Chương trước
Chương sau
NamCung Diệp tiến tới gần Nguyệt phi. Nhưng lần này Nguyệt phi chỉ nhếch môikhông nói một chữ, hai tròng mắt chớp cũng không chớp nhìn Nam Cung Diệp.
"Tênthái giám kia đúng là ở trên tay ta, có điều ta sẽ không để cho ngươi nhìnthấy hắn. Trừ phi ngươi giúp Liệt nhi, như vậy ta sẽ đưa hắn cho ngươi."
"Ngươi?"
NamCung Diệp xoay mình tức giận nổi điên lên, đưa tay nhấc bổng thân thể Nguyệtphi, giương tay lên định ban cho nàng ta một cái tát. Phượng Lan Dạ một bênvội đưa tay ngăn trở động tác của hắn:
"Đừnggiết nàng ta, giết sẽ phiền toái. Hơn nữa lại không biết Ngọc phi đến tột cùngchết như thế nào."
NamCung Diệp ánh mắt lạnh lẽo như ăn thịt người khóa chặt Nguyệt phi, song cuốicùng vẫn nhịn được, thở hào hển quăng nàng ta xuống. Phượng Lan Dạ một bêngiúp Nguyệt phi ngồi xuống nói:
“Được,chúng ta sẽ giúp Sở Vương duy nhất một lần. Nhưng ngươi nhớ kĩ, nếu chúng tagiúp hắn một lần, ngươi phải lập tức giao ra tên thái giám kia."
"Được."
Nguyệtphi gật đầu, nhưng nghĩ tới cái gì đó liền mở miệng:
"Nhưngnếu muốn ta nói ra thì đừng có mà chỉ giúp một chút chuyện cỏn con vônghĩa. Như thế không tính."
“Hảo." (Su:hảo = được, ta mún dùng từ này để k lặp từ nhìu, hơn nữa nghe cũnghay =D)
PhượngLan Dạ gật đầu, đưa tay kéo Nam Cung Diệp:
"Chúngta đi thôi."
Nếukhông đi thì trời sẽ sáng, đến lúc đó lại có phiền toái.
NamCung Diệp hung hăng quay đầu trợn mắt nhìn Nguyệt phi một cái, trên dung nhan thanhcao tuyệt mỹ nhưng lại lạnh lẽo vô tình như hàn băng.
KéoPhượng Lan Dạ phi thân rời đi Nguyệt Điệu điện trở về Tề vương phủ.
Trongcung đưa mã xa chở bọn họ hồi phủ cho nên bọn họ phải trở lại trước khimã xa tới nơi. Nếu không thái giám mà phát giác, khi đó không biết còn cóthể sinh ra chuyện phiền phức gì nữa. (Su: mã xa =xe ngựa)
NamCung Diệp khinh công vô cùng lợi hại, ôm Phượng Lan Dạ một đường lướt đi nhưgió. Ngay thời điểm mã xa dừng trước cửa Tề vương phủ, hai người bọn họ cuốicùng đã chạy tới.
Tháigiám đứng trước mành che mã xa cung kính mở miệng:
"Vươnggia, Vương phi đã đến nơi. Mời xuống xe."
Vẫntheo sát sau xe ngựa, Nguyệt Cẩn cùng thị vệ thật nhanh tung mình xuống ngựa,cung kính tiến lên nhấc lên mành phong, mời Vương gia bước xuống.
Thật rathì lúc trước Vương gia rời đi, Nguyệt Cẩn có biết. Vốn là lo lắng muốn cùngđi bảo vệ Vương gia, nhưng sợ thái giám nhìn ra, cho nên một đường trấn địnhtrở về phủ, mắt thấy đến Vương phủ rồi, hắn thật đúng là lo lắng Vương giađuổi không kịp, chuẩn bị viện sẵn lý do, cũng may cuối cùng Vương gia đãtrở lại.
NamCung Diệp từ bên trong mã xa đi ra, xoay người vươn tay ôm Phượng Lan Dạ bướcxuống.
Lúc nàytrời sắc đã không rõ, ánh dương nhập nhòe bao phủ khắp nơi, xa xa đạilộ thỉnh thoảng vang lên giọng nói người đi đường, tạo nên không khí náonhiệt chợ sáng.
Tháigiám thỉnh an rồi hồi cung.
NamCung Diệp kéo tay Phượng Lan Dạ một đường đi vào Tề Vương phủ. Không nghĩ tớilại bận rộn nửa đêm, giờ phút này hai người cũng mệt chết đi rồi, cho nên cáigì cũng không suy nghĩ nữa, nghỉ ngơi trước quan trọng hơn. Kế tiếp có rấtnhiều chuyện cần phải làm, không nên để bản thân quá mệt mỏi.
"Lannhi, chợp mắt một tí đi, nàng mệt rồi."
"Ân."
