồng tử toàn là đau lòng, cuối cùng chậm rãi lui ra xa mấy bước, nhìn vềBích Hồ cách đó không xa, cô đơn không nói một lời, mặc dù biết việc này khôngthể trách hắn, bất luận kẻ nào nếu gặp phải chuyện này cũng theo trực giác màđi đến nhìn người, nhưng bắt nàng tận mắt nhìn thấy khiến nàng rất khó chịu. Vụ Tiễn đưa tay lên lôi tay nàng, hướng về phía NamCung Diệp bên kia mà đi: “Đi, chúng ta đi nói rõ với hắn, ngươi mới là LanNhi.” Phượng Lan Dạ vừa nghe thấy, tâm tình khổ sở liền bịquét đi sạch, lập tức rụt tay về trầm giọng: “Như vậy sao được? Phải biết rằngnếu xuất hiện một người giống như ta hẳn đã có người động tâm tư, chúng ta lạicàng không nên lộ diện, không biết người này có chủ ý gì?” Phượng lan Dạ hí mắt nhìn qua, khóe môi vẽ ra nụ cườilạnh, dám chú ý tới nam nhân của Phượng Lan Dạ nàng thì phải gánh chịu sự tứcgiận của nàng, để nàng tra rõ nàng ta thật sự là ai? Muốn làm gì? Đến lúc đó sẽcho nàng ta biết, cái gì nên làm, cái gì không nên làm? Chớp mắt quanh thân tràn ngập hàn khí cùng sát khí baophủ bốn phía, Tư Mã Vũ Tiễn thở dài nhẹ nhõm, vừa rồi chẳng qua là nàng muốnkhích Lan Dạ, thật ra Tề Vương thông minh như vậy, hắn có thể tra ra, giờ phútnày hắn bất động thanh sắc, không phải hắn chấp nhận người kia mà là dưới cụcdiện này hắn phải làm như vậy. Ý nghĩ của nàng mặc dù Phượng Lan Dạ cũng đồng ý, thếnhưng nghĩ tới Nam Cung DIệp vứt bỏ nàng mà đi tới bên người Lục Giai, tâm tínhcao ngạo của tiểu nữ nhi liền âm thầm ghi nhớ dưới đáy lòng. Nam Cung Diệp ngươi chờ xem, ngươi một ngàykhông nhận ra ta là ai, ta liền không tự động nói cho ngươi biết ta là ai. Hơnnữa cho dù ngươi nhận ra ta, ta cũng không dễ dàng chấp nhận ngươi. Nàng ở trong lòng hung hăng thầm lẩm bẩm, lúc này lờicủa An Sơn Hầu phu nhân vang lên. “Mai Yến hôm nay, rất hân hạnh được đón tiếp mọingười, hiện tại mọi người có thể tự do lựa chọn thức ăn mình yêu thích, rồingồi vào vị trí, sau đó chúng ta cùng xem biểu diễn, hôm nay thịnh yến, bất quádù là nam tân hay nữ tân đều phải có tiết mục, ai không có tiết mục thì phải nhậnphạt.” An Sơn Hầu phu nhân vừa dứt lời, mọi người lục tụctiêu sái qua một bên lấy đồ ăn, cả nam tử lẫn nữ tử đều rất chỉnh tề, chẳng quatrong những yến hội thế này ăn uống chỉ là việc tượng trưng, các cô nương đềunhăn nhó không ít, có tiểu thư chỉ chọn lấy một chút nước trái cây, so với cáctiểu thư, thì phu nhân các nhà thoải mái hơn một chút, trong lúc nhất thời,quần áo tóc mai lay động, châu đầu ghé tai. Hai người Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn đi tới, Tôphu nhân cũng đi đến bên người hai nữ nhi, nhìn thấy sắc mặt Phượng Lan Dạkhông tốt, không khỏi ân cần hỏi thăm. “Nhã nhi làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Phượng Lan Dạ lắc đầu, có lẽ do vừa rồi sinh khí, bấtquá bây giờ đã khá hơn, Nam Cung Diệp cùng Lục Giai nói mấy câu liền tách ra,thấy hai người bọn họ nói chuyện, đáy lòng nàng ê ẩm ứa ra nước, chẳng lẽ đâychính là ghen tị, nàng ghen tị? Phượng Lan Dạ bị ý nghĩ này làm cho kinh ngạc, bất quácũng không thể phủ nhận, là nàng ghen tị, thấy Nam Cung Diệp cùng Lục Giai đứnggần nhau, nàng giống như uống phải dấm chua, Nam Cung Diệp, ngươi phải nhớ rõcho ta. “Mẫu thân, ta không sao.” Phượng Lan Dạ cầm lêncái mâm, lấy rất nhiều thức ăn, làm cho rất nhiều người bên cạnh nhìn sang,người đứng cạnh nàng lấy thức ăn chính là Văn Tường công chúa, quay sang