Chương trước
Chương sau
Trong thượng thư phòng,hai phụ tử Hạo Vân đế cùng Nam Cung Diệp lạnh lùng nhìn nhau , nhất thời aicũng không có ý thỏa hiệp. Một lúc sau, Hạo Vân Đế thu lại tâm trạng nặngnề, hắn cũng không phải không biết tính cách quái gở và quỷ dị của Nam CungDiệp cho nên hà tất phải gì kết cục mà tức giận.
"Được rồi, ngươi đira ngoài đi."
"Dạ, nhi thần cáolui."
Nam Cung Diệp lên tiếngcáo an rồi đi ra, trong mắt tràn ngập hàn khí, chỉ cần nghĩ đến cái chết vô tộicủa mẫu phi sự hoài nghi của người nam nhân này đối với mình, thì hận không thểlập tức giết nam nhân này để trả thù cho mẫu phi, nhưng lý trí nói cho Nam CungDiệp biết , chỉ có cách đưa ra chứng cứ chính xác nhất để chứng minh rằng mình làcon của hắn, như thế mình sẽ dễ dàng hơn để "xử lý" hắn, một nữ tửBăng Tâm Ngọc Khiết như mẫu phi làm sao có thể làm ra những chuyện như vậy?
Nhưng hắn đã quên đichuyện đêm đó hay có kẻ đã mạo nhận mẫu phi.
Bên ngoài Thượng thưphòng, trên gương mặt tuấn mỹ của Nam Cung Diệp tràn ngập suy tư, Nguyên Phạmcung kính đưa hắn đi ra ngoài.
Nam Cung Diệp cùng NguyệtCẩn một đường trở về Tề vương phủ đi.
Mùa hạ khí trời nóng bức,Tuyển Viện so với những nơi khác thì mát mẻ hơn nhiều, bốn bề chung quang đều cóBích Hồ. Sáng sớm trên mặt hồ sương mù lượn lờ hết sức mờ ảo, Phượng Lan Dạthích ở thời điểm buổi sáng tu luyện tâm pháp, sau đó đi tản bộ.
Huyền Thiên tâmpháp tầng thứ 2 trong lúc nhấtthời chưa đột phá được, hiện tại nàng vẫn chưa tìm hiểu được nguyên nhân vì saokhông thể đột phá được. Chỉ cần tu luyện thành công phần trung cấp của HuyềnThiên Tâm pháp thì võ công của nàng cũng sẽ tăng thêm một bậc.
Sở Vương áp tải lươngthảo đã tới nơi thuận lợi, tất cả nạn dân đều được an bài thích đáng. Ba mươi vạnlượng bạc cũng đưa đến trong tay các quan viên địa phương. Sở Vương Nam CungLiệt một lần nữa đe dọa:”Nếu như lần này ngân lượng không dùng để đắp lại đêđiều, thì những quan viên này đừng mong có một ngày được sống dễ chịu”.
Sau khi phân phó mọi thứthỏa đáng, Sở vương cùng hộ quốc tướng quân Triệu Nghiêu lãnh binh trở về AnGiáng Thành.
Những tin tức này rấtnhanh liền có người đưa đến Tề vương phủ, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ lànhững người biết đầu tiên bởi vì bọn họ có mạng lưới mật thám ở bên ngòai, nêncó chuyện gì xảy ra lập tức sẽ gặp có ngườiđến báo cáo lại.
Lần này trừ tin tức củaGiang Hoài, còn mang đến một tin tức khác, thổ phỉ Lục Mãng Sơn trộm lương thựclần đó đều bị giết chết, mà nhóm người diệt đám phổ phỉ đã được huấn luyện qua khônggiống như nhóm phổ phỉ khác, hay người trong giang hồ gây nên.
Nam Cung Diệp và PhượngLan Dạ cùng nhau suy đoán xem là người phương nào làm chuyện này.
" Sở Vương Nam CungLiệt, chỉ có hắn mới có thể làm chuyện này bởi vì trong tay hắn có nuôi binh mãvới nhân số rất lớn, hơn nữa hắn vô cùng xảo quyệt, người khác không thể nào dễdàng động đến lương thực cùngngân lượng."
Phượng Lan trầm tư nói,lập tức đối với những chuyện mà Nam Cung Liệt đã làm càng thêm khinh thường, vìngôi vị hoàng đế mà xem mấy chục vạn người ở Giang Hoài như cỏ rác, người nhưvậy sao có thể làm hoàng đế, nếu để cho hắn làm hoàng đế, chỉ sợ cũng là mộtbạo quân.
"Thế thì lương thựccứu tế cùng ngân lượng ở đâu, một số lượng lớn như vậy, căn bản không có cáchnào di chuyển xa được."
Nam Cung Diệp vừa mởmiệng, Phượng Lan Dạ nghĩ nghĩ một lát , lập tức hưng phấn đứnglên, ở bên trong phòng đi qua đi lại.
" Nếu như ta đoánđúng,thì lương thực cứu tế cùng ba mươi vạn ngân lượng bây giờ còn cất giấu tạichỗ nào đó trên Lục Mãng Sơn. Chuyện này thật sự là quá tốt, trong tay ngươi cóbao nhiêu người, lập tức toàn bộ điều vào Lục Mãng Sơn tìm kiếm, nếu quảthật tìm được rồi, lập tứcngày đêm vận chuyển đem ngân lượng ra bên ngoài, chỉ cần để lại lương thực làđược."
" Tốt, Ta đây lậptức đi phân phó."
Nam Cung Diệp chống taysuy nghĩ, đang chuẩn bị đi ra ngoài, thì Phượng Lan Dạ vẫn chưa quên dặn dòhắn.
" Hoàng thượng nhấtđịnh sẽ phái người ở Lục Mãng Sơn điều tra, chúng ta lấy được tin tức, thì cólẽ bọn họ cũng nhận được rồi, cho nên ngươi nhất định phải hành động thậtnhanh, chỉ cần ba mươi vạn ngân lượngkia, không nên đụng đến lương thực, mấy thứ đó cứ để lại cho bọn họ đi" .
" Ân."
Nam Cung Diệp mâu quangtrở nên sắc bén, quay đầu liếc nhìn Phượng Lan Dạ một cái, ánh mắt đó chứa đầysự dịu dàng, đầu óc nha đầu này được làm bằng gì, cho tới nay hắn luôn tự nhậnmình là người thông minh , nhưng bây giờ so sánh với nàng thật ngang tài ngangsức, có đôi khi nàng còn hơn hắn một bậc.
Nam Cung Diệp đi rangoài, lập tức phân phó bố trí hết thảy mọi hành động.
Phượng Lan Dạ đợi ở trongTuyển Viện, tâm tình nàng vô cùng tốt, phân phó Thanh Đại xuất phủ đi tìm hiểuxem Sở Vương Nam Cung Liệt khi nào thì tới kinh thành.
- Dạ,chủ tử."
Thanh Đại lĩnh mệnh đi, chạythẳng tới An Giáng thànhtìm hiểu tin tức.
Sở Vương Nam Cung Liệtsau mười ngày nữa thì về đến An Giáng Thành, mà Nam Cung Diệp đã em mọi ngườiphái ra ngoài, ba ngày sau quả nhiên nhận được tin tức, phía dưới chân núi LụcMãng Sơn có một thạch động, có dấu vết cất giấu lương thực cùng ngân lượng,nhận được tin Nam Cung Diệp sai người lập tức đem ngân lượng chuyển ra ngoài.
Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ nghĩ đến bỗng nhiên vô duyên vô cớ có được ba mươi vạn lượng bạc,không khỏi bậc cười lên.
Trong lòng Nam Cung Diệplại càng sảng khoái, những người này là mượn đao giết người, thổi gió đốt lửa,họ dùng bất cứ thủ đoạn tồitệ nào để có được số bạc này, mà các nàng thì ngược lại, tọa sơn quan xem hổđấu xong còn được một số lớn ngân lượng, nhất là ngân lượng này cướp lại từtrên tay người nam nhân kia, càng nghĩ càng làm cho người ta vui vẻ.
" Đúng rồi, chúng takhông phải nợ Nguyệt phi một lần ân tình sao? Ta đã biết phải trả cho nàng nhưthế nào rồi?”
Phượng Lan Dạ chầmchập mở miệng, Nam Cung Diệpliền hiểu rõ, hai người bọn họ bây giờ tâm linh tương thông, chỉ cần một ngườinói thì người kia lập tức hiểu được ý tứ trong đó, hai người gật đầu đồng ý,ngày thứ hai liền vào cung bái kiến Nguyệt phi nương nương, lần này là banngày, cũng không giống như những lần trước đến vào lúc nửa đêm.
Nguyệt phi triệu kiến bọnhọ, nhìn hai người thần thái ung dung, không khỏi tức giận.
" Các ngươi muốn gặpBổn Cung có chuyện gì?"
Tên thái giám đó đã đưacho bọn họ rồi, bọn họ bây giờ còn cần thiết đến tìm nàng sao? Nàng đã pháingười ra ngoài đưa tin cho Liệt nhi, hắn cũng nhanh chóng trở về rồi, Tề vươngcùng Tề vương phi cũng không phải là nhân vật dễ dàng triêu chọc, cho nên nàngphải đề phòng mới tốt.
