Chương trước
Chương sau
Trong thượng thư phòng,Hạo Vân đế lâm vào trầm tư, khuôn mặt khiếp sợ, trong đầu suynghĩ trở lại đêm hôm đó.
Không ít lần Tương Tìnhngã bệnh, lại cùng hắn nhắc tới chuyện muốn xuất cung , hắn không khỏi giận dữ,đối với cái nữ nhân mình thích này , có đôi khi hắn căn bản không cách nào hiểuđược nàng, tuy nhiên lại rất thích nàng, trong người của nàng tựa tồn tại mộtđiều bí ẩn, nàng thông tuệ như ánhmặt trời rực rỡ, túc trí đa mưu, chẳng những đối với y thuậttinh thông, ngay cả đối với hànhquân đánh giặc cũng rất giỏi, còn làm ra vũ khí lợi hại như thế, nàng gọi vũkhí kia là hỏa pháo.
Một chiều kia, sau khihai người cãi nhau, tâm tình của hắn vô cùng buồn khổ, liền đi đến ngự hoa viênuống rượu, đem tất cả thái giám cùng cung nữ đuổi ra ngoài, cuối cùng uống đếnsay, chính là lúc này có một cô gái đi đến, hắn ngước mắt nhìn qua, chỉ cảmthấy cô gái trước mắt chính là Tương Tình, đang dùng nụ cười ôn nhu hiếm thấynhìn hắn, khiến cho hắn thật cao hứng, đêm hôm đó hai người bọn họ triền miênân ái thật lâu, sau đó hắn ngủ thiếp đi.
Đợi đến hắn lúc tỉnh lạilà bị một giọng nói làm cho thức tỉnh , chính là tiếng kêu của Tương Tình, mặc dù nàng bị bệnhnhưng bởi vì lo lắng cho hoàng thượng, cho nên ngồi đợi hắn ở bên ngoài, nhưngđến lúc nàng đi đến tìm hắn, thế nhưng thấy bên cạnh hắn nằm một nữ tử, nàngkia thân thể lõa lồ lộ, áo quần rơi trên đất, thân thể Bạch Ngọc lại cóloang lổ dấu thanh ngân, người cómắt đều nhìn được xảy ra chuyện gì, hôm qua ân ái cở nào kịchliệt triền miên, mà ở một bên trêngiường trắng còn nhỏ giọt vài giọt màu, đó là lạc hồng của nữ tử trongsạch .
Nữ tử nằm ngủ ở bên cạnhhắn chính là Trữ gia, hiệntại là người đứng đầu Cửu tần Trữ Chiêu Nghi, trước đó nàng chẳng qua là mộtTiểu tài nữ ở hậu cung , bị hắn bỏ quên trong một góc, nhưng kể từ khi mình thịtẩm nàng, cũng không thể làm như không thấy, liền phong nàng thành tứphẩm Dung Hoa, sau đó nànglại sinh ra Văn Bội nên được phonglàm Chiêu Nghi.
Bởi vì Tương Tình tận mắtnhìn thấy hắn bạc tình, từ lần đó bắtđầu, bệnh của nàng càng ngày càng nặng, cho đó thì qua đời.
Khi đó trong lòng hắn rấtthống khổ, thế nhưng lại nhận được tin tức nói Ngọc quý nhân có tin vui, khôngnghĩ tới hậu cung của mình lại làm ra chuyện thế này, bề ngoài thì là một côgái băng thanh ngọc khiết, nhưng bên trong lại dám can đảm ở hồng hạnh vượttường, hắn mất đi Tương Tình đau đếnkhông thể phát tiết, liền đem tất cả oán khí trút trên người Ngọc Liên, hắn giảvờ sủng ái nàng, sau đó vàolúc nàng sinh hạ hài tử, hắn để cho nàng lựa chọn, đến khi đó Ngọc Liên mớibiết được, thì ra hắn vẫn hoài nghi hài tử này không phải là của hắn, sủng áichẳng qua là một màn kịch.
Hài tử cùng nàng chỉ cóthể sống một, mà nàng đã tuyệt quyết lựachọn để cho hài tử sinh hạ , lúc sắp chết nàng còn cười nói.
"Hài tử là củangươi, ta chỉ muốn lấy cái chết chứng minh trong sạch của ta, Diệp Nhi hắn làhuyết mạch của hoàng thất" nói xong nàng liền dùng lưỡi dao sắc bén đâmthẳng vào trái tim của mình.
Ánh mắt của Hạo Vân đếđột nhiên trợn to, hơi thở gấp gáp, ngón tay không nhịn được mà run rẩy, từtrước cho tới nay hắn vẫn nghĩ rằng Diệp Nhi không phải là hài tử của hắn, chonên mới đối với Diệp nhi tàn nhẫn như thế, mà theo câu truyện của hắn kể đúnglà chuyện của mẫu phi hắn, chẳng lẽ mình đã oan uổng cho Ngọc Liên, Diệp Nhiquả thật là hài tử của hắn.
Như vậy chính là ngườiđàn bà Trữ gia kia đã tạo ra dấu hiện giả?
Hạo Vân đế lắc lắc đầu,cơ hồ muốn kêu ra tiếng , lần đã kích nặng này khiến cho hắn thoáng cáigià thêm mấy tuổi, hắn không tin, cho tới nay người hắn đối phó thật ra thìchính là nhi tử của hắn, lúc trước mặc dù biết rõ Diệp nhi không phải là hài tửcủa hắn, nhưng tim của hắn có đôi khi cũng bị Diệp nhi hấp dẫn, rất muốn quênchuyện Diệp nhi không phải là hài tử của hắn, nhưng hắn là hoàng đế, có niềmkiêu ngạo của hắn.
Đối với với việc sủng áiDiệp Nhi, thật ra thì có một nửa là thật tâm , là không tự chủ được mà yêuthương, nhưng cuối cùng mình vẫn muốn phá hủy đi hắn.
Hạo Vân đế đứng lên, ởtrên cao bên trong thư phòng dạo bước qua lại , bao nhiêu lần chiến đấu đẫm máuhăng hái, bao nhiêu lần chinh chiến nơi biên cương, mặt hắn cũng không đổi sắc,nhưng chuyện lần này lại khiếncho hắn sợ hãi, hắn tình nguyện Nam Cung Diệp đang nói dối, chuyện xưa này làdo Diệp nhi thêu dệt nói ra, đúng, nhất định là như vậy.
Nhưng mà hắn đang sợ, hắnthật sự sợ hãi, sợ những gì Diệp nhi thêu dệt chínhlà sự thật.
Như vậy hắn nên làm cáigì bây giờ?
Hạo Vân đế đột nhiên quayvề phía cửa quát to một tiếng: "Nguyên Phạm."
Nguyên Phạm cho tới bâygiờ chưa từng nghe qua thanh âm của hoàng thượng hoảng hốt như vậy, liền mộtđường chậm chậm chạy đi vào, mở miệnghỏi. : "Hoàng thượng."
" Bãi giá cửu langđiện."
Củu lang điện là chỗ ởcủa Trữ Chiêu Nghi, Nguyên Phạm không biết ban ngày hoàng thượng đi Cửu Langđiện làm gì, bất quá giờ phút này uy nghi của hoàng thượng cùng ngày thườngkhông giống nhau, thị huyết mà tàn nhẫn, quanh thân tràn đầy sát khí.
" Hoàng thượng bãigiá cửu lang điện."
Nguyên Phạm lập tức hướngra phía ngoài lớn tiếng thét, có tiểu thái giám thật nhanh đitrước chạy đến Cửu Lang điện truyền tintức, đây là quy củ trong cung , trước là do tiểu thái giám truyền tống tin tức,để cho các cung tần nương nương nghênh đón hoàng thượng.
Hạo Vân đế không nói thêmmột câu nào, bước nhanh đi ra ngoài, trên gươngmặt uy nghi của hắn, giờ phút này bố trí nồng đậm đauthương, nếu quả thật chính là Trữ gia đã giở trò, như vậy hắn là nợ Ngọc Liên ,còn tổn thương Diệp Nhi.
Nếu nói ở trong hậu cungnày người hắn thật phải nói câu xin lỗi, đó chính làNgọc Liên, bởi vì nhữngngười khác đến gần hắn đều có mục đích, nếu nhận được sự sủng ái từ hắn thì sẽkhiến cho gia tộc có vinh hoa phú quý, nhưng mà nàng không có, từ thời đểm banđầu bọn họ gặp nhau, cái nha đầu kia tự mình si tình, vì thế hắn đối với nàngrất ái náy, cho nên vào một khắc cuối cùng, hắn quyết định để nàng mang NamCung Diệp rời khỏi hoàng cung, vĩnh viễn không được nữa bước vào An Giáng thànhmột bước, nhưng Ngọc Liên vì chứng minh sự trong sạch của mình, đã tình nguyệnlựa chọn cái chết.