nhìnnàng một cái rồi nở một nụ cười ôn hòa không toan tính cho nàng, Phượng Lan Dạcả kinh thiếu chút nữa làm rớt khay thức ăn trong tay xuống đất, Văn Tường côngchúa trở nên quá khác thường rồi, hôm nay còn muốn mang lại cho nàng bao nhiêuvui mừng a, Phượng Lan Dạ theo bản năng mở miệng. “Công chúa, ngươi không sao chứ?” Văn Tường công chúa nhướn cao lông mài, kỳ quái nhìnnàng, chẳng qua cũng không nói thêm cái gì, chỉ cười một tiếng rồi xoay ngườiđi. Phượng Lan Dạ giống như nhìn thấy người ngoài hànhtinh, quay đầu nói thầm với Vũ Tiễn: “Đầu óc nàng ấy không có bệnh chứ, so vớitrước kia giống như là hai người khác nhau vậy.” “Có lẽ đã trưởng thành, trước kia thì không, gần đâytrong cung xảy ra quá nhiều chuyện, nên nàng ta cũng thành thục hơn.” Vụ Tiễn vừa nói chuyện xong, mắt thấy toàn bộ mọingười đã trở lại vị trí, nàng cũng vội vã đẩy Lan Dạ đi, có vài ánh mắtnhìn sang đây, trong đó có An Vương Nam Cung Quân. Vụ Tiễn dùng một cái khăn che mặt, vốn đã làm chongười khác chú ý, lúc trước đứng ở vị trí trong góc thì thôi, nhưng bây giờđứng trên đài cao, rất là bắt mắt, làm nhiều người chú ý đến nàng, cũng cónhiều người hỏi thăm nàng là người nào. An vương Nam Cung Quân ngắm nhìn thân ảnh ở cách đókhông xa, trái tim cũng đập mạnh hơn nhanh hơn, cuối cùng không khống chế được,lập tức đứng lên, từ bên nam tân đi thẳng đến trước mắt Vụ Tiễn, con ngươi nóngbỏng nhìn nàng. “Xin hỏi vị này là?” Thật nhiều người nhìn sang, Tô Phu Nhân vội vã đứnglên, hành lễ với An Vương rồi chậm rãi mở miệng: “Đây là tiểu nữ Thanh Vãn.” “Thanh Vãn? Ngươi tại sao lại phải che mặt, là sợngười khác nhìn thấy sao?” Thanh âm Nam Cung Quân từ tính ấm áp vang lên, mangtheo rất sâu kích động, nữ tân bên này đã có nhiều người thì thầm nói nhỏ,không biết An Vương có ý gì, An Sơn Hầu phu nhân cũng không rõ tình hình. “An Vương điện hạ có việc gì muốn ta làm sao?” Ánh mắt của An Vương Nam Cung Quân trở nên thâm trầm,chấp nhất chỉ vào Tư Mã Vụ Tiễn nói: “Ta nghĩ muốn xem mặt nàng một chút.” Mọi người bên cạnh cũng hít một hơi khí, An Vương thậtlà bá đạo a, tại sao lại muốn xem mặt tiểu thư nhà người ta a, nghe nói Anvương phi mất tích, không phải An Vương vì bị kích thích đầu óc đến hư rồi chứ?Trong lòng nhiều người không khỏi tò mò, thỉnh thoảng nhỏ giọng nghị luận, TưMã Vụ Tiễn ngồi ở trên đệm, ngón tay khẽ nhúc nhích, nàng thật sợ Nam Cung Quânnhận ra nàng, nàng còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để gặp lại hắn, Phượng Lan Dạ ởbên cạnh vươn tay cầm tay nàng, đứng lên nhìn Nam Cung Quân lạnh lùng mở miệng. “An Vương điện hạ xin tự trọng, xin đừng làm khó tỷ tỷnhà ta, nếu đã che mặt tất nhiên là có chuyện khó xử không thể nói ra, chẳng lẽngười hoàng thất xưa nay đều thích làm khó người khác, hay là muốn người khácbêu xấu?” Khẩu khí không kiêu ngạo, không siểm nịnh, bình tĩnhtao nhã, thanh mâu chứa uy nghi, khóe môi vẽ ra nụ cười yếu ớt, kích thích hoaquang, một thân khí khái ngông nghênh. Thấy vậy rất nhiều người chăm chú nhìn, nhất là khunam tân đối diện, thật nhiều người nhìn sang, tiểu nha đầu xuất sắc như vậy, hơnnữa cử chỉ thanh tao lịch sự hào phóng, đối mặt với người của Hoàng Thất vẫnrất trấn định, tuệ quang lưu chuyển tuy đã dời đi nhưng vẫn còn mang theo nhànnhạt châm chọc. Ánh mắt của Tề Vương Nam Cung Diệp trở nên thâm thúy,thấy nha đầu này tim liền đập mạnh, lần này hắn có thể khẳng