Tíchquản gia một mực trong Vương phủ canh chừng nay không nghĩ tới Vương phi cùngVương gia hừng sáng mới trở về, bận rộn dẫn hai hạ nhân chạy ra đón, đem Vươnggia cùng Vương phi đưa đến trước cửa Tuyển viện mới rời đi.
NamCung Diệp cùng Phượng Lan Dạ chia nhau ra vào trong các nơi Tuyển viện nghỉngơi.
Bêntrong Tuyển viện, tất cả mọi người ai cũng không dám quấy rầy bọn họ, khônggian yên tĩnh không có một tiếng vang.
Khôngbiết cảm giác đã ngủ được đến trưa hay là vì bụng đói ùng ục mới tỉnhlại, Phượng Lan Dạ mở mắt, nhìn mành che lụa trắng trên đỉnh đầu, lại nghĩtới chuyện phát sinh tối hôm qua.
Mai Phibị giam lỏng, bọn họ cũng hỏi ra một chút chuyện liên quan với Ngọc phi, mặc dùkhông biết chính xác chân tướng, nhưng năm đó chuyện Ngọc Vãn điện phátsinh, nhất định là một cuộc hạo kiếp.
PhượngLan Dạ đang muốn nghĩ được nhập thần, Diệp Linh đi tới, bình tĩnh mởmiệng:
"TiểuVương phi, người đã tỉnh, có phải đói bụng hay không, ta hầu hạ người rờigiường thôi."
"Ân."
PhượngLan Dạ ngồi dậy, Diệp Linh động thủ hầu hạ nàng. Thấy nha đầu này hồi lâukhông nói một lời, mặc dù sắc mặt ra vẻ bình thản, bất quá tựa hồ đang tứcgiận, kỳ quái nàng nhướng lông mày hỏi:
“Đãxảy ra chuyện gì?
DiệpLinh vừa động thủ đỡ nàng ngồi trước bàn trang điểm giúp nàng chải đầu, vừatức giận đáp:
“Ngàyhôm nay lại tới hai nữ nhân nữa, đang ở tiền thính Vương phủ chờ, nói có việcmuốn gặp Tiểu Vương phi. Không biết có phải lại là kẻ muốn gặp Vương gia haykhông?"
PhượngLan Dạ kinh ngạc cau mài. Không thể nào, Kiều Lung vừa rời đi mấy ngày, liềnlại có nữ nhân tới? Bất quá là tới câudẫn Nam Cung Diệp hay có chuyện gì khác?
PhượngLan Dạ thu thập xong, đứng dậy đi ra ngoài. Diệp Linh đi theo phía sau nàng.Ngoài cửa Diệp Khanh cùng Tiểu Hồng đang đứng, cũng không thấy Hoa Ngạc.
Mộtnhóm ba bốn người, đi khỏi gian phòng ra ngoài, hướng thẳng tới Chính sảnhVương phủ.
"Haingười kia bây giờ đang ở chính sảnh Vương phủ sao?"
DiệpLinh gật đầu, mấy người bước ra khỏi Tuyển viện.
PhượngLan Dạ vừa quay nhìn phía sau một cái, Hoa Ngạc đi đâu? Nàng không nhịn đượcmở miệng hỏi:
"HoaNgạc đâu?"
DiệpLinh nhìn lướt qua, lông mày nhíu lại, há mồm muốn nói nhưng lại khôngbiết nên nói hay không.
HoaNgạc kia rốt cuộc vẫn là người thân cận Tiểu Vương phi, có đôi khi nàng nóira chỉ sợ người ta cho rằng nàng khích bác thị phi. Thật ra thì hai ngày nàyHoa Ngạc luôn luôn tâm thần không yên, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi?
PhượngLan Dạ nhìn Diệp Linh đang ngập ngừng, biết nàng muốn nói ra suy nghĩ củamình. Diệp Linh vốn thông minh, nhất định là nàng đã phát hiện gì đó.
“Ngươinói đi."
"Dạ."
DiệpLinh gật đầu, liếc Diệp Khanh cùng Tiểu Hồng một cái, hai người cũng nhìnnàng, Diệp Linh nhẹ giọng nói:
"Haingày này Hoa Ngạc luôn luôn tâm thần không yên, nô tỳ sợ nàng có tâm sự gì,hỏi nàng nàng lại không nói.”
"Vậysao~"
PhượngLan Dạ ánh mắt âm u tối sầm lại.
HoaNgạc nếu như tính làm chuyện gì nữa, nàng tuyệt đối không thể để nàng ta ởbên cạnh nữa.
Nha đầunày mặc dù từ lúc ban đầu vẫn đi theo nàng, nhưng mà căn bản không cùng suynghĩ với nàng.
Nàngkhông phải người Vân Phượng quốc, cho nên đối với những tộc nhân kia căn bảnlà không có tình cảm gì. Có lẽ dưới cơ duyên xảo hợp nàng có thể còn cứunhững người đó, nhưng sẽ không chủ trương nhất định phải cứu được.