Cho tới lúc đó hắn mớihiểu được, nữ nhân mềm mại như nướccũng có một mặt cố chấp bền bỉ, làm cho hắn có một chút mềm lòng, đáng tiếc dùsao cũng chỉ là trong nháy mắt, nếu như nhiều hơn nhiều hơn một chút nữa, thìkết quả đã không như bây giờ.
Cửu lang điện, Trữ ChiêuNghi đang cùng nữ nhi Văn Bội ngồi nói chuyện phiếm, nghe được thái giám bẩmbáo, lập tức sửa sang lại nghi dung một phen, dẫn Văn Bội quỳ gối ngay giữa đạiđiện đợi hoàng thượng giá lâm.
Hạo Vân đế vừa mới đivào, liền nghe được thanh âm mềm mại đáng yêu của Trữ Chiêu Nghi vang lên:"Thiếp thân tham kiến hoàng thượng."
" Nhi thần tham kiếnphụ hoàng."
Thanh âm thật nhỏ của VănBội vang lên, Văn Bội công chúa luôn luôn sợ vị phụ hoàng này, nàng không giốngnhư Văn Tường, Văn Tường cá tính to gan mạnh mẽ,còn nàng thì hướng nội lại có chút nhát gan, cho nên rất ít khi cùng phụ hoàngmột mình nói chuyện nhiều.
Mẫu tử hai người quỳ gốingay giữa đại điện, lại không nghe Hạo Vân đế cho bọnhọ đứng lên
Trên mặt của Trữ gia chợtlóe lên một tia bất an, quay mặt qua hướngkhác, nói cái gì cũng không nói, vẫn như cũ ôn nhu dịu dàng.
Hạo Vân đế ngồi vào chỗcủa mình, liền hướng Văn Bội mở miệng: "Văn Bội, phụ hoàng có việc muốncùng mẫu phi thương nghị, ngươi đi ra ngoài đi."
Văn Bội sửng sốt mộtchút, giọng nói của phụ hoàng lạnh quá, làm người ta run lên, nàng bị sợ đếnrun run một chút, nào dám ở lâu , len lén liếc mẫu phimột cái, Trữ gia nhìn nữ nhi gật đầu, Văn Bộimới lên tiếng lui ra ngoài:"Dạ, phụ hoàng."
Đại điện an tĩnh lại,thanh âm của Hạo Vân đế âm trầm vang lên: "Tất cả mọi người lui xuốngđi."
“ Dạ, hoàng thượng."
Mọi người trong hậu điệnCửu lang cung, bao gồm thiếp thân thái giám Nguyên Phạm của hoàng thượng cũngthối lui đến ngoài cửa điện, Nguyên Phạm giữ cửa, không có ý chỉ hoàngthượng,thì bất luận kẻ nào cũng không được đivào Cửu Lang điện.
Trữ gia đang quỳ gối trênđại điện quanh thân đều lạnh, nàng có một loại dự cảm không tốt, dường như muốnxảy ra chuyện gì đó, chẳng lẽ? Nàng không dám nghĩ tiếp, chỉ uyển chuyển mởmiệng: "Hoàng thượng, là thiếp thân làm sai chuyện gì, chọc cho hoàngthượng sinh khí sao?"
Hạo Vân đế nhìn mặt Trữgia , nếu như ngày đó không phải là Trữ gia, như vậy Trữ gia cũng không còn làtấm thân xử nữ, nữ nhân này trước khi vào cung thì đã không còn là nữ nhânthuần khiết, mà hắn lại như bị mù, đây là sự trừng phạt của ông trời đối vớihắn sao? gương mặt của Hạo Vân đế âm ngao thị huyết, song đồng thật giống nhưlưỡi dao sắc bén, ánh sáng lạnh bắn ra bốn phía.
" Trữ gia, trẫm hỏingươi, đêm trẩm uống rượu say, người trẫm sủng hạnh chính là ngươi sao?"
Trữ gia cúi đầu gương mặttối sầm lại, trong đôi mắt nổi lên khủng hoảng, chẳng qua cũng rất mau trấnđịnh lại, ngửng đầu lên lộ vẻ kinh ngạc: "Hoàng thượng lời này là có ý gì?Ngày đó hoàng thượng đem thiếp thân nhầm lẫn trở thành quý phi tỷ tỷ, gọi đềulà tên của quý phi tỷ tỷ, chẳng lẽ hoàng thượng còn muốn để cho thiếp thân kểlại tình huống đau lòng lúc đó sao?"
Hạo Vân đế con ngươi hơi trầmxuống, nếu như nói không phải là Trữ gia, vì sao Trữ gia lại biết hắn đem nàngtrở thành Tương Tình mà yêu thương sủng hạnh, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?Nếu như ngày đó là Trữ gia, vậy Thất hoàng tử làm sao lại kể câu chuyện nhưvậy, hắn ta mặc dù là người lãnh mạc, cá tính quái gở, nhưng mà lời nói luôn điđôi với việc làm, như vậy chỉ còn có một loại khả năng, Trữ gia đã giả vờ hỏiNgọc Liên chuyện này, cá tính Ngọc Liên vốn đơnthuần, bị người ta dụ là sẽ nói ra, tất nhiên sẽ bị lộ chi tiết.
" Trữ gia, trẫm chongươi một cơ hội, nếu như bản thân mình đem chân tướng sự tình đêm đó nói ra,trẫm tạm tha cho Trữ phủ của ngươi một con đường sống, nhưng nếu để ta đều trathấy sự thật không đúng, như vậy Trữ phủ cửu tộc, một người cũng đừng mong tránhđược."
Hạo Vân đế nói xong liềnđứng lên, không đợi Trữ gia mở miệng, lại nói tiếp đi: "Trẫm chỉ cho ngươithời gian một ngày."
Hạo Vân đế cũng khôngthèm nhìn tới Trữ gia đang ngồi phịch ở trên mặt đất, bước nhanh tiêu sái đi rangoài, trong đại điện, Trữ gia vẻ mặt như chết đi , nghĩ tới lời nói của hoàngthượng.
Nếu như bị hắn điều trara, Trữ phủ cửu tộc các nàng toàn bộ diệt, mà nàng chính là tội nhân thiên cổcủa Trữ phủ .
" Không."
Trữ gia khóc lên, ngoàiđiện, thanh âm thái giám lại vang lên: "Hoàng thượng bãi giá hồicung."
Cửa điện ngoài, một thânảnh tinh tế như bướm chạy vội đi vào, lao thẳng tới Trữ gia đang ngồi trên mặtđất, thất kinh kêu lên: “Mẫu phi, đã xảyra chuyện gì? Mẫu phi, đến tột cùng là tại sao? Vì sao phụ hoàng lại tức giận nhưvậy? Mẫu phi."
Trữ gia một câu nói cũngkhông nói, Văn Bội khóc té ở trong ngực của nàng, nàng có thể nói cái gì, chotới nay nàng vẫn cẩn thận từng li từng tí giấu diếm đi chuyện của đêm hôm đó,sợ có một ngày sẽ bị người ta phát hiện, cho nên ở trong cung vẫn rất cẩn thận,mặc dù trở thành Chiêu Nghi đứng đầu Cửu Tần, nàng cũng không dám diễu võ dươngoai, đối với bất kỳ người nào cũng rất ôn hòa .
Nhưng rốt cuộc vẫn bịphát hiện, đến tột cùng là người phương nào tiết lộ ra ngoài .
Văn Bội cònđang hỏi tới: "Mẫu phi, mẫu phi, ta đi hỏi phụ hoàng, vì sao phải khi dễmẫu phi?"
Trữ gia vừa nghe lời củanữ nhi nói..., vội vàng lôi kéo tay nàng, lắc đầu, nàng thật sự sợ hãi bị pháthiện, có lẽ sẽ càng ngày càng nhiều ngườibị dính líu, càng ngày càng nhiều chân tướng bị vạch trần, như vậy đến lúc đócòn có bao nhiêu người sẽ phải chịu thương tổn a.
Tất cả mọi chuyện cũngnên để một mình nàng gánh chịu thôi.
Trữ gia nhớ tới chuyệnđêm hôm đó , hoàng đế uống rượu say, ở trongBái Nguyệt đình đem Ngọc Liên nhầm lẫn trở thành quý phi nương nương nên sủnghạnh, Ngọc Liên vẫn là tấm thân xử nữ trong sạch, nhưng mà nàng ấy luôn luônxấu hổ, thấy phát sinh chuyện như vậy liền tự giác không mặt mũi gặp ngườikhác, thế nên mới ôm y phục từ con đường nhỏ yên lặng chạy trốn, mà nàng đúnglúc đó nổi lên tâm tình phiền muộn, ở trong ngự hoa viên đi dạo, thấy Ngọc Liênnàng đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, bởi vì khi nàng chưa tiến cung, cùng ngườiyêu của nàng là biểu ca đã làmqua chuyện này, tất nhiên biết quan hệ nam nữ nảy sinh, ngày đó nàng lấy thânphận Tú nữ tiến cung, nói là nàng đang lúc nguyệt sự, mang bạc tặng cho ma manghiệm thân, nên mới vượt qua, những người đó cũng chủ quan cho là không ai dámcan đảm lừa gạt, nhờ đó mà nàng vượt qua cửa ải, nhưng sau khi vào cung, nàngvẫn buồn rầu, nếu bị hoàng thượng phát hiện nàng không còn trong sạch mà tiếncung, sẽ làm cho cả Trữ quý bị tội mất đầu, không nghĩ tới lại có một cơ hộinhư vậy, quả thật là trời ban cơ hội tốt.