định, nếu tronghai người này có một người là Lan Nhi, như vậy chính là tiểu nha đầu này, mặcdù hắn không biết trong đó xảy ra chuyện gì làm cho dung nhan nàng thay đổi,nhưng ai có thể ngông nghênh đến bậc này như nàng, mà tướng mạo nàng đã thayđổi, tuy một thân thanh tao lịch sự, nhưng không làm mất đi cốt khí năm đó. Tim Nam Cung Diệp đập càng ngày càng nhanh, nụ cườitrên mặt cũng càng sâu, biết Lan Nhi còn sống, cảm giác đó thật tốt, cho dùchưa thể nhận thức nhưng hắn cũng vui vẻ, cả khuôn mặt tươi cười, nhìn đâu cũngthấy thật xinh đẹp, trời làm sao có thể xanh như thế, mây làm sao có thể trắngnhư thế, tâm tình khoái trá thật muốn hô to một tiếng. Thì ra ông trời vẫn rất hậu đãi hắn, đôi mắt đẹp củaNam Cung Diệp liền nhìn về bên này, không nhái không chớp, bất quá rất nhiềungười cũng nhìn về bên này, cho nên không ai thấy kì lạ cả. Lục hoàng tử An Vương không bởi vì lời nói của PhượngLan Dạ mà buông tay, ngược lại chấp nhất ngó chừng Tư Mã Vụ Tiễn, giống như hômnay nàng không cởi khăn che mặt thì hắn sẽ không rời đi, lúc này Tư Mã Vụ Tiễnchậm rãi đứng lên, đưa tay lên mở khăn che mặt, chẳng qua là mới mở được mộtnửa, thanh âm lạnh lùng lại vang lên. “Xem ra An Vương điện hạ phải nhìn thấy tiểu nữ tự bêuxấu mới cam tâm.” Nửa bên mặt nàng thật kinh người, xung quanh thoángcái ồ lên tiếng nghị luận: “Thật là khủng khiếp a, khó trách lại che mặt.” “Thì ra là nàng bị hủy dung, An Vương điện hạ thật là,cần gì làm khó người ta như vậy? Làm cho người ta xấu mặt a.” An Vương Nam Cung Quân ngây dại, hắn cho rằng cô nươngnày là Vụ Tiễn, nhất định là nàng, không nghĩ tới lại là người khác còn bị hủydung, nghĩ đến mình mới đem đến cho người ta khó khăn, nên vội vàng nói xinlỗi: “Thật xin lỗi, là bổn Vương đường đột.” Vũ Tiễn đã ngồi xuống, Phượng Lan Dạ cũng ngồi xuống,Nam Cung Quân vẻ mặt trầm xuống xoay người liền đi, quanh thân âm trầm, chậmchạp tiêu sái tiền về chỗ bên nam tân, một lần nữa ngồi xuống nhưng không hềngẩng đầu lên, vẻ mặt khổ sở. Phượng Lan Dạ dán sát vào lỗ tai Vụ Tiễn, nhỏ giọngnói thầm: “Làm ta sợ muốn chết, bị hù dọa ra cả thân mồ hôi, hắn đã nhận rangươi, nếu như không cẩn thận một chút, chỉ sợ ngươi bỏ chạy cũng không xong.” Tư Mã Vụ Tiễn ngẩng đầu lên nhìn nam tử đối diện, nhìnhắn khó chịu nàng rất đau lòng, nhưng nghĩ đến những chuyện ở An Vương phủ,nàng thật sự phải trở về sao, sau đó đối mặt với những nữ nhân kia, Âu DươngTình nữ nhi của đại tướng quân Âu Dương Thác, chẳng lẽ những nữ nhân kia khôngphải người? Hắn đã cưới người ta vào cửa, một ngày hai ngày thì không sao nhưngkhông thể cả đời không quan tâm đến người ta, trừ phi hắn thật sự đem các nàngtrả về, hoặc là nhờ Hoàng Thượng gả đi, nhưng mà điều này có thể sao? Vụ Tiễn suy nghĩ tới đây, thì cuối đầu ăn thức ăn,không cần suy nghĩ những chuyện khác nữa. Trên đài cao, thanh âm của An Sơn Hậu phu nhân lạivang lên: “Tốt lắm, Mai Yến hôm nay không giống với những dịp thường chơi tròrút thăm, hôm nay chúng ta thử một phương thức khác đó chính là khiêu chiến,mọi người muốn khiêu chiến ai liền đem hoa mai đưa cho người nọ để người nọ rasân biểu diễn tiết mục, nếu đối phương thắng, người thua có thể nhờ người kháchỗ trợ, bất kể là công tử bên trong nam tân hay bằng hữu bên nữ tân đều có thể,đây chính là quy tắc trò chơi, không biết phía dưới ai nguyện ý lên đài đầutiên?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]