NhưngHoa Ngạc từ nhỏ sinh trưởng ở Vân Phượng quốc, nàng ta một lòng nghĩ tới chínhlà cứu những Vân Phượng tộc nhân kia, cho nên nàng không thể lưu nàng ta lạinữa, nếu tiếp tục chỉ sợ sẽ sinh chuyện xấu.
Mộtnhóm mấy người rất nhanh đi tới chính sảnh Vương phủ.
Ngoàicửa có hai ba hạ nhân, vừa ngước đầu thấy Phượng Lan Dạ, vội cung kính hànhlễ:
"Thamkiến Tiểu Vương phi."
"Đứnglên đi."
PhượngLan Dạ dẫn người bước vào.
Bêntrong phòng khách, vốn có hai nữ nhân đang ngồi, lúc này vừa nghe thấy tiếngbước chân ngoài cửa liền đứng lên, cùng nhau nhìn ra.
Chỉthấy trước cửa phòng đứng một người - thiếu nữ quần váy nhanh nhẹn, lông màytựa như trăng rằm, mắt sáng như sao, quanh thân nội liễm lạnh lùng, không vộikhông nóng, cử chỉ ưu nhã bước tới.
Mọingười đi theo phía sau đều tất cung tất kính.
Nếunói là dung mạo xinh đẹp, tiểu nha đầu này cũng không phải là đẹp nhất, bấtquá cũng tuyệt đối ngạo nghễ hậu thế, thật giống như nhánh lan trong trẻo caoquý, hơn cả hàn mai trong tuyết, xinh tươi động lòng người chính là ởchỗ này.
Thờiđiểm hai nữ nhân này đánh giá Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ cũng đồng thờiđánh giá họ.
Thânhình cao ráo, ngũ quan xinh đẹp, mười bảy mười tám tuổi thế nhưng mặt mũi trầmtĩnh như băng, không có chút gợn sóng. Có thể nhìn ra những người này đãđược nghiêm chỉnh huấn luyện, chính là loại thủ hạ nội liễm thân thủ bấtphàm.
PhượngLan Dạ đánh giá xong, người đã đứng ở bên trong phòng khách, nhàn nhạt mởmiệng:
"Chínhlà hai người các ngươi muốn gặp ta?”
Hai nữtử đồng thời lên tiếng:
"Phải."
Trong đómột người mặc áo xanh mở miệng:
“Ta tênlà Thanh Đại."
Sau đóngười áo lam mở miệng:
"Tatên là Lam Đại."
PhượngLan Dạ đi tới thượng vị ngồi xuống, gật đầu tỏ vẻ đã biết, ý bảo hai ngườingồi xuống:
"Ngồiđi, người tới là khách."
Mặc dùkhông biết các nàng muốn làm gì, người lạ tới nhà đều là khách, xem trước mộtchút là chuyện gì rồi hãy nói.
Ai biếtPhượng Lan Dạ nói xong, hai người kia thế nhưng không ngồi, chỉ cung kínhđứng thẳng.
Nha đầugọi là Thanh Đại lấy ra một phong thư, thật nhanh tiêu sái đến trước mặtPhượng Lan Dạ, hai tay trình lên lá thư.
PhượngLan Dạ híp mắt nhìn nàng ta, thấy nàng ta vẻ mặt vẫn rất cung kính, khôngkiêu ngạo không xiểm nịnh chờ đợi.
Khôngnghĩ tới lại đến đưa thư cho nàng a, sau khi đưa tay nhận lấy. Thanh Đại luivề phía sau một bước đứng thẳng.
PhượngLan Dạ mở thư ra, từ từ đứng lên. Dung nhan diễm lệ đầu tiên là kinh ngạc, từtừ đến vẻ khó có thể tin, cuối cùng mở to hai mắt nhìn Thanh Đại cùng LamĐại.
Bêntrong phòng khách yên tĩnh không tiếng động.
DiệpLinh không biết xảy ra chuyện gì, Vương phi xem thư này xong sắc mặt thay đổimấy lần, quan tâm sải bước lên trước một bước hỏi:
"Vươngphi, đã xảy ra chuyện gì?"
PhượngLan Dạ lắc đầu, đem thư thu lại, thư này cư nhiên là từ gia gia của Nam CungDiệp - Quỳ cơ lão nhân đưa tới.
Trongthư kể rõ cuộc đời của hắn, còn có chuyện của Kiều Lung.
Quỳ cơlão nhân cả đời thích nhất chính là nghiên cứu các loại cơ quan, còn có võcông bí quyết, quanh năm suốt tháng sống nơi Yên Hải, có một nữ nhi đơnthuần băng tâm ngọc khiết, gọi là Ngọc Liên.
Hắn rấtsủng ái cưng chiều nữ nhi này, nhưng vô tình khiến cho nàng đối với lòngngười hiểm ác một chút cũng không hiểu.