Phượng Lan Dạ nhìn mọingười xung quanh Đại điện, Nguyệt phi lập tức hiểu được ý tứ của nàng, liềnphất tay để cho tất cả người trong điện lui xuống hết.
" Hiện tại không cònai rồi, nói đi."
Phượng Lan Dạ đứng dậytiến lên phía trước hai bước, nhìn thẳng vào Nguyệt Phi đang ngồi trên đạiđiện, mở miệng gằn từng chữ.
"Chúng ta nói sẽ trảcho ngươi một ân tình , lần này chính là đến trả lại cho ngươi cái ân tìnhđó."
Nguyệt phi vừa nghe thấy,sắc mặt liền âm ngao, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, nàng càng nghĩ càng sợ,thân thể vội vàng đứng lên: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Phượng Lan Dạ biết nữnhân này tương đối thông minh, vừa nghe liền hiểu ý tứ trong lời nói của nàng ,đầu óc so với Mai Phi , chỉ có hơn chớ không kém.
" Chúng ta nhậnđược tin tức, lần trước lương thực cùng ngân lượng cứu tế bị mất đi từ trongtay Tấn vương, thật ra là do Sở Vương động tay động chân vào."
Sắc mặt Nguyệt philập tức chuyển sang màu trắng, ngã ra phía sau giường êm, quanh thân đổ mồhôi lạnh, ngón tay run rẩy chỉ vào Phượng Lan Dạ: “ Ngươi đừng vu tội choSở Vương điện hạ."
Phượng Lan Dạ cười lạnhmột tiếng, châm chọc nhìn Nguyệt phi.
" Ngươi cho là ta cócần thiết phải vu tội cho Sở Vương không, nếu không phải vì trả ngươi một ântình, ngươi nghĩ rằng chúng ta không có chuyện gì làm sao mà chạy tới nói chongươi biết việc này chứ?"
Rất hiển nhiên là SởVương đã làm chuyện này, nhưng Nguyệt phi cũng không cảm kích họ, cho nên giờphút này mới có thể rối loạn thành bộ dạng như thế, bất quá cũng không thểtrách nàng, bởi vì ... nếu chuyện này mà rơi vàotrong tay hoàng thượng, thì chỉ mang tội chết thôi, mà không còn đường nàokhác. Hoàng thượng sẽ không tha thứ cho người không thương dân chúng, khôngnghĩ Sở Vương lại sử dụng tâm kế lên mấy chục vạn dân ở Giang Hoài, hoàngthượng làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho Sở Vương đây. Như vậy chẳng phải Sởvương cũng có cùng kết quả như Tấn Vương sao.
Nguyệt phi khóc lên, tâmtình rối loạn một lúc, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ nhìn nhau, chuyện nênlàm thì họ cũng đã làm rồi, những chuyện còn lại tất nhiên không phải chuyệncủa bọn họ. Hai người đứngdậy xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng không thể đoán được người nãy giờ vẫnngồi thất thần - Nguyệt Phi. Nàng đột nhiên xoay mình đứng dậy, từ chỗ ngồitrên cao phóng xuống dưới, phốc một tiếng quỳ xuống .
" Tề vương điện hạ,các ngươi cứu Liệt nhi của ta đi, hắn là Tứ hoàng huynh của ngươi nha, ngươikhông thể nhắm mắt nhìn hắn chếta”.
Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ chớp mắt kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau một cái , lúc này nàng ta mới nhớlại Nam Cung Liệt là Tứ hoàng huynh của hắn sao, nhưng khi phái thủ hạ ám sáthắn có từng suy nghĩ hắn là Thất hoàng đệ của họ không.
Bất quá trong lúc này NamCung Diệp cũng không có ném đá xuống giếng, hơn nữa hắn đã nói trả lại cho bọnhọ một phần nhân tình, thì sẽ làm tốt chuyện này, nhưng từ đây về sau mình khôngcòn nợ họ cái gì nữa.
Nam Cung Diệp nghĩ tớiđây liền cúi đầu nhìn Nguyệt Phi đang quỳ trên mặt đất.
" Thật ra thì Tứhoàng huynh chỉ cần tránh đi ra ngoài, ta tin tưởng lần này có thể thoát đượcmột nạn”.
Nói xong hắn liền bước đikhông hề nhìn lại, Nguyệt phi ngu ngơ một lát, cuối cùng cũngtỉnh lại, đứng dậy thật nhanh, lau khô nước mắt, lập tức bắt đầu suy nghĩ biệnpháp.
Bên trong An Giáng thành,chưa từng có sự yên bình như vậy, các phe phái trong triều đình lại càng gió êmbiển lặng, nhưng lại chứa đựng từngđợt sóng ngầm quỷ dị, làm bá quan trong triềuphải cẩn thận từng ly từng tí mà làm việc, hoàng thượng bắt đầu thay đổi quanviên, đã động đến nhiều người, tất cả mọi người đều sợ người tiếp đến sẽ làmình, cho nên ai cũng không dám khinh thường.
Một hôm, trong cung nhậnđược tin tức do Bắc cảnh truyền đến, Biên quan của Thiên Vận hoàng triều liêntục bị người ta xâm phạm, trấn thủ ở Bắc cảnh Định Châu thành chính là ThụyVương, bởi vì Bắc Cảnh thời tiết giá lạnh quanh năm, dân chúng miễn cưỡng lắmmới có bữa ăn đầy dủ, triều đình hàng năm điều phải tiếp tế lương thực, cũng bịThụy Vương lấy ra trợ cấp cho dân chúng khiến tướng sĩ ăn một bữa lại lo mộtbữa, nhưng toàn quân trên dưới đều rất kính yêu vị Thụy Vương gia này, chẳngqua là trước mắt bọn giặc hoàng hành này, những kẻ tội phạm, trọng phạm tử hìnhđược Nhu Yên đảo thu nhận cũng cùng nhau hoạt động lại, khiến cho người dânĐịnh Châu khổ không thể tả.
Mật thư này là do PhóTướng của Thụy vương truyền đến, Thụy Vương cũng không hay biết chuyện này, phótướng kia nhìn Thụy Vương thề phải sống chết cùng Định Châu, nên trong lòng cảmthấy bất an, mới lập tức truyền mật thưvào kinh.
Hạo Vân đế nhận mật thư,sắc mặt đại biến, ngày thứ hai vào lúc lâm triều, lập tức nói ra để bá quancùng nhau suy tính.
Tể tướng cùng Thái úy đạinhân nhất trí cho là lập tức phát binh đi Định Châu, cần phải đem những tên đạotặc ghê ghớm này một lưới bắt hết, mặt khác cũng nhân cơ hội này tiêu diệt NhuYên đảo. Để tăng thêm uy danh của Thiên Vận hoàng triều ở trong mắt mọi người.Đồng thời cảnh cáo những kẻ dám coi thường Thiên Vận Hoàng Triều.
Nhu Yên đảo vẫn là cáigai trong lòng các hoàng đế. Bởi vì đảo này có thể so với một cái quốc gia còncuồng vọng hơn, xung quanh Bắc cảnh là các nước nhỏ, người trong đảo ỷ vào mạnglưới cơ quan dày đặc, mà cự tuyệt cùng các quốc gia qua lại, cũng không dângcống lương thực, bây giờ càng ngày càng thêm trầm trọng rồi, dám trực tiếp quấyrầy đến Định Châu thì họ không thể nào ngồi yên được nữa.
Ban đầu quốc gia trongmắt người thiên hạ khó có thể tấn công là Vân Phượng quốc, cũng bị Thiên Vậnhoàng triều tấn công đấy thôi, huống chi chỉ một cái quốc đảo nho nhỏ.
Hạo Vân đế nheo mắt lại,nhìn toàn bộ chúng thần tử trong Đại điện, gật đầu: "Như vậy, hiệntại người nào có thể mangbinh đi dẹp loạn?"
Trong tay Binh bộkhông thể điều ra một số lượng lớn nhân thủ, trong triều hiện tại cũng không cónhân tài, Đại tướng quân Tây Môn Vân phải ở lại bảo vệ an nguy của An Giángthành, Triệu Nghiêu thì chưa kịp trở về kinh, chỉ cònlại các lão tướng quân, phân bộ ở các biên phòng, nhất thời tìm không ra đượcngười hữu dụng, cuối cùng An vương Nam Cung Quân bước ra khỏi hàng.
"Phụ hoàng, để chonhi thần mang binh đi đến Định Châu ."
Hạo Vân đế vừa nhìn thấy,trong một khắc lông mày liền nhíu chặt lại, An vương là người mới chấp chưởngviệc quân cơ đại doanh, giờ phút này nếu rời đi kinh thành, thì sẽ không tốt ,vì vậy các đại thần cũng không đồng ý, nên ý kiến bắt đầu bất đồng.
Một quan đại thầnđứng ra trực tiếp phản đối: "Thần cho là An vương không thể dẫnbinh đi."