Cho nên nàng nghênhngang từ đường nhỏ đi qua, lúcấy thái giám cung nữ đều là nhân chứng, saukhi đi vào Bái Nguyệt đình , hoàng thượng bởi vì hoan ái xong đã mệt mỏi ngủthiếp đi, mà nàng liền cỡi y phục của mình xuống, vì để thật giống, còn đang ởtrên người của mình nhéo rất nhiều vết thâm tím, tạo thành bằng chứng giả, sauđó Hoàng quý phi xuất hiện, lại càng tăng thêm bằng chứng , Trữ gia nàng làđược hoàng thượng một đêm sủnghạnh mà trở thành nữ nhân.
Nàng vốn vẫn cảm thấythật có lỗi với Ngọc Liên, nhưng sau đó hoàng thượng lại cưng chìu nàng ta, nênnàng liền thở phào nhẹ nhõm , đối với chuyện phát sinh đêm hôm đó, nàng từngthử dò xét qua Ngọc Liên, nàng ấy vì xấu hổ chỉ đềcập tới một đôi lời, mà nàng liền nhớ lấy, có đôi khi rất ủy khuất ở trước mặthoàng thượng nói chuyện này, hoàng thượng bởi vì áy náy liền tứ phong nàng làmDung Hoa, sau đó nàng sinh ra Văn Bội lạiphong cho nàng trở thành Chiêu Nghi.
Nhưng bây giờ chuyện bạilộ, chẳng những là chuyện đêm đó, nếu nàng phải khai ra, vậy hoàng thượng sẽ ởphía sau tra ra chuyện khác, nàngkhông phải là thân trong sạch , những chuyện liên tiếp xảy ra này, chỉ sợ Trữphủ trên dưới phải đều chết a.
Trữ Chiêu Nghi khóc đếnchết đi sống lại, nắm chặt tay nữ nhi, không muốn để cho nàng đi tìm hoàngthượng, không phải là hoàng thượng sai, mà chính là lỗi của nàng, Trữ gia khócmệt, nàng biết có chút ít chuyện nàng cầnphải giao đãi rõ ràng , một khi đã như vậy thì để cho nàng một mình gánh chịuđi..
" Văn Bội, mẫu phikhông có chuyện gì, phụ hoàng chỉ tức giận mẫu phi thôi, hai ngày nữa sẽ khôngcó chuyện gì."
" có thậtkhông?"
Văn Bội có chútkhó tin, mở to hai mắt nhìn Trữ Chiêu Nghi, thấy nàng cuối cùng đã bình phụcthương tâm, lau khô nước mắt trên mặt, khôi phục bình tĩnh, còn lộ ra một nụcười thân thiện, mặc dù sắc mặt rất yếu ớt, nhưng đã không còn kích động nữarồi, còn bình tĩnh vuốt đầu Văn Bội :"Trở về đi , mẫu phi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát”.
" Văn Bội ở cùng mẫuphi ."
Trữ Chiêu Nghi lắc đầu:"Trở về đi thôi, mẫu phi muốn ngủ chút”
Văn Bội thấymẫu phi kiên trì, liền vịn Trữ Chiêu Nghi đứng dậy, sau đó buông thân thể nàngrồi đi ra ngoài, bởi vì không yên lòng, nên cẩn thận mỗi bước đi , cho đến khinàng đi ra khỏi đại điện, nước mắt Trữ Chiêu Nghi mới tích tụ rơi xuống, nhẹnhàng thấp giọng lẩm bẩm.
"Văn Bội, mẫu phicũng là vì ngươi a, chỉ mong ngươi sống được vui vẻ một chút."
Màn đêm buông xuống TrữChiêu Nghi tự sát trong Cửu lang điện, chỉ lưu lại một phong di thư, di thư rấtnhanh đưa đến trong tay Hạo Vân đế, đem tình huống đêm hôm đó báo cáo lại, thậtgiống như điển cố mà Nam Cung Diệp thêu dệt là cùng một chuyện, đêm hôm đóngười hắn sủng hạnh đích thật chính là Ngọc Liên, sau đó bị Trữ gia đổi chỗ, màThất hoàng tử Nam Cung Diệp căn bản là hài tử của Nam Cung Khung hắn, vậy màcho từ trước đến mình lại đem hắn đi ra ngoài làm bia đở đạn, để cho hắn bị ámsát, bị tính kế, mà mình lại làm như không hề hay biết.
Mình thật đáng chết a,Hạo Vân đế ở bên trong đại điện Tiêu Nguyên cung, cuồng thanh cười to, nhưng nụcười kia thật lạnh lùng, thái giám trong đại điện nghe được thì lập tức bị kinhhãi.
Còn thi thể Trữ gia thìđang đặt trong đại điện của cửu lang điện, trong hậu cung bao phủ một tầngkhông khí hít thở không thông, mọi người không biết xảy ra chuyện gì? Trữ ChiêuNghi tại sao lại tự sát, nghe nói buổi chiều hoàng thượng đến gặp nàng, buổitối nàng liền tự sát, trong chuyện này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Văn Bội côngchúa từ trước đền nay luôn luôn nhát gan hèn yếu, nhưngmà hôm nay lại xông thẳng vào Tiêu Nguyên cung, chất vấn hoàng thượng.
" Phụ hoàng, vì saomẫu phi lại tự sát, đến tột cùng phụ hoàng đã làm gì mẫu phi?"
Văn Bội giọngnói đầy căm hận chất vấn hoàng thượng, Hạo Vân đế nhìn nữ nhi trước mắt , nghĩđến mẫu phi của nàng làm ra những chuyện như vậy, còn cả việc nàng ấy không cònlà tấm thân thuần khiết, cái chết của nàng ta chẳng qua là không cách nào đốimặt với hắn mà thôi, Hạo Vân đế mặt sắc lãnh trầm: “ Lớn mật, lập tức trở vềcửu lang điện đi."
Từ trước đến nay Văn Bộivà mẫu phi Trữ gia ở cùngmột chỗ, cho nên tình cảm sâu đậm , mẫu phi chết đi khiến cho trong nội tâmnàng hiện lên căm hận, nên mới có thái độ khác thường, không biết sợ Hạo Vân đế, giờ phút này cùng Hạo Vân đế nhìn nhau , nàng cắn chặt răng, đứng im khôngnhúc nhích.
Hạo Vân đế ra lệnh mộttiếng:"Người đâu, đem Văn Bội công chúa mang về."
" dạ, hoàngthượng."
Nguyên Phạm dẫn một vàithái giám đi thẳng đến chỗ Văn Bội côngchúa, đem nàng bắt lại đưa đi xuống, Văn Bội còn lớn tiếng nói, gọi: "Phụhoàng, ta hận ngươi, ta hận ngươi, là ngươi bức tử mẫu phi , là ngươi bức tử nàng."
Hạo Vân đế mệt mỏi tựa vàotrên long ỷ, phân phó Nguyên Phạm phía dưới: "Phái người coi chừng VănBội, không cho phép nàng ra khỏi Cửu lang điện một bước."
Hắn không muốn nhìn thấynữ nhi này, vừa nhìn thấy nàng, liền nghĩ đến những chuyện mà mẫu phi nàng đãlàm, nàng chẳng những nàng không còn tấm thân thuần khiết, còn làm hại hắn đốivới động thủ với nữ nhân yêu hắn, sự hối hận to lớn bao phủ ở trong lòng HạoVân đế, làm cho hắn cảm thấy vô lực không còn sức để động đậy được.
Cửu tần Trữ Chiêu Nghi tựsát, chẳng những chấn động đến cả triều đình, bên trong An Giáng thành cũngnghị luận rối rít, Trữ gia lại càng oán giận, khủng hoảng, không biết đến tộtcùng xảy ra chuyện gì. Khiến cho Chiêu Nghi nương nương tự sát.
Tin tức truyền tới Tềvương phủ, Nam Cung Diệp ngồi ở bên trong thư phòng đang đùa với Ngân Ca.
Ngân ca thì đang học nói:"Gia, ta nhớ ngươi lắm, Gia, ta nhớ ngươi lắm."
Đáng tiếc trên dung nhantuấn mỹ của Nam Cung Diệp không hiện lên một nụ cười, vẫn lạnh lùng như vậy,chỉ có ánh mắt là ôn nhu, từ từ nhìn Ngânca, tựa hồ muốn từ trên người của nó thấy bóng dáng của Lan Nhi, nghĩ đến lúcnàng trêu chọc Ngân ca thật xinh đẹp, Tâm liền chìm đến đáy cốc.