Nàongờ có một ngày nữ nhi một mình ra khỏi Yên Hải đi du sơn ngoạn thủy, chínhvào lúc này nàng biết Hạo Vân đế, về sau cùng hắn hồi cung. Vì sợ cha củamình phản đối, cho nên nàng vẫn dấu kín tin tức bản thân.
Đợi đếnkhi Quỳ cơ lão nhân tra ra tin tức của nàng, nàng đã thành Phi tử của Hoàng đếrồi, cũng đã mang Long thai của Hoàng đế.
Quỳ cơlão nhân bởi vì cực kì tức giận nên đã thề cùng nàng đoạn tuyệt tình phụ tử.
Từđó về sau đối với tin tức của nàng chẳng hề quan tâm, nhưng đợi đếnkhi có tin tức của nàng nữa, thì cũng là chuyện nữ nhi tự sát.
Hắnkhông tin nữ nhi vô duyên vô cớ tự sát, nên phái người tiến cung nhưng lạitra không ra bất kỳ tin tức nào. Cuối cùng vì không muốn kinh động Hạo Vân đế,sợ hắn xúc phạm tới Nam Cung Diệp, cho nên ẩn nhẫn xuống, phái ra rất nhiềungười tới huấn luyện Nam Cung Diệp với hy vọng chỉ có trở nên mạnh mẽ rồi,hắn mới sẽ không bị người khác khi dễ và mong một ngày hắn có thể tra ranguyên nhân Ngọc phi chết đi, thay nương của hắn báo thù.
Về sựxuất hiện của Kiều Lung, là do Quỳ cơ lão nhân an bài.
Đâylà cho Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ một khảo nghiệm. Nhân sinh trên đườngđời có rất nhiều chông gai, chỉ có vượt qua hết mới có thể hạnh phúc bênnhau trọn đời.
Hắn cảđời này, chuyện hối hận chính là chỉ dạy cho nữ nhi thiện lương, lại khôngdạy cho nàng thế gian tâm cơ hiểm ác, mới làm hại thân nữ nhi chết.
Chonên hiện tại hắn không muốn Nam Cung Diệp giống như nữ nhi của mình, hắnphải tự trải nghiệm rất nhiều đau khổ để trưởng thành hơn. Đây cũng là lýdo ban đầu hắn không mạnh mẽ dẫn Nam Cung Diệp trở về Yên Hải. Lúc này đây,hắn muốn khảo sát Phượng Lan Dạ, hi vọng hai người bọn họ có thể đồng tâm hiệplực đối phó mọi khó khăn âm hiểm mai sau.
PhượngLan Dạ xem xong, cảm xúc mênh mông.
Đếnđây, nàng có thể tưởng tượng ra hình tượng một lão nhân, mái tóc trắngxoá, luôn luôn thống hận chính bản thân mình.
Bởivì đau hận mình từng dạy dỗ tiểu nữ nhi thiện lương, mà không dạy nàng hiểmác, cho nên hiện tại điều hắn muốn làm chẳng qua là hi vọng để cho Nam CungDiệp và nàng có thể đối mặt với bất kỳ ngăn trở cùng đau khổ nào, cũng cùngnhau vượt qua trong cuộc đời phía trước.
Chínhsảnh không có một chút thanh âm.
ThanhĐại cùng Lam Đại nhìn thoáng qua nàng, cung kính tiêu sái tiến lên, phịch mộttiếng quỳ xuống.
"Nôtỳ xin ra mắt chủ tử."
PhượngLan Dạ cau mài, nhìn hai nha đầu trầm ổn nội liễm này, mi thanh mục tú, ánh mắtchứa một cổ chánh khí, cũng là người hữu dụng.
Haingười này là quà tặng tân hôn mà Quỳ cơ lão nhân đưa cho nàng cùng Nam CungDiệp, về sau hai người này chính là thủ hạ của nàng.
"Cácngươi nếu đã đi theo ta, từ nay về sau chính là người của ta, sau lưng khôngcòn kẻ khác. Nếu để cho ta phát hiện có bất kỳ dị động gì, chỉ có một conđường chết."
PhượngLan Dạ thần sắc trên mặt không đổi, nhưng lời nói ra miệng lại thị huyết vạnphần, một thân sát khí, làm cho người ta dễ dàng biết lời của nàng tuyệt đốikhông phải nói đùa.
ThanhĐại cùng Lam Đại thần sắc không biến, ôm quyền bình tĩnh mở miệng:
"Từnay về sau, chúng nô tỳ chỉ có một chủ tử chính là người. Chủ tử lệnhchúng nô tỳ đi chết, chúng nô tỳ cũng không có chút oán hận."
Nếu cácnàng đã rời đi Yên Hải, thì sau này sẽ trở thành người của Tiểu Vương phi.
“Đứnglên đi."
PhượngLan Dạ ý bảo hai nha đầu Thanh Đại cùng Lam Đại đứng lên.