Phía dưới lại có một tốpquan đại thần phụ họa vào, An vương vẫn là thiên chi kiêu tử, trước mắt có khảnăng sẽ trở thành thái tử nhất, nếu như gặp phải hung hiểm gì thì phải làm saobây giờ? Chẳng phải tạo cơ hội cho những kẻ khác được lợi à, vì vậy các đạithần tất cả đều không ủng hộ ý kiến này, Hạo Vân đế cũng không muốn để cho NamCung Quân đi, vì vậy đã cự tuyệt, cuối cùng Đại tướng quân Tây Môn Vân đứngdậy, bình tĩnh mở miệng.
" Thần nguyện mangbinh đi , An vương hãy lưu lại kinh thành."
Đại tướng quân Tây MônVân văn võ song toàn, trước mắt mọi người là sự lựa chọn thích hợp nhất để dẫnbinh đi Định Châu , trong triều đình nhất trí đồng ý để cho Tây Môn Vân mangbinh đi, Hạo Vân đế hạ chỉ, phân phó Binh bộ lập tức triệu tập năm vạn nhân mã,để cho Tây Môn Vân mang theo đi Định Châu.
Tin tức này rất nhanhtruyền vào Tề vương phủ.
Bên trong thư phòng, NamCung Diệp nghe NguyệtHộc bẩm báo, sắc mặt âm ngaokhó coi, không nghĩ tới Định Châu gặp chuyện không may, thế nhưng lạidính dáng đến Nhu Yên đảo, thật ra thì trong lòng hắn biết rõ, ngườicủa Nhu Yên đảo không có khả năng ra ngoài đảo, bởi vì bọn họ có quy tắc củađảo, không cho phép người trên đảo tùy ý ra đảo quấy nhiễu dân chúng.
Không ngờ phụ hoàng lạinghĩ đám đạo tặc ô hợp kia trở thành người trên Nhu Yên đảo, hắn cũng thừa diệpnày mà công phá Nhu Yên đảo, mặc dù Nhu Yên đảo địa thế hiểm trở, dễ thủ khócông, nhưng Thụy Vương đã nhiều năm như vậy ở lại Định Châu, đối với tình huốngở Yên Hải , nhất định rất hiểu rõ, hơn nữa trong tay hoàng thượng có Hồng Y hỏapháo, nếu không phải có hỏa pháo này, thì ngày đó, đã không thể công phá thànhcông Vân Phượng quốc, Hồng y hỏa pháo uy lực thật sự rất lớn, cho nên việc côngphá Nhu Yên đảo cũng không phải là không thể được, nghĩ đến đây , Nam Cung Diệpliền ngồi không yên.
" Đi mờiTiểu Vương phi đến đây ."
" Dạ, " NguyệtCẩn lĩnh mệnh, rất nhanh mời Phượng Lan Dạ tới.
Phượng Lan Dạ vừa đi vàothư phòng, liền thấy Nam Cung diệp sắc mặtrất khó nhìn, nàng lấy làm kỳ quái chớp mắt hỏi: "Đã xảy ra chuyệngì?"
" Bắc cảnh Định Châubị man di quấy rầy, phụ hoàng để cho Tây Môn Vân mang năm vạn tinh binh đi ĐịnhChâu dẹp loạn."
Phượng Lan Dạ nghe xonggật đầu, điều này cũng không có gì sai, sao mặt hắn lại đen như vậy làm gì?Nàng ngước mắt nhìn Nam Cung Diệp, suy nghĩ trong giây lát: "Không phải làNhu Yên đảo ở bên kia Định Châu chứ, mà chuyện lần này lại liên lụy đến Nhu Yênđảo."
Nàng biết Nam Cung Diệpcó lần đã nói, Nhu Yên đảo ở phươngBắc, như vậy chính là bên trong Bắc cảnh đi.
Nam Cung Diệp gật đầu,trên ngũ quan tuấn mỹ, ánh mắt lạnh như băng, nắm chặt hai tay, tựa hồ như thựcvội vàng, nhìn bộ dạng như vậy của hắn, Phượng Lan Dạ biết nam nhân này rấtquan tâm gia gia của hắn Quỳ cơ lão nhân, mặc dù không chấp nhận, nhưng sâutrong đáy lòng đã sớm đón nhận lão nhân kia, cho nên lần này mới có thể lo lắngnhư thế.
" Vậy ngươi chuẩn bịlàm thế nào?"
Phượng Lan Dạ bình tĩnhhỏi, nếu hắn đã gọi nàng tới đây, tất nhiên là có chuẩn bị.
" Ta chuẩn bị theoTây Môn Vân cùng nhau đi trước Bắc cảnh, Lan Nhi có nguyện ý theo ta cùng điBắc cảnh không?"
Trong ánh mắt thâm thúycủa Nam Cung Diệp hiện lên một tia lửa, mong đợi nhìn Phượng Lan Dạ, tựa hồ rấtsợ Phượng Lan Dạ không muốn theo hắn cùng đi Bắc cảnh.
Nhưng Nam Cung Diệp khôngbiết, nếu như Phượng Lan Dạ đã chấp nhận hắn thì sẽ đi theo hắn , xem gươngmặt diễm lệ trước mắt lộ raphiêu dật, trong mâu quang xẹt qua ánh sáng, nàng nhẹ nhàn nói: “ngươi phải nóivới gia gia, phải đưa thật nhiều bảo bối cho ta”.
" Được, ta đáp ứngnàng, chỉ cần nàng thích ta sẽ bảo gia gia đưa cho nàng”
Nam Cung Diệp buông lỏngtâm trạng , trong lòng thật tràn đầy cao hứng và thích thú.
Phượng Lan Dạ mặc dùnguyện ý cùng hắn đi Bắc cảnh, nhưng sẽ nói như thế nào đối với Hạo Vân đế đây,trước mắt phải đi đánh giặc, hắn phải nói như thế nào mới có thể để cho Hạo Vânđế đồng ý.
“ Hoàng thượng sẽ đồng ýsao?"
Nam Cung Diệp đứng lên,hai tròng mắt diệu lên tia sáng, Lãnh mị dịthường, u ám và sâu không lường được, khóe môi treo lên một nụ cười tà mị,phảng phất tựa như Tu La.
" Hắn sẽ đồng ý, talập tức tiến cung."
Việc này không nên chậmtrễ, bởi vì người của Binh bộ , hẳnlà rất nhanh sẽ rời khỏi kinh, bọn họ sẽ cùng đi. Nam Cung Diệp đứng lên, thậtnhanh tiêu sái đi ra ngoài, Phượng Lan Dạ nhăn lông mày nhìn theo hắn, rồi bướcsát phía sau đi ra ngoài, Thanh Đại cùng Lam Đại đứng ởtrước cửa, ngẩng đầu lên nhìn nàng.
" Chủ tử muốn đitrước Bắc cảnh."
"Ừ, các ngươi cũngnghe đấy, xem ra phải đi một chuyến rồi."
Phượng Lan Dạ nâng đầu,chầm chậm theo hành lang hướng khác đivề Liên viện, từ từ suy tư, lần này đi Bắc cảnh, xem ra có một thời gian dài sẽkhông gặp được Vụ Tiễn, sẽ rất nhớ nàng ấy đây, nghĩ đến đây nàng quay đầu phânphó Thanh đại: " Nói choTích quản gia chuẩn bị xe ngựa, Ta muốn đi An vương phủ một chuyến."
" Dạ, chủ tử."
Thanh đại xoayngười đi ra ngoài, Lam đại dìunàng trở về phòng, thu thập chút ít vật dụng chuẩn bị xuất phủ.
Trước cửa lớn TềVương phủ, đã sớm chuẩn bị chiếc xe ngựa tốt, ThanhĐại đứng ở bênngoài xe ngựa, khi thấy các nàng đi tới, một bên vén màn trúc, mời chủ tử đivào, sau đó hai người mới lênxe ngựa.
Xe ngựa một đường chạythẳng tới An vương phủ.
Không nghĩ tới An vươngphủ lúc này người như đông như trẩy hội, điều này thật là ngoài sự tưởng tượngcủa Phượng Lan Dạ , thử nghĩ xem cũng không có cái gì đáng để kinh ngạc quái lạ, An vương hôm nay không thể so sánh với An Vương của ngày hôm qua, hoàngthượng đem việc quân cơ trong đạidoanh giao vào trên tay của hắn, như vậytrong mắt mọi người hắn hiển nhiên là có khả năng trở thành thái tử nhất, nênnhững đại thần trong triều mang theo môn hạ chen chúc một đường đến An Vươngphủ để bái phỏng.
Thanh đại nhìnnhững người đi vào An vương phủ, trong lòng biết chủ tử xưa nay thích thanhtĩnh, không khỏi hỏi thăm: "Chủ tử, ngươi nhìn xem, có muốn đi xuốngkhông?"
Phượng Lan Dạ vốn địnhthôi, nhưng lại nghĩ đến chẳngbao lâu phải rời khỏi kinh thành, cuốicùng đành gật đầu, Thanh Đại cùng Lam đại đở nàng xuống xe ngựa, trước cửa Anvương phủ, Lâm quản gia vừa nhìn thấy thân ảnh Phượng Lan Dạ, thì không khỏinhớ tới chuyện lần trước, lập tức có chút ít runrẩy, Tề vương phi này cũng không phải là hạng người lương thiện, bất quá bâygiờ An vương phi cùng nàng giao hảo cũng thật tốt, tự nhiên cũng sẽ không làmkhó bọn họ, cho nên cung kính chạy tới.