" Vương gia"
Nguyệt Cẩn gõ cửa đi vào,cung kính bẩm báo: "Trong cungcó tin tức truyền đến, cửu tần Trữ Chiêu Nghi hôm qua đã tự sát."
Nam Cung Diệp lông màychau lại, ánh mắt đột ngột trở nên sắc bén âm ngao, trầm trầm thật giống nhưđược mây đen bao bọc, buông Ngân ca ra, đưa tay nâng chung trà lên .
Hôm qua hắn mớivừa vào cung cùng phụ hoàng kể chuyện xưa, chỉ qua một đêm, Trữ Chiêu Nghi liềntự sát, như vậy ngày đó thật sự có người giả mạo mẫu phi, là người đàn bà Trữgia kia sao? Bởi vì hoàng thượng đi hỏi nàng, nàng sợ cho nên tự sát sao? khóemôi Nam Cung Diệp kéo lên một nụ cười lạnh, nếu như nàng còn sống, hắn nhấtđịnh sẽ không bỏ qua nàng, đem nàng đi lăng trì, để cho nàng không đi hại ngườinữa, ngày đó mẫu phi gặp chuyện không may, hiện tại đấn lượt nàng phải đền tội,thật là ông trời có mắt mà, đáng đời, dù có chết vạn lần cũng không bù đắp lạiđược tội ngày đó.
Trữ phủ, hắn sẽ không bỏqua , Trữ gia, dù cho ngươi thành quỷ cũng không được an bình đâu.
Khóe môi Nam Cung Diệphiện lên nụ cười lạnh tràn đầy máu tanh, mặt mũi âm tàn giống như ma quỷ táithế.
Bên trong thư phòng hoàntoàn yên tĩnh, Nam Cung Diệp đắm chìm trong im lặng, một bên Nguyệt Cẩn thấyVương gia lãnh mạc như thế, càng thêm đau lòng, hiện tại Tề vương phủ tựa nhưcó một vết nứt, bước đi nói chuyện phải cẩn thận từng li từng tí, một chúttiếng vang cũng không có, mọi người sợ bị Vương gia trừng phạt, cho nên tất cảđều không dám hành động lớn tiếng.
Ngoài cửa có tiếng gõcửa, Nguyệt Cẩn đi qua kéo cửa ra, nhìn người đến một cái, không khỏi kinhngạc, khiêu mi để cho qua.
" Thập hoàngtử."
Người đến là thập hoàng tử,thập hoàng tử luôn luôn ở trong thâm cung, bởi vì thân thể từ nhỏ ốm yếu, chonên không có quá nhiều hành động, không nghĩ tới lại thấy hắn ở đây, thập hoàngtử vừa đi vào , thấy quanh thân Nam Cung Diệp lạnh lẻo trầm mặc, thập hoàng tửkhông khỏi nghẹn ngào kêu một tiếng: “Thất hoàng huynh."
Nam Cung Diệp chau longmày liếc Thập hoàng tử một cái, nhàn nhạt mởmiệng: "Làm sao ngươi lại xuất cung đến đây."
" Phụ hoàng bảo tatới ở cùng ngươi, "Thập hoàng tử nói xong liền phát hiện thần sắc của NamCung Diệp phát ra lạnh lùng trong trẻo, con ngươi lóe lên ánh sáng rồi biếnmất, liền không khỏi kỳ quái, phụ hoàng cùng thất hoàng huynh đã xảy ra chuyệngì.
Nam Cung Diệp không nghĩchuyện gì khác nữa, chào hỏi thập hoàng tử.
Hắn và thập hoàng tử luônluôn giao hảo, thập hoàng tử cùng hắn từ nhỏ đều không có mẫu phi, lại có bệnhtrong người, bởi vì thân thể sinh ra nhiều bệnh, cho nên ngày thường gầy yếu,nhìn qua thật liền thấy tuổi thọ không cao, chỉ là tính tình của Nam Cung Diệpdững dưng và rất lạnh lùng.
"Ngồi xuốngđi."
Huynh đệ hai người ngồi ởbên trong thư phòng, Nguyệt Cẩn lui ra ngoài, trong lòng cầu nguyện, chỉ mongthập hoàng tử có thể làm cho Vương gia buông lỏng một chút tâm tình, bất quáchỉ sợ là rất khó khăn, trừ phi Tiểu Vương phi trở lại, nhưng là trên vách núicao té xuống như vậy, Tiểu Vương phi còn có thể sống được sao? Nếu như nói nàngkhông chết, sao bọn họ liên tiếp tìm bao nhiêu ngày, cũng không thấy bóng dángcủa nàng.
Nguyệt cẩn đứng ở hànhlang nhìn bầu trời, ông trời xin phù hộ Tiểu Vương phi đừng xảy ra chuyện gì a,như vậy Vương gia sẽ vui vẻ.
. . . . . ." .
Tiêu thành là một địaphương giàu có và đông đúc nằm ở hướng TâyNam, xung quanh có rất nhiều trấnnhỏ, người lui tới rất náo nhiệt.
Tô Diễn chính là tri phủcủa Tiêu thành, hắn đã làm tri phủ ở đây được ba năm, rất được dân chúng địaphương yêu thích, cá tính TôDiễn chính trực, lại cực kỳ hiền hòa, cho nên bất kể làm quan hay làm dân, cũnglà một quan tốt.
Hậu viện Tô phủ, vài toàsân lần lượt đan xen, cửu khúc hành lang gấp khúc, trên mỗi xà nhà điều điêukhắc chạm trổ
Mỗi một viện điều cókhung cảnh khác nhau, có sân theo khuynh hướng phong cách điền viên, dùng bùnđất xây những bức tường thấp, đầu tường dùng rơm rạ để che đậy, còn có thêm mấytrăm gốc cây Hạnh Hoa, nở đỏ rực, từxa như rặng mây hồng, mấy gian nhà tranh tọa lạc ở chính giữa, nơi này chính làchỗ ở của Tô lão gia cùng Trầm phu nhân .
Ngoài ra còn có viện mangphong cách sơn dã, bốn phía sân rất nhiều kỳ hoa dị thảo, hoặc khiên đằng, hoặcdẫn mạn, hoặc sinh sơn điên, hoặc xuyên Thạch kích, nhìn lại một cái, nơi nơimột màu xanh biết, mấy gian phòng xá ẩn vào trong đó, có nhiều điểm bạc bị chekín, nơi này trước kia là sân của Tô Thanh Nhã, hiện tại trống vắng không cóai, mà hai người Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn được Trầm phu nhân cho cácnàng tự chọn lựa một biệt viện khác.
Trong viện này, hoanở khắp nơi, sơn giả suối nhỏ, trên bức tường cao của viện rậm rạp đầy cây mộchương, trong viện còn có hoa hoa viên, mẫu đan thược dược tường vi cái gì cầncó đều có, đẹp không sao tả xiết, ngoài ra còn có một ít cây chuối tây ở dướibệ cửa sổ, cả tòa sân một nhìn lại một cái, thật là làm cho người yêu thích.
Phượng Lan Dạ cùng Tư MãVụ Tiễn vừa nhìn liền thích, sân viện này còn có một tên dễ nghe, Thược Dược Hiên.
Ở chỗ này, Phượng Lan Dạchính là nữ nhi tô thanh nhã của Trầm phu nhân , VụTiễn là nghĩa nữ Tô Thanh Vãn của Trầm phu nhân , haingười so với thân tỷ muội còn thân hơn, đối với Tô lãogia cùng Trầm phu nhân lại càng thân mật, gọi bọn là phụ thân cùng mẫu thân.
Hai người vẫn khát vọngsẽ có song thân yêu thương, không nghĩ tới lại tìm được trên người Tô lão giacùng Trầm phu nhân, các nàng đã gọi bọn họ một tiếng cha mẹ, làm cho hai lãonhân gia vô cùng cao hứng, trong tâm liền đem các nàng trở thành nữ nhi thânsinh mà yêu thương thật lòng.
Hạ nhân trong Tô phủ,nhất trí gọi Vụ Tiễn là Đại tiểu thư, Lan Dạ là Nhị tiểu thư.
Trên mặt Phượng Lan Dạvẫn đang chữa trị như trước, việc chữa trị đã trải qua một tháng, mấy ngày nữaliền hoán dược, đầu tiên là rất nhiều băng gạc, sau đó là rất ít băng gạc, cuốicùng chỉ còn một tầng, cho tới nay nàng còn chưa thấy được mặt của chính mình,không biết hình dáng ra sao, người khác cũng không nhìn thấy.
Thời điểm Thần y Bách LíHạo làm những chuyện này đều không cho người khác nhìn thấy, có một lần PhượngLan Dạ giống như vô ý hỏi: "Có phải ngườisợ người khác thấy được tay nghề của ngươi hay không ?”.
Bách Lí Hạo kinhngạc nhìn nàng một lát, cuốicùng cũng không nói gì.