DiệpLinh kỳ quái nhìn qua bên này lại nhìn qua bên kia, không biết xảy ra chuyệngì. Làm sao chỉ một cái nháy mắt, hai nữ nhân này liền nhận Tiểu Vương phi làmchủ? Đây là chuyện gì a? Bất quá nàng cũng không dám hỏi nhiều bởi TiểuVương phi chán ghét người lắm chuyện.
ThanhĐại đi tới chỗ ngồi lúc nãy lấy ra hai hộp gấm cung kính đưa lên:
"Chủtử, đây là Quỳ cơ lão nhân dâng lên hạ lễ."
PhượngLan Dạ con ngươi hiện lên tia u quang, khóe môi khẽ nhếch.
Nha đầunày quả thật rất thông minh, là người mình có thể dùng. Mặc dù Quỳ cơ lãonhân trước kia là chủ tử của nàng ta, nhưng sau khi đi theo nàng sau, trongmiệng nàng ta đã đổi thành danh xưng Quỷ cơ lão nhân, mà chỉ có chủ tử duynhất là nàng thôi. Tốt, rất tốt.
PhượngLan Dạ ở trong lòng than thở một tiếng, liền đưa tay cầm lấy một hộp gấm phíatrên, mở ra.
Chỉthấy trong hộp gấm để một cái ống trúc khắc họa, hương thơm của trúc nhẹbay ra.
PhượngLan Dạ lấy ra xem xét, không biết đây là vật gì, liếc mắt nhìn về phíaThanh Đại, hỏi:
"Đâylà vật gì?"
"Đâylà Bạo Vũ Lê Hoa Châm mà Quỳ cơ lão nhân phát minh. Xin phép chủ tử cho thuộchạ biểu diễn."
Lam Đạivừa mở miệng xong liền đi qua nhận lấy, nhấn cái rãnh trên ống trúc mộtcái. Vốn lúc trước là một ống trúc đầy đủ, cạch một tiếng vang lên liềnbiến thành hình dáng một con điểu, hai đầu vươn ra đôi cánh. (Su:điểu = con chim, từ “chim” nghe k khí phách bằng “điểu” nên ta để z chohay^^)
LamĐại đối với mấy người đứng ở tiền sảnh lên tiếng:
"Cácngươi hay đứng qua một bên đi."
Hai batiểu nha đầu trước cửa canh gác lập tức chạy vội vào tận cùng trong chínhsảnh. Mọi người cùng nhau nhìn Lam Đại biểu diễn.
Lam Đạinhấn vào một bên cánh, đồ vật có hình điểu kia bay ra ngoài, ở giữa khôngtrung quanh quẩn chỉ thấy trên cánh điểu kia bay ra một chùm ngân châm nhưmưa phùn, nhanh như thiểm điện, thẳng tiến đến cây cột đối diện.
Bấtkể là đồ bằng gỗ, trúc, hay là khí cụ bằng đồng, cũng đều không ngoại lệ,toàn bộ bị cắm ngập vào.
PhượngLan Dạ cùng một ít nha đầu kia thấy vậy trợn mắt há hốc mồm choáng váng.
Trời ạ,vật này thật lợi hại!
Khônghổ danh là Bạo Vũ Lê Hoa Châm, quả nhiên không tầm thường. Công kích dữ dộinhư thế này, thật đúng là làm cho người ta khó lòng phòng bị. Nếu không có võcông cao cường, bình thường căn bản không phải là đối thủ a~
PhượngLan Dạ lập tức cao hứng lên, gật đầu nói:
"Khôngtệ."
Lam Đạinghe xong lời nói của chủ tử liền nâng một tay lên, ngân châm lúc trước rảira liền được thu trở lại. Nàng duỗi tay ra, giữa không trung ám khí từ từkhép lại, rơi vào trên tay của nàng lại biến thành một ống trúc tầm thường,nhìn qua không có gì đặc biệt.
Bêntrong phòng khách mọi người lần nữa than thở, vật này quả thật là lợi hại a.
PhượngLan Dạ đưa tay nhận lấy, khẽ vuốt nhẹ, thật đúng là yêu thích mà, sau đóchậm rãi mở miệng:
"Ống trúc này làm thế nào chịu được nguồn lực phóng ra lớn như vậy?"
"Bẩmchủ tử, đây là cây trúc do Nhu Yên đảo nuôi trồng, gọi là Vạn Niên Thanh. Độbền bỉ so với cây trúc tầm thường hơn gấp trăm lần, mềm mại tựa như liễu, trămnăm không gãy."
"Thứtốt."
PhượngLan Dạ dung nhan luôn luôn không đổi sắc nay lại hiện lên nụ cười thanh linhxinh đẹp.
Lam Đạiđi tới, đem ám khí kia tỉ mỉ nói cho Phượng Lan Dạ cách sử dụng, sau đólui về phía sau một bước.
ThanhĐại một bên đi tới, mở ra cái hộp còn lại trong tay, trong hộp chứa mấy viênbi ngũ sắc trông rất đẹp đẽ. Phượng Lan Dạ vươn tay cầm thử một viên lên,khẽ nhướng lông mày.