" Tham kiến Tề vươngphi."
"ừ, An vương phi cóở trong phủ không?."
" Dạ có, xin Tềvương phi đi theo tiểu nhân."
Quản gia An vương phủcung kính mời Phượng Lan Dạ đi vào,Phượng Lan Dạ liếc mắt nhìn hắn, nghe nói trước kia hắn là người hầu của hoàngthượng, bất quá kể trước kia thế nào nhưng giờ phút này từ trên người của hắnkhông nhìn ra nửa phần vênh váo tự đắc, ngược lại còn rất bình thản, Vụ Tiễnnói hắn là nô bộc trung thành, sắc mặt Phượng Lan Dạ cũng tốt lên rất nhiều.
" Ân, đưa chúng tavào chổ ở của An vương phi, sau đó ngươi đi báo lại với nàng."
" Dạ"
Lâm quản gia lên tiếng, ởphía trước dẫn đường, vẫn đưa Phượng Lan Dạ thẳng một đường hướng đến sân trongviện của Tư Mã Vụ Tiễn ở An vương phủ, trên đường đi nhìn thấy không ít giaquyến của các đại thần, những người đó thấy Phượng Lan Dạ tất cả đều rất cẩnthận chào hỏi, thứ nhất Tềvương phi này cá tính tàn nhẫn, thứ hai, nàng cùng An vương phi tình như tỷmuội, ngày khác nếu như An vương phi trở thành hoàng hậu của Thiên Vận hoàngtriều, nàng cũng sẽ như là một khối ngọc đắt tiền.
Phượng Lan Dạ cũng khôngđể ý tới những nữ nhân này, trực tiếp theo phía sau Lâm quản gia vào trong sâncủa An vương phi.
Chỗ ở của Tư Mã Vụ Tiễn,so sánh với lần trước thì xinh đẹp hơn nhiều, cỏ câyxanh mướt, kỳ hoa toả hương, trong viện một dòng suốinhỏ không biết từ nơi nào chảy ra, uốn lượng xung quanh hoa cỏ và cây cảnh,thỉnh thoảng có những cánh hoa rơi xuống, trôi nổi lơ lửng một đường xuôi theodòng nước, thật là cảnh đẹp thanh nhã mỹ lệ không tả xiết.
Lâm quản gia sau khi đưaPhượng Lan Dạ vào trong sân viện liền dắt hạ nhân rời khỏi sân viện, rất nhanhđi bẩm báo với Vương Phi.
Tư Mã Vụ Tiễn vừa ngheLan Dạ tới đây, đã sớm ném cả sảnh đường đầy gia quyến của các đại thần ở bêntrong, một mình dẫn hai tiểu nha đầu chạy thẳng tới trong sân viện của mình.
Xuyên qua hoa cỏ xanh umvà dòng suối nhỏ,Phượng Lan Dạ đang đứng yên đánhgiá cảnh trí trong viện, chợt nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân,liền quay đầu nhìn sang, thấy được vẻ mặt tươi cười của Vụ Tiễn đang chạy vộiđi vào, cười mở miệng nói.
"Vụ Tiễn, hôm nay Anvương phủ thật đúng là náo nhiệt a, cácngươi đã trở thành đoá hoa quý giá đầy hương thơm trong mắt mọingười. (TT: Đoạn này tachém, vì ko biết dùng lời gì để diễn ta nữa ~_~)
Tư Mã Vụ Tiễn vừa nghePhượng Lan Dạ trêu ghẹo, khuôn mặt trởnên tức giận, đi lên mấy bước lôi kéo tay nàng, gõ đầu nàng một chút.
" Thôi đừng nói nữa,phiền muốn chết, những người đó tất cả đều là nịnh bợ bên ngoài, những kẻ tângbốc thì chỗ nào cũng có, nếu như nữ tử khác chắc sẽ rất cao hứng, muội khôngbiết ta đối với những lời tâng bốc của bọn họ phiền chán không thể tả, phàm làcó người tới, ta cũng chỉ tượng trưng nói hai ba lời khách sáo, sau đó liền trởlại, làm gì có thời gian theo các nàng nói nhảm, ngày hôm nay muội cũng làmgiảm đi chuyện phiện muộn cho ta."
Phượng Lan Dạ mím môicười khẽ, liếc nhìn người bên cạnh một cái, nhẹ nhàng mởmiệng.
" Nơi này cũng khôngtệ."
"Ân, là tỷ chọn ,người khác nhìn vào cảm thấy chưa đủ xa hoa, nhưng ta cảm thấy rất đặc biệt,cho nên liền dọn đến ở nơi này". Tư Mã Vụ Tiễn vừa nói vừa lôi kéo PhượngLan Dạ một đường đi vào, dường như là nhớ đến điều gì liền hỏi: “ Lan Dạ, hômnay muội nhớ đến thăm ta sao?"
" Khó có thời gianđể nhớ đến tỷ nên ta liền đến thăm tỷ."
Nàng nói những lời này làthật, lần này rời khỏi An Giánh Thành không biết khi nào mới gặp lại, cho nênliền muốn đến nhìn nàng một chút.
Mặc dù hai người các nàngkhông phải là thân tỷ muội, nhưng tình cảm so với thân tỷ muội còn tốthơn, nàng không muốn cho Vụ Tiễn khó xử , nàng cũng chỉ hi vọng VụTiễn vui vẻ, cho nên có phải thân tỷ muội hay không thì cũng khôngcòn là đều trọng yếu nữa, chỉ cần được gặp nhau là tốt rồi.
" Ách?"
Tư Mã Vụ Tiễn cũng có mộtchút kinh ngạc, bởi vì Lan Dạ không phải là người để lộ chân tình ra bênngoài, có thể thấy Tềvương đem nàng ấy bảo hộ thật tốt, nên nàng mới có thể hoàn toàn an tâm:"Cái miệng nhỏ nhắn của muội thật ngọt nha, để cho tỷ xem có thoa mật haykhông” .
Vụ Tiễn trêu chọc nàng,Phượng Lan Dạ không nhịn được nữa tươi cười, ở phía sau tiểuĐồng cùng tiểu Khuê Diệc cũng cườitheo.
Thanh đại cùng Lam đại cũngrất kinh ngạc, bởi vì trong nhận thức của các nàng, Tiểu Vương phi không phảilà người thích cười, ngoại trừ đối với Vương gia ra, nàng rất hiếm khi thân mậtđối với người khác, mà bây giờ trướcmặt vị An vương phi nay, nàng tựa như một tiểu muội thật khả ái, thích làmnũng, nói chuyện tự nhiên, các nàng quả nhiên giống như lời đồn đãi, tình cảmthân hơn tình tỷ muội.
Hai người một đường đithẳng vào khách sãnh, cũng không phân biệt khách chủ, ngồi xuống gần bên nhau,tiểu Đồng dâng trà, liền lôi kéo tiểu Khuê đi ra ngoài,Thanh Đại cùng Lam Đại nhìnnhau rồi cũng tự động lui ra.
Trong khách sãnh, Vụ Tiễnnhìn Phượng Lan Dạ: "Tiểu nha đầu ngươi càng ngày càng xinh đẹp, Tề vươngthật biết cách chăm sóc cho ngươi nha."
Phượng Lan Dạ cũng liếcnàng: "An vương cũng không kém, hiện tại trông coi việc quân cơ trong đạidoanh, Vụ Tiễn của chúng ta bây giờ đã trở thành người dưới một người mà trênvạn người rồi, như vậy còn chưa đủ sao?"
Tư Mã Vụ Tiễn mở to haimắt nhìn Phượng Lan Dạ, tựa hồ nhận lấy sự kinh sợ, còn dùng tay vỗ vỗ ngực:"Lan Dạ, muội thật là không giống với lúc trước nha, nói đi, có phải đãxảy ra chuyện gì hay không, nếu không muội sẽ không nói ra những lời nhưvậy."
Phượng Lan Dạ thấy nànggiống như là bị dọa, mím môi cười: "Bởi vì ta sẽ rời khỏi An Giáng Thànhtrong một thời gian ngắn, sợ tỷ sẽ nhớ đến ta nên muốn nói cho tỷ biết ."
" Rời đi? Đi đâua?"
Tư Mã Vụ Tiễn sửng sốt,phản ứng xong liền lôi kéo tay Phượng Lan Dạ, khẩn trương hỏi , nàng cho làPhượng Lan Dạ đã xảy ra chuyện gì, nên tim nàng cứ như bị treo ngược trên đầu.
" Ta cùng Nam CungDiệp muốn đi Định Châu."
" Đi Định Châu làmgì?"
Tư Mã Vụ Tiễn vừa nghe,thì bị kinh ngạc, nàng không rõ Lan Dạ đi Định Châu làm cái gì, nơi đó là vùngđất lạnh khủng khiếp , nghe nói trên núi tuyết rơi bốn mùa, quanh năm lạnh nhưbăng, lương thực và các thực vật khác không sinh trưởng nổi, mỗi buổi ăn cũngchỉ ăn một chút thịt bò cùng thịt dê, uống sữa dê …, cuộc sống rất là khamkhổ, vậy Lan Dạ cùng Tềvương đi đến nơi đó làm gì?