Lúc này, trong phòngPhượng Lan Dạ đứng đầy người, Trầm phu nhân, không, nên gọi là nương của nàng,từ đáy lòng Phượng Lan Dạ đã tiếp nhận Trầm phu nhân trở thành mẫu thân củanàng, mẫu thân vươn ra một đôi tay, khích lệ nhìnnàng, còn ôn nhu an ủi nàng: "Không có chuyện gì, thanh nhã của chúng takhông có chuyện gì, có mẫu thân ở đây, chuyện gì cũng không có."
Lòng của nàng trở nên rấtmềm mại, chưa từng hưởng thụ tìnhthương của mẹ, nàng hít sâu một hơi, thì ra là tình thương của mẹ là tốt đẹpnhư vậy, thật giống như hít phải một luồng khí ngọt ngào .
Nàng là người có vận khíkhông tốt, mặc dù nghĩ đến Diệp lòng sẽ rất đau rất đau, nhưng nhìn đến mẫuthân đối với nàng thương yêu, nàng liền muốn tham lam một chút ấm áp từ mẫuthân.
" mẫu thân, không cóchuyện gì."
Phượng Lan Dạ gật đầu,một bên Vụ Tiễn nhìn nàng, trên mặt của nàng che một làn sa mỏng, bởi vì có vếtsẹo, Bách Lí Hạo vốn muốn chữa trị cho nàng, nhưng mà nàng cự tuyệt.
Lan Dạ biết trong lòngnàng ấy có suy nghĩ khác, nên cũng không thúc giục nàng ấy, bởi vì nàng đã lenlén hỏi Bách Lí Hạo, sẹo này không có đáng ngại,chỉ cần nghĩ đến việc chữa trị, tùy thời lúc nào cũng có thể chữa.
" Yên tâm đi, khôngcó việc gì ."
Phượng Lan Dạ lần nữa gậtđầu một cái, vươn ra hai cái tay, một tay nắm mẫu thân, một tay nắm Vụ Tiễn,nàng nhớ lại thời điểm các nàng nhảy núi, nàng đã nói, nếu có kiếp sau, thì sẽtrở thành tỷ muội, hiện tại nàng ấy chính là tỷ tỷ của mình.
Trong phòng, Bách Lí Hạođang tháo đi băng gạc trên mặt nàng, không khí trong phòng thật hồi hộp, thếnhư rất khó có được không khí ôn nhu dịu dàng này.
Một tầng tầng bănggạc vừa được tháo ra, cuối cùng lộ ra gương mặt của PhượngLan Dạ .
Trong nháy mắt, cả phòngyên tĩnh đến đáng sợ, ai cũng không nói gì, tựa hồ cũng bị kinh hãi, trực giáccủa Phượng Lan Dạ lập tức phản ứng, có phải bị biến dạng rồi hay không, bằngkhông tại sao mọi người lại có bộ dáng này a, nàng không tự chủ được vươn taylên sờ sờ gương mặt, vẫn không quên trấn an mọi người.
“có phải biến dạng rồihay không, không có chuyện gì, ta vốn là người không để ý đến dung mạo."
Người phản ứng đầu tiênlà Bách Lý Hạo, thanh âm từ tính tinh khiết của hắn vang lên: "Chẳng lẽngươi hoài nghi y thuật của ta không được ?"
Phượng Lan Dạ cau mài,đây là có ý gì? Chữa trị thành công, nhưng mọi người tại sao lại có vẻmặt kinh ngạc như thế, thậtlâu cũng không có phản ứng , nàng quay đầu nhìn về mẫu thân cùng Vụ Tiễn, haingười kịp phản ứng lại, cười nắm chặt tay Phượng Lan Dạ.
“Thanh Nhã thật xinh đẹpa."
Trầm phu nhân cười rấtvui vẻ, Vụ Tiễn cũng đồng ý gật đầu, đúng vậy, thật đẹp, giờ phút này Lan Dạkhông giống Tô Thanh Nhã, cũng không giống nàng, ngược lại là sự kết hợp giữatô thanh nhã và bản thân nàng, ánh mắt và miệng là của Phượng Lan Dạ, còn lạilà bộ của Tô Thanh Nhã, những thứnày đem kết hợp trên một người, thật sự giống như hư ảo, đẹp như trích tiêntrên dao trì, làm cho người khác liếc thì không thể nào dời tầm mắt đi được.
Tiểu Hoàn thậtnhanh mang gương đồng đến đưađến tay Phượng Lan Dạ, nàng liếc nhìn mẫu thân cùng Vụ Tiễn một cái, rồi giơlên gương, liền thấy nữ nhân trong kính .
Nga Mi phấn đại, môi anhđào má hồng phấn, đôi mắt long lanh, dung nhan này tựu như một đóa Phù Dung nổitrên mặt nước, da thịt trắng như tuyết ngoài tái ngoại, trên má là má lún đồngtiền nhìn thật là ôn nhu, hai gò má như hai rặng mây đỏ.
Phượng Lan Dạ chạmnhẹ vào mặt của nàng, khôngthể phủ nhận, gương mặt này nghiêng nước nghiêng thành, trong đó có hai ba phầnlà dung nhan của nàng, phần còn lại đích thực là dung mạo của Thanh Nhã, thậtlà một sự pha trộn đặc biệt , so với trước nàngcòn xinh đẹp hơn, nhưng bộ dạng của nàng như vậy, Phượng Lan Dạ cũng không cảmthấy vui vẻ, bởi vì khi nàng đứng ở trước mặt Diệp, chỉ sợ hắn sẽ không nhận ranàng, rời đi khỏi Diệp thì còn dung mạo tuyệt sắc làm cái gì? Mà hắn cũng sẽkhông để ý hình dáng của nàng lớn lên ra sao.
Bên tai, thanh âm Bách LíHạo vang lên.
“ Thanh Nhã, những ngàykế tiếp đừng quên uống thuốc."
Phượng Lan Dạ gật đầu,hiện tại nàng đã có thói quen người khác gọi nàng là Thanh Nhã, bởi vì cho tớinay nàng chưa nói ra tên thật của mình và Vụ Tiễn, cho nên người khác cũng đemnàng trở thành Tô Thanh Nhã.
Bách Lí Hạo thu thập xongđồ, xoay người đi ra ngoài, thời điểm gần đến trước cửa, hắn quay đầu nhìnsang, thấy gương mặt kinh diễm kia, liền không tự chủ được cong miệng lêncười khẽ.
Trong khoản thời giannày, hắn nhìn nàng từng chút từng chút một, biết nàng là một tiểu nha đầu kiêncường, bị đau cũng sẽ không khóc một tiếng, bị khổ cũng sẽ không rơi một giọtnước mắt, rõ ràng không phải là nữ nhi của Trầm phu nhân, nhưng đối với Trầmphu nhân như mẫu thân thân sinh, nha đầu như vậy thật làm người khác đaulòng a .
Bách Lí Hạo nghĩ đến đóliền lui ra ngoài, hôm nay hắn phải trở lại núi Thái Nghĩa , bởi vì có một bệnhnhân mà hắn phải cứu chữa.
Trong phòng, Trầm phunhân lôi kéo Phượng Lan Dạ ngồi vào bên cạnh mình, cao hứng nói:"thật tốt quá, thật tốt a, cuối cùng cũng có thể vượt qua nguy hiểm."
Vụ Tiễn Một ở bên cạnhcũng gật đầu đồng ý, đúng vậy a, nguy hiểm đã vượt qua, mặc dù nàng biết Lan Dạchưa chắc đã cao hứng, nhưng ítnhất dung nhan đã được khôi phục, hơn nữa nàng tin tưởng Nam Cung Diệp khôngphải là người quan tâm đến dung mạo, cho dù Lan Dạ thay đổi thành bộ dáng nhưthế nào, hắn vẫn sẽ yêu nàng.
Vào buổi tối, Tô lão giatừ quan nha trở lại, thấy được bộ dạng của Phượng Lan Dạ, cũng thật cao hứng,sai người lập tức chuẩn bị một bàn dạ tiệc, để người trong nhà cùng nhau đoàntụ.
Mặc dù Thanh Nhã cùngtrước kia không phải là giống nhau như đúc, nhưng rốt cuộc cũng là dùng bức họacủa nàng chữa trị, cho nên đầu tiên nhìn thấy liền khẳng định nàng là thanhNhã, chỉ có nhìn thật kỹ thì mới phát hiện bộ dạng với cũng trước kia khônggiống nhau.
Trong bàn tiệc, PhượngLan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn kính Tô Diễn cùng Trầm phu nhân một chén rượu.
" cám ơn ân tái tạocủa phụ thân, mẫu thân."
" tốt, tốt."
Hai vợ chồng đều caohứng uống rượu, ý bảo hai nhađầu ngồi xuống, Tô Diễn quả thật rất vui, vừa uống rượu vừa nói chuyện.