Mặc dùnhìn qua rất bình thường, nhưng nếu là Qùy cơ lão nhân phát minh ra thì tuyệtđối không phải là thứ tầm thường.
"Đâylà cái gì?"
"Bẩmchủ tử, đây là lựu đạn. Chỉ cần ném xuống nó sẽ nổ tung, lực công phá cựcmạnh, người bình thường không thể ngăn cản được."
ThanhĐại vừa nói vừa cầm lấy một tờ giấy trong hộp đưa cho Phượng Lan Dạ.
“Đây làbí pháp chế tạo lựu đạn. Nô tỳ cũng có thể tiến hành làm được."
PhượngLan Dạ mở ra tờ giấy kia xem một chút rồi đem phương pháp ghi nhớ trong lòng,sau đó đem lựu đạn đặt trở lại trong hộp, tờ giấy thì tạm thời thu lạiđể lúc sau tiêu hủy. Loại vật này, cũng không phải thứ tầm thường để đùagiỡn. Nếu rơi vào trong tay người có ý xấu, chỉ sợ sẽ hại tánh mạng rấtnhiều người.
PhượngLan Dạ nhìn lại hai nha đầu kia, còn có ám khí đặc biệt này, không hổdanh là do Quỳ cơ lão nhân đưa tới, quả nhiên không tầm thường.
"Tốt,sau này hai người các ngươi ở lại bên cạnh ta. Bất quá tốt nhất nhớ rõ quy củcủa ta, làm nhiều nói ít."
"Dạ."
ThanhĐại cùng Lam Đại lập tức cúi đầu lĩnh mệnh, quả nhiên xứng đáng là ngườiđược huấn luyện qua, cùng kẻ bình thường khác biệt.
PhượngLan Dạ bây giờ đói bụng lắm rồi, từ tối hôm qua cho đến giờ nàng còn chưaăn một hột cơm đâu.
"Đithôi, trở về Tuyển viện đi."
"Vâng."
DiệpLinh tiến lên vịn tay Phượng Lan Dạ đi ra ngoài, khẽ liếc một cái Thanh Đạicùng Lam Đại, thấy hai người các nàng chia ra cầm hộp gấm, mặt mày bìnhtĩnh, không kiêu ngạo khôngxiểm nịnh, cũng là người hữu dụng, nàng cũng không nói gì,cùng mọi người đi ra ngoài.
Đoànngười trở về Tuyển viện. Đám người Diệp Khanh rất nhanh đem thiện bày lên.
Lúc nàyNam Cung Diệp đi đến, liếc một cái bên trong phòng khách dư ra hai người, lôngmày nhẹ nhếch lóe lên tia sắc bén, chậm rãi đi tới đối diện Phượng Lan Dạngồi xuống.
"Chuyệngì vậy?"
PhượngLan Dạ phất phất tay ý bảo mọi người bên trong lui xuống. Thanh Đại cùng LamĐại lui ra ngoài, người của nàng cũng lui ra, cả đám cùng canh giữ trên thềmđá ở ngoài cửa.
“Thấyhai người mới vừa rồi sao? Một người tên là Thanh Đại, một người tên là LamĐại."
“Ân.Các nàng là người nơi nào?"
NamCung Diệp khẽ nhướng lông mày hẹp dài lãnh duệ, nhè nhẹ tia bạc khí lưuchuyển ở đáy mắt.
PhượngLan Dạ trước không trả lời các nàng là người nào, bởi vì đáy lòng Nam Cung Diệpcòn đang tức giận Qùy cơ lão nhân, cho nên mọi việc không thể hấp tấp.
"Tarất thích các nàng, sau này hai nha đầu này sẽ hầu hạ ta. Để cho Nguyệt Hộc đitheo ngươi đi."
"Cácnàng rốt cuộc là từ nơi nào đến?"
NamCung Diệp bàn tay ngọc nhẹ gắp một khối huyết sò bỏ vào chén Phượng Lan Dạ,mâu quang như nước sâu thẳm, tĩnh mịch, yên lặng chờ nàng cất tiếng. Hắnhiểu nàng rất rõ, cho nên tiếp theo nhất định nàng sẽ có lời muốn nói.
PhượngLan Dạ nghe Nam Cung Diệp hỏi, vừa gắp thức ăn vừa nhẹ nhàng đáp:
"Cácnàng là người Nhu Yên đảo.”
Này mộtlời tuôn ra, Nam Cung Diệp sắc mặt biến thâm trầm, vỗ bàn một cái, conngươi trong nháy mắt khoác lên mây đen vần vũ, hắn thật sự là tức giận.
PhượngLan Dạ giành trước một bước móc ra thư, đưa tới trong tay Nam Cung Diệp, nói:
"Xemmột chút cái này đi, nhìn xong hãy nói."
Nàngluôn luôn không phải là người tâm địa thiện lương, cũng không phải vì Quỳ cơlão nhân tặng đồ cho nàng mà bởi vì nàng đau lòng thay Nam Cung Diệp.