Phượng Lan Dạ vốn địnhnói cho nàng biết về chuyện của Quỳ cơ lão nhân, nhưng suy nghĩ lại không biếtphải nói như thế nào cho rõ, hay là đợi từ Định Châu trở về rồi nói cho nàngbiết sau, nghĩ xong liền đưa ra một lý do: " Ta cùng Nam Cung Diệp đi dungoạn một chuyến, ở trong kinh thật sự là quá nhàm chán."
" Vậy muội có thể đichơi về phía nam, khi không lại đi Định Châu, nghe nói gần đây ở Định Châu cóbọn giặc quấy phá, là người trên Nhu Yên đảo, bọn họ đều là những kẻ giết ngườikhông chớp mắt, các ngươi đi đến đó thì làm sao mà ta yên tâm cho được."
Tư Mã Vụ Tiễn thật sự rấtlo lắng, nàng vừa mới nghe Nam Cung Quân nói chuyện về Định Châu, nay Lan Dạliền muốn đi đến Định Châu, Nam Cung Diệp thật cũng quá tùy hứng đi, nếunhư nàng xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
" Ta sẽ không xảy rachuyện gì đâu, có Nam Cung Diệp bảo vệ ta, huống chi còn có Tây Môn Vân , chúngta chẳng qua là đi theo quân thôi,cũng không có tham chiến, đúng rồi, tỷ vẫn còn ở đây, nếu trong kinh có xảy rachuyện gì thì phải lập tức đưa tin cho ta biết."
" Được."
Tư Mã Vụ Tiễn gật đầu,nhưng đối với việc Phượng Lan Dạ rời khỏi kinh đô nàng thật sự không tán thành,nhưng nàng ấy muốn đi ra ngoài chơi, nàng lại không thể ngăn cản, cuối cùng chỉđành phải dặn dò nàng: "Ở bên ngoài nếu có chuyện gì phát sinh thì phảigửi thư về cho ta, bằng không ta sẽ lo lắng cho muội."
" Ân, tỷ yên tâm đi,ta sẽ gửi”
PhượngLan Dạ gật đầu làm như đã biết, hai người ngồi ở trong khách sãnh thân mật nóivề những việc khác, cho tới khi trời sắp hoàng hôn, Phượng Lan Dạ mới đứng dậycáo từ trở về, Tư Mã Vụ Tiễn tiễn nàng đến trước cửa phủ, nắm lấy tay Lan Dạmột lần nữa cẩn thận dặn dò: "Muội phải nhớ gửi thư cho ta, nếu không tasẽ lo lắng”
"Ta biết rồi, tỷ yên tâm đi."
Phượng Lan Dạ buông taynàng ra, Thanh Đại cùng Lam Đại kéo mànxuống, hướng ra phía bên ngoài xe phu phân phó một tiếng: "Trở về "
Xe phu đáp một tiếng,liền điều khiển xe ngựa rời khỏi An vương phủ, nhìnhoàng hôn từ xa, mâu quang của Tư Mã VụTiễn vẫn đuổi theo chiếc xe ngựa, cho đến khi không nhìn thấy xe ngựa , mớixoay người lại, đi vào trong, tiểu Đồng cùng tiểu Khuê thấy tinh thần chủ tửchán nản, không khỏi quan tâm hỏi:"Vương Phi, có chuyện gì sao?"
" Không có chuyệngì, chúng ta vào đi thôi."
Nàng nhất định sẽ ngàyngày khẩn cầu , hi vọng Lan Dạ sẽ được bình an vô sự, sớm trở về.
Sau khi Nam Cung Diệptiến cung, tham kiến Hạo Vân đế nói là mình muốn đi Định Châu một chuyến, HạoVân đế lập tức bị kinh ngạc, hí mắt đánh giá Nam Cung Diệp, xác định hắn quảthật muốn đi Định Châu, nên cũng không hỏi nguyên nhân gì, liền gật đầu đồng ý, bất quá cũng dặn dò Nam Cung Diệp một chút .
"Diệp Nhi và Tây Môntướng quân cùng nhau đi Định Châu, hai người phải hổtrợ lẫn nhau, việc tất yếu phải công phá được Nhu Yên đảo."
Nam Cung Diệp lên tiếng:"Nhi thần tuân chỉ."
Hắn nói xong đang chuẩnbị lui ra khỏi thượng thư phòng, thì Hạo Vân đế dường như nhớ tới cái gì đónhìn bóng lưng Nam Cung Diệp , kêu một tiếng: "Diệp Nhi?"
Nam Cung Diệp dừng bướcquay đầu lại, chỉ thấy Hạo Vân Đế ngũ quan Uy Nghi, khó có thể đoán được ý tứtrong đó, hắn từ từ mở miệng nói: " Mẫu phi ngươi là người Định Châu,ngươi tới đó nói không chừng sẽ gặp được thân nhân của nàng, hãythay ta an ủi thân nhân của nàng thật tốt."
Nam Cung Diệp bất độngthanh sắc nhìn Hạo Vân đế: "Phụ hoàng không biết nhà của mẫu phi là ở nơinào tại Định Châu sao?"
Hạo Vân đế cũng không nóinữa, vung tay lên ý bảo hắn lui ra ngoài, còn mình thì nhắm mắt lại tựa vàolong ỷ, trong đầu hiện lên gương mặt thanh tươi đẹp như hoa sen, trong lòngkhông biết dễ chịu hay là đau đớn, một lúc sau tựa hồ như là ngủ thiếp đi.
Ngọc Liên chưa bao giờnói về gia cảnh của nàng, chỉ nói là người Định Châu, cho tới nay hắn cũng biếtcó người bảo vệ Nam Cung Diệp, nhưng đáng tiếc hắn điều tra không được, nhữngngười đó ẩn náo vô cùng bí mật, có lẽ bọn họ ở Định Châu là những người rất lợihại, cho nên lần này hắn mới không hỏi nguyên do, đồng ý cho Nam Cung Diệp đi ,chính là muốn dùng hắn làm mồi để truy tìm hành tung của những kẻ kia, đến tộtcùng là người phương nào và có mục đích gì?
Nam Cung Diệp rời khỏihoàng cung trực tiếp trở về Vương Phủ, Phượng Lan Dạ đang chờ hắn, thần sắctrên mặt hắn mặc dù lạnh lùng, nhưng thấy được rất ung dung, xem ra hoàngthượng đáp ứng chuyện của hắn rồi, trong lòng buông lỏng xuống, nói thật nàngcũng muốn đi ra bên ngoài để dungoạn, bởi vì kể từ khi đi tới cổ đại này, nàng luôn ở bên trong An Giánh Thànhkhông đi ra bên ngoài dù là nữa bước.
"Hoàng thượng đápứng."
Nam Cung Diệp gật đầu,xoay người hướng thư phòng mà đi , Phượng Lan Dạ cũng đi theo phía sau hắn, haingười cùng nhau bước vào.
"Lúc nào thì có thểlên đường?"
"Ba ngày sau, phảiđợi Binh bộ điều đủ người xong, hai ba ngày này Lan Nhi nên thu thập cho tốthành trang, không nên bỏ sót cái gì nha ."
Không nghĩ tới tâm tìnhNam Cung Diệp lại rất tốt, Phượng Lan Dạ không khỏi nở nụ cười, gật đầu coi nhưđáp ứng, bất quá hoàng thượng lần này không phải quá dễ dàng đồng ý rồi sao,hay là còn ẩn tình gì khác nữa?
"Hoàng thượng đápứng không phải quá dễ dàng sao ?"
Phượng Lan Dạ nói lênsự nghi ngờ trong lòng mình, Nam Cung Diệp khóe môi vẽ ra một nụ cười tà lạnh:"Có lẽ hắn suy nghĩ, những năm này ta thường hay chạy đi đâu, nhất định làcó người ở chỗ tối giúp ta, cho nên hắn để cho ta đi Định Châu, nói không chừnglà muốn mượn cơ hội này để thăm dò sau lưng của có phải có người âm thầm giúpđỡ ta hay không?"
Nghe xong lời nói của NamCung Diệp, Phượng Lan Dạ cũng đồng ý, mặc dù nàng cùng Hạo Vân đế, không có mấylần trực tiếp tiếp xúc, nhưng có chút hiểu rõ người này, lòng của hắn tràn ngậpmưu kế thâm sâu và vô cùng bí hiểm không ai có thể sánh bằng.
" Không nghĩ đến hắnnữa, hắn muốn làm gì thì mặc kệ, chúng ta nên làm chuyện chúng ta cần làm, bangày sau lên đường thôi."
"Ân."
Nam Cung Diệp gật đầu,Phượng Lan Dạ cùng hắn nói thêm vài câu rồi cũng đi ra quay trở về Liên Việnnghỉ ngơi, .