" Nha đầu, ngươinhất định phải có một tấm lòng lương thiện a, ta Tô Diễn cả đời cho tới bây giờchưa hại người bao giờ, cũng làm nhiều việc thiện, ông trời mới hậu đãi cho tanhư vậy, mới có thể để cho ta gặp được hai người các ngươi a, nếu như không cócác ngươi, chúng ta hẳn sẽ rất khổ sở a."
Hơn nữa nữ nhi mới này ,so sánh với Thanh Nhã còn làm người ta yêu thương hơn, trước kia Thanh Nhã mặcdù thật rất nghe lời, nhưng lá gan nàng quá nhỏ, mà Tô Diễn xuất thân là võquan, nhìn thấy nữ nhi như vậy, luôn luôn không có lòng phòng bị người khác,nhưng nữ nhi hiện tại làm cho hắn bớt đi phần nào hối tiếc, các nàng thoạt nhìnđều cơ trí thông minh, hơn nữa cũng thật kiên cường , những điều này làm chohắn thật thích.
Tô Diễn dứt lời, Trầm phunhân lại càng cao hứng gật đầu: "Đúng vậy a, Thanh Vãn, Thanh Nhã, mẫuthân nhìn thấy các ngươi thật sự là rất vui a."
Phượng Lan Dạ nhìn nhịlão trước mặt đang rất cao hứng, trong lòng nghẹn ngào, không biết nên nói cáigì cho phải, thật ra thì nàng cùng Vụ Tiễn đã bàn xong là phải về kinh thành,đi gặp Nam Cung Diệp, nàng sợ Diệp sẽ làm ra chuyện hành hạ bản thân mình, chonên phải lập tức trở về kinh.
Bất quá nhìn cha mẹ caohứng như thế, các nàng thật không đành lòng nói chuyện này, hay là ngày mai rồinói sau.
Buổi tối, Phượng Lan Dạcùng Tư Mã Vụ Tiễn phụng bồi hai vợ chồng uống rượu nói chuyện, thật là nóikhông hết chuyện trong thiên hạ, Tô Diễn cuối cùng đã rất say, Trầm phu nhâncũng có chút men say, vì nàng uống cũng không ít, mà Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễncũng không dám uống nhiều, bởi vì nàng vẫn đang bị thương, còn phải uống thuốc,rượu đối với người bệnh không tốt.
Tô Diễn cùng Trầm phunhân sau khi rời đi, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn hai mặt nhìn nhau, cuốicùng tâm tình đều có chút trầm trọng .
“ Chúng ta sau khi rờiđi, cha mẹ có thể đau lòng nhiều lắm không?"
Vụ Tiễn nhẹ giọng nói,ngửng đầu lên nhìn Lan Dạ, Lan Dạ gật đầu.
" Khẳng định , nhưngmà ta sẽ dàn xếp một chút, liền để cho Diệp đem phụ thân triệu hồi về kinh, nhưvậy không phải chúng ta lại có thể đoàn sao?"
Vụ Tiễn đề nghị nghe nhưthế , lập tức cao hứng gậtđầu: "Ừ, cái này hay, cứ làm như thế, vì không để cho cha mẹ thương tâm,sáng mai khi trời vừa canh năm chúng ta liền rời đi , đến lúc đó cửathành mới mở là có thể ra khỏithành, trở về An Giáng Thành."
Phượng Lan Dạ gật đầuđồng ý, nhưng nghĩ đến vết thương trên mặt Vụ Tiễn, Phượng Lan Dạ liền chaumày: "Vụ Tiễn, tại sao không để cho Bách Lí Hạo chữa trị vết thương trênmặt tỷ."
" Chuyện đó để nóisau, hiện tại ta không muốn về An vương phủ, có lẽ ta cùng Nam Cung Quân cuốicùng chỉ hữu duyên vô phận ."
Nàng cũng không nói ramiệng cái gì, mặc dù nàng là An vương phi, nhưng trong vương phủ lại có mấy nữnhân kia, có đôi khi nghĩ tới những nữ nhân kia sống ở trong vương phủ, tronglòng thấy rất khó chịu, nhưng nàng thân là chánh phi, lại không thể gây ra rắcrối, mặc dù Nam Cung Quân không cưng chìu những nữ nhân kia, nhưng những nữnhân kia thật sự vẫn tồn tại , bọn họ vẫn oán nàng, hận nàng, nếu như có mộtngày Nam Cung Quân không cưng chìu nàng nữa, chỉ sợ nàng sẽ trở thành cái đíchcho mọi người chỉ trích, cho nên không bằng an tâm làm TưMã Vụ Tiễn, từ nay về sau chỉ có một mình, không phải quá thanh thản hay sao?
" Vụ Tiễn."
Phượng Lan Dạ cùng Tư MãVụ Tiễn tình như tỷ muội, đối với tâm tình của Vụ Tiễn nàng tất nhiên đều hiểuđược, nếu như đổi thành mình, ở Tề vương phủ có nữ nhânkhác tồn tại, chỉ sợ nàng cũng sẽ một đi không trở lại , mặc dù những nữ nhânkia chỉ là vật trưng bày, nhưng cũng có vết ngăn trong lòng, cho nên nàng khôngkhuyên giải Vụ Tiễn.
" tốt, chỉ cần tỷvui vẻ là tốt rồi, chẳng qua sợ không được vậy thôi?"
Nàng sợ nhất chính là VụTiễn không vui, chỉ cần nàng vui vẻ là tốt rồi.
“ Biết rồi, ta đã nóirồi, kiếp sau nguyện cùng Lan Nhi làm tỷ muội, hiện tại chúng ta là tỷ muội,lòng ta tất vui, nên không nghĩ đến chuyện khác."
Vụ Tiễn đứng lên lôi kéotay Phượng Lan Dạ trở về, ngoài cửa hai tiểu nha đầu vội vàng đuổi theo cácnàng, Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư tìnhcảm thật tốt a.
Hai người trở về phòngnghỉ ngơi, một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai lúc canh năm, haingười im lặng rời khỏi Tô phủ, dắt hai conngựa đi ra khỏi thành, vừa chạy tới cửa thành, đúng lúc cửa thành vừa mở, mộtđường giơ roi giục ngựa rời đi Tiêu thành, trở về An Giáng Thành.
Phượng Lan Dạ một lòngthẳng tiến, hận không được một bước chạy tới kinh thành, nhìn thấy Nam CungDiệp, dọc theo đường đi có rất nhiều người nhìn các nàng, giật mình nhìn thoángqua, than thở không dứt, mà Vụ Tiễn lại càng thần bí khó lường.
Hai nữ tử thu hút biếtbao nhiêu tầm mắt, quanh thân bao phủ sắc thái thần bí, làm cho người ta mơmàng không dứt.
Phượng Lan Dạ một thânlạnh lùng, đối với những điều này không có một chút suy nghĩ nào, ánh mắtlàm như không thấy, cùng Vụ Tiễn giục ngựa chạy như điên, một ngày đã đi đượchơn nữa lộ trình.
Chiều nay nghỉ đêm tạimột khách sạn trong trấn nhỏ, bởi vì sợ gây chú ý nên, hai người vào phòng liềnkhông bước ra bên ngoài, tất cả ăn ở đều ở trên lầu, đại sảnh lầu dưới là tửulâu , tiếng ầm ỹ rất lớn, tại thị trấn nhỏ này, toàn là người trong giang hồ,nói chuyện đương nhiên là rất lớn, các nàng ở phía sau cánh cửa đóng kín cũngnghe thấy.
Phượng Lan Dạ cùng VụTiễn ở trên lầu ăn cơm, ngầm trộm nghe có người nói tới chuyện bên trong AnGiánh Thành, không khỏi vễnh tai nghe hai câu, cuối cùng nghe được có ngườinhắc tới Tề vương Nam Cung Diệp, vừa nghe đến tình huống của Nam Cung Diệp,Phượng Lan Dạ lập tức dùng tất cả lực chú ý tập trung nghe.
Một đạo thanh âm khônglớn không nhỏ truyền đi lên.
" Biết không? Tềvương phi qua đời, Tề vương đau đớn gần chết, hôn mê bao nhiêu ngày, sau mộttháng không bước ra khỏi phủ một bước, hoàng thượng thấy Tề vương thương tâm,hiện tại đem trưởng nữ của Bình Nguyên hầu ban thưởng vào Tề vương phủ ."
Tiếng nói của người nọvừa dứt, đôi đũa trong tay Phượng Lan Dạ rớtxuống trên mặt đất, một câu cũng nói không nên lời, Vụ Tiễn cũng nghe thấy, vộivàng mở miệng: "Ngươi đừng nghe những lời nói bậy, dân trong thôn nóilung tung, Tề vương làm sao có thể nhận quà tặng này lúc ngươi vừa rờikhỏi."
Tiếng nói của nàng mớivừa xong, thân hình của Lan Dạ chợt lóe lên liền chạy vội đi ra ngoài, Vụ Tiễnvội vàng theo sau, chỉ thấy nàng từ lan can trên lầu hai trựctiếp nhảy ra, như một con Đại Điểu giương cánh đang bay trên không mà rơixuống.