Cólẽ trên đời này hắn chỉ có Qùy cơ lão nhân là người thân thôi. Mẫu phi củahắn Ngọc phi ở dưới cửu tuyền có biết, nhất định hi vọng hai người bọn họtương thân tương ái hòa thuận ở chung một chỗ, như vậy nàng ấy cũng sẽ mỉmcười nơi chín suối.
Thờiđiểm Nam Cung Diệp đọc thư, đầu tiên là rất tức giận, nắm chặt tay, sau đó từtừ buông lỏng ra một chút, con ngươi sâu u, không nói một lời. Cho đến khi xemxong cũng không nói gì, hít sâu một hơi, nghĩ đến đủ loại chuyện trước kia,đồng thời trong đầu hiện lên một cỗ ý niệm, có lẽ cõi đời này chỉ còn lạingười đó là thân nhân duy nhất của mình.
Cuốicùng hắn vẫn chìm trong yên lặng, nhìn về phía Phượng Lan Dạ.
"Nếuhắn có tâm ý này, Lan nhi cừ lưu lại dùng đi."
"Ân.Sau này Nguyệt Hộc cần chiếu cố ngươi, ta có Thanh Đại cùng Lam Đại đủrồi."
NamCung Diệp không có nói nữa, nếu là hắn bồi dưỡng ra, còn đưa tới đây, nói vậyhẳn thân thủ không tồi, cho nên mình vẫn là yên tâm đi.
"Đượcrồi."
Kháchsảnh lần nữa khôi phục sự yên lặng, hai người an nhàn ăn cơm. Nàng gắp mộtchút món ăn cho hắn, hắn gắp lại một chút cho nàng, hết sức ấm áp. (Su:hảo tình củm a ~^O^~)
Dùngthiện xong, Nam Cung Diệp xuất phủ ra ngoài. Phượng Lan Dạ ở lại Tuyển viện,uống chút ít trà, hỏi một chút Thanh Đại vấn đề hằng ngày, còn có nhìn mộtchút võ công của các nàng.
Haingười này thân thủ quả không tệ, mặc dù không phải là cao thủ đứng đầu nhưngcũng là nhất đẳng - hảo thủ, người bình thường không phải là đối thủ.
Sau giờngọ (Su: 12h trưa) ánhsáng rực rỡ có chút nóng rang, đoàn người ở bên bờ đi dạo, thưởng thức cảnhtượng trong hồ. Bên bờ hồ, cành liễu chập chờn, trong hồ ánh nắng chiếu rọi,mảnh trời nước một màu sinh động. Trên cỏ bên bờ còn nở ra mênh mông nhữngđóa tiểu hoa màu trắng, hết sức xinh đẹp động lòng người.
PhượngLan Dạ dẫn mấy nha đầu đang ở bên bờ tản bộ, mấy lần khẽ quan sát Hoa Ngạc.Nha đầu này quả nhiên giống như lời Diệp Linh nói, đang cất giấu tâm sự.
Bất quácó nhiều lần nàng ta đi lên mấy bước, muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùngdừng bước, đi theo đuôi phía sau của các nàng. Cho đến đi vào trong lương đình,mấy nha hoàn ở ngoài, Phượng Lan Dạ một mình ngồi trong đình, thưởng thứccảnh tượng bên ngoài.
Hoa Ngạclách qua người khác, đi đến, nhìn Phượng Lan Dạ, cúi đầu đi lên vài bước.
"Vươngphi, nô tỳ có thể nói ra suy nghĩ của mình không?"
"Nóiđi."
PhượngLan Dạ bất động thanh sắc nâng chung trà lên, nhẹ nhàng mởmiệng.
HoaNgạc phịch một tiếng quỳ xuống, khẽ nấc cất tiếng:
"Nôtỳ đáng chết, nô tỳ có một bí mật che giấu chủ tử."
"Chuyệngì?"
"Bẩmchủ tử, hai ngày trước Nạp Lan công tử tìm được nô tỳ, cùng nô tỳ nói chuyệnkhá lâu, hắn còn bảo nô tỳ bỏ thuốc chủ tử."
HoaNgạc nói xong, hai tay đem thuốc trình lên bàn, chờ Phượng Lan Dạ thẩmtra.
PhượngLan Dạ vẫn không nhúc nhích chỉ nhìn nàng, thật lâu cũng không có nói mộtlời, sau cùng mới đưa tay nhận lấy, than thở:
"HoaNgạc, ta đã nói rồi, nếu như có một lần nữa, ta sẽ không giữ ngươi lại."
"Chủtử, nô tỳ đáng chết, không nên chần chừ không nói."