Tề vương cùng Tề vươngphi được quân binh hộ tống đi Định Châu, tin tức này lập tức được truyền khắpnơi trong An Giánh Thành , nhiều người bắt đầu rối rítthảo luận, hai người này theo quân đôi đi Định Châu không biết để làm cái gì,trong An Giánh Thành tràn ngập những tin đồn bát quái, Phượng Lan Dạ ngheThanhĐại bẩm báo xong , mặt khôngchút thay đổi, nàng căn bản không có hứng thú, phất tay để choThanh Đại đixuống, mình thì ở trong phòng ngủ đọc sách, hai tiểu nha đầu Diệp Linh và DiệpKhanh cùng nhau đi tới.
"Tiểu Vương phi,người dẫn nô tì cùng đi chứ, nô tì muốn hầu hạ người.”
Phượng Lan Dạ ngước mắtnhìn hai nha đầu này, lắc đầu, Định Châu cũng không phải là vùng đất tầm thường, nơi đó chẳng những nghèo khó, hơn nữa giặc cướp thướng xuyên xảy ra, nghe nóilúc trước rất là khó khăn, bởi vì được Thụy Vương chỉnh đốn, những năm này đãkhá hơn nhiều, bất quá so sánh với chỗ phồn vinh đông đúc khác, thì nơi đó vẫnrất nghèo khó, người ở đó chỉ cần ấm no đã thấy đủ, không có nhu cầu đòi hỏicao như các nơi khác.
Vùng đất như thế, thì haitiểu nha đầu này làm sao mà thích ứng, nàng chỉ mang ThanhĐại cùng Lam Đạiđi theo, thứ nhất hai người các nàng biết võ công, thứ hai cácnàng vốn là người thuộc về nơi đó, nên các loại phong thổ dân tình tự nhiênđiều hiểu rõ.
"Đứng lên đi, haingười các ngươi ở lại trong vương phủ chờ ta trở lại, mặtkhác phái người chăm sóc Hoa Ngạc cho tốt, còn cóNgân ca nữa, ta sẽ trở về kiểm tra."
"Dạ, VươngPhi."
Diệp linh lĩnh mệnh,không kiên trì đòi theo nữa, Vương Phi làm như vậy tất sẽ có nguyên nhân, cácnàng cần gì kiên trì, hai người đứng dậy hầu ở một bên.
Lam Đại từ bênngoài đi vào, thân thể cao lớn của nàng khẽ khom xuống, cung kính mởmiệng: "Chủ tử, quản gia đến đây, nói là trong cung có người đến mời chủtử tiến cung?"
"Người nào?"
Phượng Lan Dạ chau lôngmày, trong cung người có thể mời nàng tiến cung, chỉ có thể là Mộc Miên thôi,không biết trước khi rời kinh, nàng ta muốn gặp mình làm cái gì? Sợ rằng khôngcó chuyện gì tốt, nhưng nếu nàng ấy đã muốngặp, thì sẽ gặp thôi .
- "LàMộc Miên nương nương."
Lam đại khomngười bẩm báo, Phượng Lan Dạ đứng dậy: "Tốt, vậy chúng ta tiến cung đi gặpMộc Miên nương nương."
Phượng Lan Dạ dẫn haingười Thanh Đại cùng Lam đại,ngồi trên xe ngựa một đường tiến vào hoàngcung, thái giám của Tư Tương điện, trực tiếp mời nàng đi vào điện, Mộc Miên quảnhiên ở trong hậu cung, vừa nhìn thấy nàng xuất hiện, liền phất tay để cho mọingười lui xuống, đại điện lại một mảnh yên tĩnh, chỉ còn hai người các nàng,Mộc Miên ngoắc tay ý bảo Phượng Lan Dạ bước qua ngồi bên cạnh nàng, ôn nhu mởmiệng nói.
" Cửu nhi, tỷ tỷnghe nói ngươi muốn rời kinh đi Định Châu ."
Phượng Lan Dạ gật đầu,đánh giá Mộc Miên, thật sự nhìn không ra nàng ta giống như người mới vừa bịsanh non xém chút mất mạng, trên mặt hiện lên ánh sánh hồng nhuận, quyến rũdiễm lệ, mềm mại đáng yêu động lòng người, vươn ra cánh tay bạch ngọc nắm lấytay Phượng Lan Dạ, trên mặt ôn nhu như nước.
Trong đồng tửPhượng Lan Dạ chợt lóe lên một tia nhìn sắc bén, nhàn nhạt gậtđầu: "Ân, Nam Cung Diệp muốn đi Định Châu,ta phải theo hắn đi ĐịnhChâu."
" Hắn đi người liềnđi sao, ngươi cần gì phải đi theo, nghe nói vùng đất đó rất cực khổ, Cửu nhicần gì phải đi chịu tội, Tề vương đi ngươi có thể tiến cung đến ở với tỷ tỷmà."
Phượng Lan Dạ bất độngthanh sắc nhìn Mộc Miên, suy đoán ýtứ trong lời nói của nàng, sau đó không nhanh không chậm đón lời của nàng:"Hắn luôn luôn rất thương ta, tất nhiên muốn dẫn ta cùng đi, ta sao có thểphủ nhận ý tốt của hắn."
" Muội a?" MộcMiên thở dài, xoay mình chuyển lời nói sang hướng khác ,nhẹ nhàng hỏi: "Tềvương đi Định Châu làm gì? Tại sao cứ khăng khăng muốn đi Định Châu vậy?"
Con ngươi Phượng Lan Dạ tối sầm lại, trong lòng đãhiểu rõ, chẳng lẽ nữ nhân này muốn từ trong miệng của nàng hỏi thăm lý do tạisao Nam Cung Diệp lại kiên trì muốn đi Định Châu , không biết đây là ý của nànghay là chủ ý của Hoàng thượng đây, bất kể là ý tứ của ai, thì bọn hắn đã xemnàng như một đứa trẻ, suy nghĩ rất đơn giản, Phượng Lan Dạ thản nhiên cười mởmiệng.
” Ngươi không phải là không biết cá tính của Tề vươngluôn luôn quái gở, âm ngao khó hiểu, hơn nữa lại dễ dàng nổi giận, lần này cũngkhông giải thích gì cả là nói muốn đi Định Châu du ngoạn, ta thì muốn đi GiangNam, nhưng hắn cứ muốn đi Định Châu, nơi đó có cái gì để chơi đùa chứ, một nơimà ngay cả chim cũng không thèm ị, nghe nói nơi đó người ta ngay cả cơm cũng ănkhông đủ no.
Phượng Lan Dạ nói xong lời cuối cùng, thì tựa hồ cóchút khí tức giận, một bên Mộc Miên ngu ngơ nghe nàng càu nhàu, trong mắtkhông còn tí kiên nhẫn nào nữa, vốn định từ trong miệng của nàng moi ra mộtchút tin tức, kết quả là không có gì cả, xem ra Tề vương cũng không phải rấtcưng chìu nàng, nàng muốn đi Giang Nam, Tề vương chẳng lẽ không để ý đến nàngsao?
Nghĩ tới đây trong lòng Mộc Miên thoải mái hơn nhiều,cười cười cắt đứt lời nói của Phượng Lan Dạ : “Cửu nhi đừng nghĩ nhiều như vậy,nếu đây là ý tứ của Tề vương gia , ngươi hãy cùng đi với hắn vui đùa một chútđi”.
” Nhưng mà nơi đó…?”
Phượng Lan Dạ tựa hồ còn muốn nói nữa, bất quá MộcMiên đã ngăn cản nàng tiếp tục thao thao bất tuyệt, nên chuyển đổi đề tài: “Mới vừa rồi thấy hai tiểu nha hoàn lạ hầu hạ ngươi, Hoa Ngạc đâu?”
Phượng Lan Dạ bởi vì lời nói của Mộc Miên…, mà mặtthoáng trầm xuống, rất khó coi, Mộc Miên không khỏi quan tâm ngó chừng nàng:“Tại sao? Có chuyện gì?”
” Thần trí Hoa Ngạc bây giờ rất mơ hồ, ngươi biếtkhông? Nàng tận mắt nhìn thấy hình ảnh Vân Phượng bị diệt, hơn nữa nàng đã từngbị cường bạo, cho nên trong lòng Hoa Ngạc vẫn có bóng ma, lúc trước trong vươngphủ có một nha đầu cùng hạ nhân tư thông, bị nàng bắt gặp, không ai ngờđược nàng bị kích thích nhớ đến cảnh cũ.”
” Thần trí mơ hồ?”
Mộc Miên có chút phản ứng không kịp, một lúc sau mớithanh tỉnh được một phần: “Nàng điên rồi.”
Phượng Lan Dạ gật đầu, Mộc Miên lập tức thở dài, sắcmặt âm u, tựa hồ rất khó chấp nhận việc này, tiếc hận không dứt: “Nàng là nhađầu trung thành, không nghĩ tới lại rơi vào tình huống này, thật làoan nghiệt a.”
Hai người nói qua lại thêm một vài câu , Mộc Miên cảmthấy có chút hơi mệt , nên Phượng Lan Dạ liền cáo từ trở về vương phủ .
Vẫn như cũ là xe trong cung đưa nàng trở về, Mộc Miênđợi đến khi nàng đi khỏi, trong lòng không khỏi vừa giận vừa hận, vốn định từtrong miệng của nàng moi ra được một ít tin tức, thật không ngờ lại khó nhưvậy, nha đầu này thật sự là quá thông minh rồi, không thể nào lợi dụng được,Mộc Miên nhắm mắt lại tựa vào trên giường êm, không thèm nghĩ đến những chuyệnkia nữa.