Trong đại sảnh kháchđiếm, những khách nhân đang ăn cơm đều trợn mắt hốc mồm, nhìn một nữ nhân từtrên trời giáng xuống, thật giống như thiên tiên, trên người quần lụa rungrinh, rơi thẳng xuống dưới, nhưng quanh thân toàn sát khí, chính xác lặng imrơi vào bên bàn ở trước mặt người vừa nói chuyện, đột nhiên đưa tay ra nhắc lêncổ áo của người kia, quanh thân toàn sát khí, trầm giọng mà hỏi.
" Nói, thật sự làhoàng thượng đem nữ nhi của Bình Nguyên hậu ban thưởng vào Tề vương phủsao?"
Người nọ liên tục gậtđầu, bị sát khí của Phượng Lan Dạ dọa sợ,mặc dù tiểu nha đầu này rất đẹp, giống như thiên tiên, nhưng khi nhìn thấyquanh thân nàng toàn sát khí, hơn nữa mới vừa thấy nàng ra tay liền biết nànglà một cao thủ rồi, chỉ sợ mình không cẩn thận thì có thể bỏ mạng a.
Mà trên lầu hai Vụ Tiễncũng theo sát phía sau nhảy xuống, võ công của nàng mặc dù không phải là hếtsức lợi hại, nhưng tầng 2 nho nhỏ này cũng không làm khó được nàng, nàng nhảyxuống dưới xong, liền nhìn chằm chằm những người đó, trầm giọng: "Khôngnên nói huyên thuyên lung tung a."
Người trên bàn bên kiakhông biết đã chọc phải người nào, đầu tiên là một tiểu nha đầu hung thần ácsát, hiện tại lại hiện ra một nữ nhân che mặt , hai người đều nhìn chằm chằmvào bọn họ, bọn họ có nói sai cái gì đâu, một đám người liên tục gật đầu.
" Chúng ta mới từtrong kinh thành về, đâu có nói lung tung đâu, hoàng thượng quả thật là có đemnữ nhi kia ban thưởng vào Tề vương phủ, nghe nói Tề vương không có cho nàng kiavị trí chánh phi, chỉ là một tiểu thiếp, còn phải từ cửa hông mà đi vào."
Tiếng nói của người nàyvừa dứt, những người bên cạnh thở dài , có người lắc đầu có người nghị luận.
" Đường đường trưởngnữ của Bình Nguyên hầu lại đến Tề vương phủ làm tiểu thiếp, rất không có khảnăng này đi."
" Cũng không phải làkhông thể nào, nếu hoàng đế thật sự hạ chỉ, thì biết làm sao."
Trong đại sảnh một ngườimột câu, sắc mặt Phượng Lan Dạ âm trầm khó coi, buông lỏng tay khỏi cổ áo củangười nọ, xoay người liền hướng trên lầu đi lên, đợi đến hai người các nàngbiến mất, một ít khách nhân ở bàn bị sợ nhanh chóng bò dậy liền đi, trong miệnglẩm bẩm, xem ra hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch rồi, làm sao lại đụng phảihai nữ nhân như vậy a, đi mau, đi mau.
Phượng Lan Dạ cùng VụTiễn lên gian phòng trên lầu hai, hai người vẫn không nói gì, Vụ Tiễn thấy LanDạ không vui, cẩn thận ôn nhu an ủi nàng: "Chờ chúng ta về đến Tề vươngphủ, Nam Cung Diệp nhất định sẽ đem nữ nhân kia ném ra ngoài ."
Phượng Lan Dạ lắc đầu,ngồi vào trên giường, vẻ mặt như cóđiều suy nghĩ: "Ta sẽ không đi trở về."
Vụ Tiễn vừa nghe lời nóicủa nàng, cho là nàng tức giận, nóng lòng hẳn lên: "Lan Nhi, ngươi đừngtrách Tề vương, hắn không biết ngươi còn sống, nếu biết thì làm saocó thể để cho người đàn bà kia vào phủ chứ?"
Phượng Lan Dạ gật đầu:"Ta biết, ta không trách hắn, nhưng mà ta hận vị hoàng đế kia, hắn đã hủydiệt bao nhiêu người, thiết lập bao nhiêu người thành con cờ trong tay hắn, sắpđặt tất cả cục diện, hơn nữa tự cho là mình thông minh hơn người, tính kế tấtcả mọi người bên cạnh, ngay cả Ngũ hoàng tử Thụy Vương, dựa trên danh nghĩa làhắn yêu thương nhưng chẳng qua cũng chỉ là quân cờ trong tay hắn, trên thựcchất tất cả mọi chuyện cũng là để củng cố hoàng quyền cao cao tại thượng củahắn, ta muốn phá huỷ mọi thứ của hắn, hủy diệt hoàng kim giáp của hắn."
Trong chớp mắt quanh thânPhượng Lan Dạ toàn là sát khí, như đòi mạng đoạt hồn thật là lãnh khốc, khóemôi vẽ ra nụ cười thị huyết: "Ta hiểu Diệp, hắn không phải là người khinhđịch như thế, hắn để cho nữ nhi của bình nguyên hầu vàophủ, chỉ vì trả thù hoàng thượng, kế hoạch trả thù của hắn lập tức sẽ bắt đầu,nếu như ta xuất hiện, hắn sẽ thu tay lại, có thể sẽ mang ta trở về Nhu Yên đảo,nhưng những người đã chết thì phải làm sao, mạng của bọn hắn không phải là mạngsao? Cho nên ta sẽ để cho Diệp tin là ta đã chết, như vậy hắn sẽ tiêu diệt hếtthảy mọi thứ của Hạo Vân Đế."
Tư Mã Vụ Tiễn nghe lờinói của Phượng Lan Dạ..., biết nàng nói rất có lý, nhưng làm vậy nhất định sẽlàm cho lòng nàng đau đớn, sẽ rất khó chịu, Nam Cung Diệp cũng sẽ rất đau .
" Nếu thế Tề vươngsẽ rất thống khổ, trong lòng ngươi cũng không chịu nổi."
" Ta sẽ nhanh chónghồi kinh , đến lúc đó ta là Tô Thanh Nhã, ta sẽ cùng hắn hủy diệt mọi thứ trongtay Hạo Vân đế, để hắn ta biết hoàng quyền không phải là vạn năng , thật ra hắnkhông yêu bất cứ người nào, nữnhân, nhi tử, hắn yêu chẳng qua là hoàngquyền của hắn."
" Vậy bây giờ chúngta trở về Tiêu thành sao?"
Vụ Tiễn ngửng đầu lênnhìn Phượng Lan Dạ, đợi một câu nói của nàng, thật ra thì mình cũng không muốnvào kinh, chẳng qua là không yên lòng, cho nên mới tính toán theonàng trở lại kinh thành.
" ừ, sau này ta làTô Thanh Nhã, ngươi là Tô Thanh Vãn, nhữngviệc trước kia hãy xem như là quá khứ để quên đi, thời điểm hồi kinh chính làđể cho những người đó bị đau khổ."
Trong phòng Lan Dạ mộtthân lạnh lẻo khí, khóe môi là nụ cười ngông nghênh lãnhdiễm, cả khuôn mặt xinh đẹp thật giống như một đóa hoa ma quái, bên cạnh VụTiễn cũng gật đầu đồng ý, thật ra nàng bây giờ còn chưa chuẩn bị tốt để hồikinh, kinh thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, có lẽ sẽ gặp lại đượcNam Cung Quân , nàng sợ khi nhìn thấy hắn sẽ nhịn không được liền nhìn nhậnhắn, như vậy lại một lần nữa trở lại về cuộc sống như trước đây, đây cũng là lýdo nàng không chữa trị gương mặt, dung nhan của nàng bị huỷ, nhất thời sẽ làmcho người khác căn bản nhận không ra.
" Như vậy ngày maichúng ta trở về Tiêu thành đi."
" tốt."
Hai tỷ muội thương lượngxong, liền rửa mặt một phen nghỉ ngơi, ngày thứ hai nói là làm, ở thời điểm banđêm, lại nhớ tới Tô phủ ở Tiêu thành, vừa vào cửa phủ, quản gia liền ngây ngẩncả người, thật lâu không có phản ứng, Phượng Lan Dạ một đường đi vào, bên cạnhnhiều hạ nhân cũng ngây ngẩn, sau đó có người một đường chạy thẳng vào bêntrong hậu viện.
" Lão gia phu nhân,Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư trở lại, lão gia phu nhân, Đại tiểu thư, Nhị tiểuthư trở lại."
Trong lúc nhất thời cả Tôphủ cũng đầy dẫy tiếng cười, từ phía trước vẫn thét lên phía sau.