Ba ngày sau.
Tề vương Nam Cung Diệp cùng Tề vương phi Phượng Lannửa đêm mang theo thủ hạ của mình gồm ba tên thị vệ, hai tỳ nữ, và trong chỗtối còn có hai người ẩn nấp, tất cả cùng nhau đi ra khỏi cửa thành.
Tây Môn Vân đang ở cửa thành đứng điểm binh, năm vạnnhân mã, chia làm mấy nhóm, theo thứ tự trước sau đi Định Châu.
Từng nhóm từng nhóm ra khỏi thành, cuối cùng trước cửathành chỉ còn một vạn binh mã chờ chực , từ xa liền thấy xe ngựa của Tềvương phủ chạy tới đây, phía trước xe ngựa, do năm con tuấn mã hợplại kéo. Ngồi trên đó là ban nam nhân và hai tỳ nữ. Nam tử tuấn lãng, ngũ quanthanh tú, quả thật là rất chói mắt, nháy mắt liền đến trước mặt Tây Môn Vân.
Tây Môn Vân không cao ngạo, không siểm nịnh, như đámmây tự nhiên phiêu dật trên trời, ôm quyền khách khí mở miệng.
“ Tham kiến Tề vương.”
Nam Cung Diệp vươn ra bàn tay to thon dài như bạchngọc nhẹ vén màn xe, lộ ra khuôn mặt tinh sảo tươi đẹp trước mắt, mở miệng: “Tây Môn tướng quân khách khí, chúng ta đi thôi.”
” Vâng”
Tây Môn Vân vừa thu lại tay, liền xoay người giục ngựavung tay lên cho binh tướng phía sau, đội ngũ tầng tầng lớp lớp rời khỏi AnGiáng Thành, đi Định Châu.
Phượng Lan Dạ ngồi ngay ngắn ở bên trong xe ngựa, cuộnlại giống như một con mèo lười biếng, từ đầu tới đuôi cũng không để ra mặt, chođến khi đại quân mở đường, mới miễn cưỡng mở miệng: “Cùng nhiều người đinhư vậy, thật là không thú vị .”
Nam Cung Diệp gật đầu đồng ý: “Quả thật nhưthế.”
Xem ra bọn họ phải tách những người này ra, giành trước một bước đi về phương Bắc tới Định Châu, để hiểu rõ tìnhhuống nơi đó cũng tốt, nếu mà đi cùng những người này thật là lãng phí thờigian.
” Chúng ta cũng không phải không biết đường, cần gìbọn họ đi trước mở đường.”
-” Tốt” Phượng Lan Dạ thõa mãn nở nụ cười, an ổn nhắm mắt lại ngủ.
Xe ngựa một đường theo hướng Bắc chạy đi, bởi vìđi theo đại quân, cho nên tốc độ hành quân cực kỳ chậm chạp, trên đườngchỉ có thể ăn lương khô, buổi tối ngủ ở dã ngoại, hai ngày đó cuộc sống củanhóm người Nam Cung Diệp thực sự rất khó khăn, vì bọn họ không thể so sánh vớicác binh lính đó, họ đã quen nhưng Nam Cung Diệp thực sự không ổn chút nào.
Một ngày kia binh tướng một lần nữa cư trú bên ngoài,Nam Cung Diệp lôi kéo Phượng Lan Dạ, tránh ra đám người của Tây Môn Vân, đi vàotrong rừng bắt gà rừng thỏ hoang , thật dễ dàng bắt được hai con, Phượng Lan Dạngồi ở bên bờ cỏ, cả buổi nhìn phía xa xa của hồ nước mờ mờ ảo ảo, Cỏ Lau nhẹlay động, chim rừng bay ra ngoài, cuối chân trời một tia đỏ ửng chìm xuống,tràn ngập bầu trời là chính là cảnh sắc của hoàng hôn, Nam Cung Diệp ở bờ sôngđộng tác nhanh nhẹn xử lý hai con gà rừng, một bên Nguyệt Cẩn cùng hai gãthị vệ khác đang muốn động thủ, nhưng đáng tiếc là bị ngăn cản, cho nên bọn họchỉ có thể đứng nhìn ở một bên.
Phượng Lan Dạ liếc một lát, thì nằm trên đám cỏ, hípánh mắt phượng, trong lòng không khỏi cảm thán, nếu như bọn họ không sinh ra ở trong hoàng cung, mà là những hài tử trong gia đình bình thường,hẳn là rất tốt, có thể làm một đôi thần tiên quyển lữ.
Phía sau nàng cách đó không xa Thanh Đại cùng Lam Đạiđang ngồi ở đó, trên đoạn đường này các nàng một tấc cũng không rời để bảo vệnàng, hơn nữa lần này đi ra ngoài, còn đem theo rất nhiều ám khí đặc biệt củaQuỳ cơ lão nhân, tóm lại là phòng ngừa tai họa.
” Thanh đại, ngươi nói xem nơi này có xinh đẹp không?”
Thanh đạinhìn xung quanh đánh giá, rồi cung kính đáp lời: “Không xinh đẹp bằng Nhu Yên đảo.”
Vừa nghe lời của nàng, Phượng Lan Dạ liền cảm thấyhứng thú, lật mình gục mặt trên đám cỏ, trong miệng cắn một cây cỏ xanh mướt,chân thì đung đưa, chậm chậm hỏi: “Nhu Yên đảo thật sự rất đẹp à, nói vớita một chút về cảnh sắc nơi đó?”
” Ân, chủ tử”
Thanh Đại gật đầu, suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng.
” Nơi đó tựa như thế ngoại tiên cảnh, bốn bề là biển,ở giữa là Yên Hải, xung quanh nước chảy cuồn cuộn, cho nên người bình thườngkhông thể đi được, người trên đảo thì tự lực cánh sinh, trồng các loạilúa mì cùng lúa nước, nhà nhà đều có một hàng rào cùng ba tiểu viện, bốn phíatrong sân đều được tận dụng để trồng rau, cải, củ, cùng các loại hoa dây leoquấn quanh hàng rào, vào mùa hạ những đóa hoa nhỏ sẽ nở ra màu tím hoặc là màutrắng , còn mang theo nhàn nhạt mùi thơm ngát, xa xa nhìn lại, tựa nhưmột phòng nhỏ phủ đầy vòng hoa, giữa sườn núi có một nơi giếng nước, bên cạnhcó cây khô dùng để cột con lừa, vào lúc hoàng hôn nữ nhân cùng những đứa trẻ ởbên cạnh giếng múc nước, trên mặt của mỗi người đều nở nụ cười ấm áp, ở trênđảo nơi đâu cũng có thể thấy được hoa cỏ, cánh hoa bay bay rơi xuốngtrong nước biển, dập dềnh, trong không khí tràn đầy mùi thơm.”
Nghe Theo lời kể của Thanh Đại, trước mắt Phượng LanDạ tựa hồ thật sự hiện ra một thế ngoại tiên cảnh , không nghĩ tới NhuYên đảo lại đẹp như vậy, xem ra nàng nhất định phải vào đó xem một chút, đangnhắm mắt nghĩ tới đây, trong không khí chợt bay tới một mùi thơm, nàng khôngkhỏi cảm thán: “Mùi này thật là thơm a, không nghĩ tới hoa cỏ lại có mùithơm bay tới nơi này .”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, Thanh Đại cùng Lam Đạiliền bật cười to.
“Chủ tử, đây là mùi thơm của gà rừng, chắcngười đói bụng rồi.”
“Ân?” Phượng Lan Dạ kêu lên một tiếng, đây là mùi thơmcủa gà rừng sao, xem ra Nam Cung Diệp đã đem gà rừng nướng chín rồi, nàng quayngười lật đật ngồi dậy, động tác gọn gàn chạy đi qua, chỉ thấy cách đó khôngxa, có một đống lửa, phía trên là giá khung , Nam Cung Diệp đang cẩn thận nướnggà rừng, thanh âm tê tê vang lên, mùi của gà nướng liền tỏa ra, trong mắtPhượng Lan Dạ lập tức toát ra một đốm lửa nhỏ, chạy vội đến.
” Thơm quá a.”
“Nàng thật đúng là một tiểu miêu a, xong ngay đây.”
Nam Cung Diệp trong khi đang nói chuyện thì liền độngthủ chọn lấy một con đem xuống, đổi lại một con khác để lên nướng, ý bảo NguyệtCẩn nướng, phải quay đều tay, không thì chín quá sẽ khét.
Hắn cầm lấy con gà đã nướng chín đi tới, ngồi ở bêncạnh Phượng Lan Dạ, xé một cái đùi gà đưa qua cho nàng, vừa phân ra một nửa đưacho Thanh Đại cùng Lam Đại, hai tiểu nha đầu ban đầu không dám nhận, nhưngPhượng Lan Dạ lập tức đưa ra ánh mắt nghiêm nghị , cuối cùng đành đi qua nhậnlấy, ngồi vào bên kia ăn.