Tô Diễn cùng Trầm TuệNhư, một ngày trước không thấy Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn, Trầm phu nhântrực tiếp khóc ngất đi, Tô Diễn biết hai nha đầu kia vào kinh nhất định là cóchuyện phải làm, hắn vẫn an ủi phu nhân, đáng tiếc Trầm Tuệ Như lòng rất đauđớn, nên Tô Diễn ngay cả quan nha cũng không đi, ở lại trong phủ theo phu nhân,sợ phu nhân sẽ thương tâm quá mà chết trong phòng, nghe được ngoài cửa việnkhông khí ồn ào không phép tắc.
" Phía ngoài ồn cáigì đấy?"
Trầm phu nhân ánh mắthồng hồng , nghĩ đến hai nữ nhi bảo bối không thấy, mình sẽ không còn cái gìnữa, nước mắt cứ rơi xuống , nên không để ý tới tiếng ồn ào phía ngoài, lúcnày thanh âm vui sướng của tiểu nha đầu vang lên: "Lão gia, phu nhân, Đạitiểu thư cùng Nhị tiểu thư trở lại."
Tô Diễn cùng Trầm Tuệ Nhưvừa nghe thấy cho là nghe nhầm, hai nha đầu vừa trở lại, Trầm Tuệ Như phản ứngtrước tiên, trực tiếp từ gian phòng vọt ra ngoài: "Thanh nhã, thanh nhã."
Tô Diễn sợ có sai lầm gìnên vội vàng đuổi theo thân ảnh phía trước: "Phu nhân, ngươi từ từ, ngươitừ từ."
Hai người vừa ra khỏisân, liền thấy Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn đứng ở dưới tàng cây hoa quế,cười nhẹ nhàng nhìn sang, hai người đồngthời kêu một tiếng: "Cha, nương."
Trầm Tuệ Như cùng Tô Diễnlập tức đi tới, mở ra hai cánh tay: "Các ngươi trở về, thật sự là quátốt."
Phượng Lan Dạ cùng VụTiễn nhào vào trong ngực hai người bọn họ , nở nụcười, nhìn hai người ánh mắt đều có chút hồng, nhất là mẫu thân nó sưng phồnglên, nhất định đã khóc một đoạn thời gian rất dài, Phượng Lan Dạ còn chưa mởmiệng, một bên Tiểu Hoàn hầu hạ nàng liền kêu lên: "Đại tiểu thư, Nhị tiểuthư, các ngươi nếu không trở lại, phu nhân sẽ phải thương tâm đến chếtmất."
Trầm phu nhân quay đầuquát Tiểu Hoàn một cái: "Tiểu nha đầu chết tiệt kia ngươi thật lắm mồm, takhông có khóc. . ."
Nói xong nàng ngửng đầulên cả cười , vươn tay lôi kéo Phượng Lan Dạ, lại duỗi ra một cái tay khác lôikéo Vụ Tiễn, đi về phía viện của nàng, dọc theo đường đi vừa nói chuyện.
“ Hù chết nương a."
Phượng Lan Dạ nhìn VụTiễn một cái, ôn nhu mở miệng: “sau này tacùng tỷ tỷ sẽ không sẽ rời đi cha nương nữa, các ngươi yên tâm đi."
" ừ, mẫu thân muốncác ngươi ở bên ta, tương lai khẳng định các ngươi còn phải lập gia đình , chỉcần bây giờ theo mẫu thân là tốt rồi."
Trầm phu nhân vẻ mặt hiệnlên sự nhân từ, Phượng Lan Dạ cười tựa vào trên vai của nàng, không nói câunào, bắt đầu từ bây giờ, nàng không còn là Phượng Lan Dạ, nàng là Tô Thanh Nhãở Tiêu thành, mà Vụ Tiễn cũng không còn là Vụ Tiễn, nàng ấy là tỷ tỷ của nàngTô Thanh Vãn, .
. . . . . .. .
An Giáng thành, Tề vươngphủ - trước cửa Tuyển Viện, có một nữ nhân xinh đẹp mềm mại như biển mây, đangtranh cải ầm ĩ, tóc nàng búi cao, trâm vàng dưới ánh mặt trời đung đưa phát rahào quang khắp người, một thân quần rộng dài kéo dưới mặt đất, phía sau hai nhađầu tiểu đang cẩn thận hầu hạ , không dám nói nhiều một câu.
" Hai tên cẩu nô tàicác ngươi, còn không đi bẩm báo cho Vương gia, là thiếp thân muốn gặp Vươnggia."
Cô gái này chính làtrưởng nữ của Bình Nguyên hầu Tiêu Liên Ái, Hạo Vân đế đã ban thưởng vào Tềvương phủ làm tiểu thiếp, thật ra thì con gái của Bình Nguyên hầu làm thiếp, đãlà chuyện kỳ lạ trong thiên hạ rồi, Bình Nguyên hầu vốn không vui, nhưng lànghe Tiêu Liên Ái nói Tề vương phủ một nữ nhân cũng không có, hơn nữa nghenói Tề vương này đốivới Vương Phi rất là thâmtình, nếu mình gả vào đó, còn sợ khônglàm được Vương Phi sao? Nếu được lòng của namnhân này, cái gì mà không có a, nàng đối với dung mạo của mình rất có lòng tin,nam nhân phần lớn là người có mới nới cũ , nàng cũng không tin Tề vương này vẫnsi nhớ tới vị Tiểu Vương phi kia, nghe nói vị Tiểu Vương phi qua đời kia, tuổicũng không lớn, sợ rằng còn chưa có viên phòng cùng Tề vương, nếu như vậy chẳngphải Tề vương tiếp vẫn còn trong sạch hay sao, nghĩ đến điều này thôi tronglòng nàng tràn đầy nguyện ý , chẳng qua ai mà nghĩ tới, mình vào phủ hai bangày rồi, bóng dáng Tề vương cũngkhông nhìn thấy một lần.
Từ quản gia Tề vương phủ,đến hạ nhân nô tỳ, làm như hai người các nàng là người vô hình , căn bản khôngđể ý tới, bảo nàng làm sao có thể nuốt xuống được cục tức này đây.
Cho nên buổi trưa nàngdẫn hai nha đầu của mình tìm đến Tề Vương, hôm nay nhất định phải buộc Tề vươngnày cho nàng một cái công đạo.
Tiêu Liên Ái mắng xong,lạnh lùng nhìn chằm chằm hai thị vệ trước cửa, hai thị vệ vẻ mặt đen thu, đâylà cái nữ nhân gì a, Vương Phi bọn họ khi còn tại thế mặc dù rất lạnh lùng,nhưng là đối với hạ nhân rất khách khí,dáng vẻ này là của một nữ nhân sao, mà còn là trưởng nữ của bình nguyên hầunữa, theo bọn họ thấy, căn bản là một nữ nhân thôn dã, không thể ra mắt kháchnhân,
Có một người không camlòng không muốn đi đến bẩm báo, một người khác cản trở đường đi của Tiêu LiênÁi, không để cho nàng đi vào, Tiêu Liên Ái đúng là giận đến muốn mắng người,nàng biết Tuyển viện này chính là chổ ở của Tề vương, nghe nói lúc trước TiểuVương phi kia luôn cùng hắn ở chung một chỗ, hiện tại thì đến cửa mình cũngkhông vào được, càng nghĩ càng không cam lòng, đáng tiếc thị vệ trước của kiacầm một thanh kiếm cản trở đường đi vào, nên nàng cũng không thể liều lĩnh tiếnvào, nếu nàng đi vào có thể hắn sẽ đâm nàng một nhát liền.
Tiêu Liên Ái bị hùdọa rồi, nơi này là Tề vương phủ, không phải là Bình Nguyên Hầu phủ, nênnàng lớn lối cũng vô ích.
Thị vệ đi vào bên trongTuyển viện, trong thư phòng, Nam Cung Diệp đang cùng Nguyệt Cẩn Thiên Bột Thầncó chuyện thương thảo, Thiên Bột Thần đã từ Yên Hải trở lại, thương thế của hắnđược chữa lành, lão chủ nhân liền để cho hắn như cũ đi ra ngoài bảo vệ Thiếuchủ, mặt khác sai thêm Ngọc Lưu Thần cùng hắn bảo vệ Thiếu chủ.
Lúc này mấy người bọn họđang nói chuyện, cửa phòng có người gõ, thanh âm thị vệ vang lên: "Vươnggia?"
Nam Cung Diệp nhướng mày,trong đôi mắt thâm thúy xẹt ra tia u quang,thật lạnhlẻo, hướng ra phía ngoài mở miệng: "Đi vào.
Thị vệ đi đến bẩm báo:"Vương gia, Tiêu phu nhân muốn gặp Vương gia."
Nam Cung Diệp chau lôngmài, trong nháy mắt bắn ra tia sáng lạnh lẻo thị huyết, là người đàn bà TiêuLiên Ái kia sao? Nàng cho nàng là cái gì, nếu không phải bởi vì bác của nàng làĐại phu nhân Trữ phủ, nàng cho là hắn sẽ lấy nàng sao? Nàng chẳng qua là mộtcon cờ hắn dùng để hành hạ Trữ Gia mà thôi, nàng cho là ở Tề vương phủ nàng làcái gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.