Nam Cung Diệp bồi bên cạnh Phượng Lan Dạ bắt đầuăn, vừa không quên dặn dò nàng: “Nàng ăn chậm thôi, kẻo nóng”
Phía sau, bọn Nguyệt cẩn cũng đã nướng chín con cònlại, lấy xuống đi qua hỏi: “Vương gia dùng thêm nữa không?”
Nam Cung Diệp nhìn trong tay một cái, bên này khôngchắc cũng đủ rồi, liền phân phó bọn họ: “Bên này đủ rồi, các ngươi ăn đi.”
Trong lúc nhất thời, mấy người bọn họ trốn ở trongrừng ăn xong gà rừng nướng, để cho binh lính hành quân đánh giặc kia ăn lươngkhô, bất quá trời không chiều lòng người, vào thời điểm vừa ăn xong gànướng, thì nghe cách đó không xa có một tiếng cười nhẹ, thanh âm vang lên: “Thìra là Tề vương cùng Tề vương phi trốn ở chỗ này ăn một mình, cũng nên chia chota một phần a.”
Người đến chính là Đại tướng quân Tây Môn Vân, Tây MônVân sau khi dàn xếp binh tướng xong, liền không thấy một bóng người nào trongTề vương phủ, hơn nữa xe ngựa vẫn còn ở đây, cách nơi này không xa nghe đến mùithơm liền đi qua đây tìm, vừa vặn để cho hắn nhìn thấy được bọn họ ở đây ăn mónngon, cho nên bước qua.
Nam Cung Diệp nhìn người vừa đến là Tây Môn Vân, sắcmặt tối sầm lại, tức giận mở miệng: “Ngươi muốn ăn thì tự mình đi bắt a.”
Cách đó không xa Nguyệt Cẩn biết chủ tử cùng TâyMôn Vân tướng quân đang nói đùa, nên vội vàng xé một khối đưa qua cho hắn, TâyMôn Vân cũng không khách khí, nhận lấy và bắt đầu ăn.
” Thật là ngon, đây là Tề vương nướng sao? Không nghĩtới Tề vương còn có thể nướng loại đồ này.”
Nam Cung Diệp lông mày hẹp dài nhăn lại , lời này làmsao nghe không được tự nhiên, tại sao tên kia lại nói hắn cũng sẽ biết nướngloại vật như thế này, hình như tên này nghĩ hắn cái gì cũng không biết làm sao?Nghĩ đến đây hắn híp mắt lại bắn ra ánh sáng lạnh về phía Tây Môn Vân: “Khôngăn thì ném, đừng nói nhảm.”
“Thơm như vậy, làm sao không ăn.”
Tây Môn Vân không khách khí chút nào bắtđầu ăn, lúc này Phượng Lan Dạ đã ăn no, ném xương trong tay xuống, cười hì hì thúc giục Nam Cung diệp: “Mau ăn, đừng đấu võ mồm nữa, đồ nướng để lạnhăn không ngon”.
Nam Cung Diệp không nói gì nữa, cúi đầu gà nướng trongtay, hắn ngửng đầu lên thấy khóe môi Phượng Lan Dạ còn dính mỡ, cũng không ngạibẩn, vươn ống tay áo gấm ra giúp nàng lau miệng, đưa ra vẻ mặt bất đắc dĩ than thở: “Xem nàng nè, vĩnh viễn cũng không trưởng thành a.”
Phượng Lan Dạ không có nhúc nhích, mặc cho hắn chùi,từ lúc rời đi An Giáng Thành, nàng cùng Nam Cung Diệp chung đụng càng ngày càngthân mật, không biết bởi vì tình cảm quá sâu đậm, hay là bởi vì tâm tính vuivẻ, tóm lại nàng cũng không còn vẻ lạnh lùng như trước nay nữa.
Đổi lại cách đó không xa Tây Môn Vân ăn không vô nữa,cầm miếng thịt trong tay không nhúc nhích nhìn một màn trước mắt, namtuấn mỹ rực rỡ, nữ lạnh lùng diễm lệ, mặc dù là đang ở trong rừng núi hoang vu,vẫn che không hết vẻ tuyệt sắc của bọn họ, quan trọng nhất là trong ánh mắt củahai người toát tình ý sâu đậm rất tự nhiên, dường như quên hết những người xungquanh, tựa hồ trên thế giới chỉ còn hai người bọn họ, không thể có người nào dunhập vào trong thế giới của bọn họ, suy nghĩ tới đây, Tây Môn Vân liền có chútít buồn bực, nhưng không thể phát tiết trước mặt nhiều người như vậy, chỉ đànhcúi đầu ăn thịt gà trong tay, nhưng không còn cảm thấy mùi vị gì chỉ thấy nhạtnhẽo vô vị, mặc dù hắn đã nghĩ tới chúc phúc cho bọn họ, nhưng mắt thấy nhữnghình ảnh này, làm cho tim hắn đau nhói, hắn không cách nào lừa gạt mình, hắn đãbị tiểu nha đầu này hấp dẫn , từng chút từng chút đi vào lòng của hắn, đợi đếnthời điểm hắn phát hiện thì nó đã in đậm vào tim.
Tây Môn Vân đem miếng thịt ăn xong, bởi vì hai ngườikia vẫn như cũ ở một bên rất nói chuyện rất vui vẻ, hắn rõ ràng rất khó chịu,nhưng phải giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra, cho đến khi ăn xong thịttrong tay, mới bình thản đứng lên.
“Tề vương, Tề vương phi, sắc trời không còn sớm, chúngta trở về đi thôi, sớm nghỉ ngơi, ngày mai còn phải lên đường”
“Ân.”
Khóe môi Nam Cung Diệp vẽ ra một nụ cười tà mị, tronglòng cực kỳ thoải mái, thật ra mới vừa rồi nhìn thấy vẻ khó chịu của Tây MônVân, dù chỉ thoáng thoáng qua như hắn vẫn thấy, nên hắn giả vờ không biết, chỉcùng Lan Nhi nói chuyện vui vẻ, chính là muốn dập tắt hy họng của Tây Môn Vân, trong thế giới của hắn và Lan Nhi không thể có thêm bất kỳ người nàokhác, chỉ có hắn và nàng.
Về phần Phượng Lan Dạ, trong vấn đề tình cảm nàng rấtlà chậm hiểu , Nam Cung Diệp đối với chuyện này biết rất rõ, chính là mình lúctrước cũng phải chịu đựng thật lâu, nha đầu này còn chưa hiểu rõ tâm ý của hắnnữa, huống chi là người khác, hắn đứng dậy nắm tay Phượng Lan Dạ đi về hướng xengựa, phía sau, Nguyệt Cẩn quan tâm hỏi Tây Môn Vân.
“Tây Môn tướng quân, ngươi ăn không quen thịt gà rừngsao? Làm sao sắc mặt khó nhìn như vậy, thật giống như trúng độc nha.”
Tây Môn Vân thật có miệng mà khó trả lời, một câu cũngnói không nên lời, nhưng hết lần này đến lần khác Nguyệt Cẩn cũng không chịu bỏqua cho hắn.
“Hay là để cho quân y kiểm tra qua một lần đi, nếuthật sự là trúng độc, có thể là do ngươi ăn cái gì khác a, chúng ta cũng ănthịt gà rừng , ngươi xem đâu ai có chuyện gì.”
Đi ở phía trước độ cong ở khóe môi của Nam Cung Diệpkéo càng lúc càng lớn, sao đến bây giờ hắn mới nhìn thấy Nguyệt Cẩn đáng yêunhư thế, quả thực chính là tức chết người không đền mạng a.
Cuối cùng, đoàn cũng người đi đến nơi tạm cư trú , TâyMôn Vân chỉ nói một tiếng ân, liền tiêu sái trốn vào đồng hoang, mà hai gã thịvệ đi theo phía sau Nguyệt Cẩn còn quan tâm hỏi thăm: “Tây Môn tướng quân, sẽkhông thật là ăn hư bụng chứ.”
Nguyệt cẩn không nhịn được cười ha ha, mấy người bêncạnh cũng nhìn hắn, đợi cho đến lúc hắn cười đủ liền xoay người bỏ đi, thờiđiểm đi qua bên cạnh Nam Cung Diệp liền giương mắt, nhỏ giọng thì thầm: “Gia,ta không có làm chuyện gì ngu xuẩn chứ”
Thì ra là người nầy cái gì cũng biết, Nam Cung Diệpnhìn bóng lưng rời đi của hắn, một bên Phượng Lan Dạ nghiêng người qua nhìn haingười bọn họ hỏi.
“Các ngươi làm gì đó?”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chúng ta nghỉngơi thôi.”
Nói xong còn làm trò trước mặt người khác đưa tay ômnàng lên xe ngựa, mặt Phượng Lan Dạ bất giác nóng lên, trên đoạn đường này haingười bọn họ đều là cùng nhau ăn cùng nhau ngủ , bất quá cũng nằm riêng mà ngủ.
Bóng đêm từ từ buông xuống, bốn phía tĩnh lặng lẽ đến kỳ lạ, bầu trời đầy sao nhấp nhái, nhẹ nhàng trải rộng cảvùng đất bao la.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.