"Nếunhư vừa bắt đầu ngươi liền nói, thì ta sẽ lưu ngươi lại bên cạnh, nhưng bâygiờ đã không thể nào giữ lại ngươi. Hôm nay ngươi trì hoãn không lêntiếng, có lẽ về sau ngươi sẽ trở thành một vũ khí làm tổn thương ta. Nhưng,cuối cùng ngươi vẫn chọn cách nói ra nên ta sẽ lưu ngươi một mạng. Ngày mai, tađể cho Tích quản gia tìm một gia đình tốt cho ngươi, để ngươi gả đi."
“Vươngphi, nô tỳ đáng chết, nô tỳ không muốn lập gia đình, nô tỳ chỉ muốn đi theo chủtử."
“Tốtlắm, ngươi đừng nói nữa. Chúng ta chủ tớ duyên phận đã hết rồi, hơn nữa đâyđối với ngươi là một kết cục tốt nhất. Hiện tại An Giáng thành rất là nguyhiểm, ngươi vẫn nên sống cuộc sống an nhàn đi, chớ quan tâm chuyện VânPhượng quốc, ngươi làm gì có cái năng lực đi cứu những người đó chứ?"
"Nhưngmà công chúa có thể a?"
PhượngLan Dạ đứng lên đi tới trước người Hoa Ngạc, ngồi xổm xuống nhìn Hoa Ngạc.
Trongđôi mắt của nàng là âm ngao, là hàn khí thấu xương, lạnh lùng như thể hànbăng, càng giống như mưa dầm mùa Đông lạnh lẽo, khiến cho người ta cảm thấyhít thở không thông, không thể thở nổi.
"HoaNgạc, ta không phải là công chúa của các ngươi. Những người Vân Phượng quốcđó chết hay sống cùng ta không có quan hệ gì."
PhượngLan Dạ đứng lên. Nàng quanh thân không có một chút điểm ấm áp mà baophủ một tầng thấu xương lãnh ý, làm cho Hoa Ngạc đánh rùng mình một cái.
Cho đếnlúc này, nàng mơ hồ có một linh cảm, có lẽ nàng ấy thật không phải là côngchúa của nàng, nàng ta là người khác, chẳng qua là có hình dáng giốngcông chúa mà thôi, bằng không công chúa sẽ không vứt bỏ tộc nhân vôtình như thế.
"Ngươiđây…”
“Dẫn tađi gặp Nạp Lan Cửu."
PhượngLan Dạ trong mắt sát cơ xuất hiện.
Hừ,Nạp Lan Cửu kia vẫn còn cố gắng dây dưa với nàng a. Nàng đã cho hắn một cơhội cuối cùng, đáng tiếc hắn dám đánh chủ ý ở trên người nàng. Thật rathì Nạp Lan Cửu thật không có tư tâm riêng sao?
PhượngLan Dạ khóe môi xé ra tia cười lạnh.
Nếunhư có một ngày Vân Phượng phục quốc, hắn là Phò mã gia, tự nhiên có thể trởthành Vân Phượng Tân hoàng, cho nên hắn mới dây dưa không nghỉ như thế?
"Chủtử không phải là không muốn gặp sao?"
Hoa Ngạckinh ngạc mở miệng.
PhượngLan Dạ quay đầu nhìn nàng, trong mắt bao phủ phong ba bão táp sát cơ, dọađến Hoa Ngạc chỉ dám nhẹ giọng mở miệng:
"Chủtử, người muốn giết Nạp Lan công tử?"
PhượngLan Dạ nhướng mày, một thân ngông nghênh, lãnh khốc nở nụ cười:
"Tagiữ lại hắn, chính là giữ lại cho mình một sát cơ(Su:cơ hội tự hại bản thân). Ta sẽ không giữ lại bấtkỳ thứ bất lợi nào ảnh hưởng tới ta, bao gồm cả ngươi."
"Chủtử?"
"Đứnglên dẫn ta đi."
PhượngLan Dạ lãnh chìm ra lệnh.
HoaNgạc không dám không tuân theo, theo bản năng đứng lên, lên tiếng:
“Dạ, nôtỳ mang mọi người đi."
"Ân."
PhượngLan Dạ lên tiếng xong, Hoa Ngạc xoay người đi ra khỏi đình nghỉ mát.
Ngoàiđình Thanh Đại cùng Lam Đại đã nghe đến lời của chủ tử, cung kính tiêu sái đếntrước mặt Phượng Lan Dạ:
"Chủtử muốn đi ra ngoài?"
"Đithôi, hôm nay cho ta xem năng lực của các ngươira sao?"
“Vâng,chủ tử."
Hai nhađầu cung kính lĩnh mệnh, đoàn người cùng nhau rời khỏi.
PhượngLan Dạ phân phó Diệp Linh đem ám khí kia ra, nàng chẳng những muốn thử võ côngcủa Thanh Đại cùng Lam Đại, còn muốn thử một chút ám khí này uy lực như thếnào?
HoaNgạc nhìn động tác của chủ tử, không khỏi da đầu tê dại. Xem ra Nạp Lan côngtử đừng nghĩ có đường sống, nghĩ tới đây càng cảm thấy chủ tử của nàngchẳng qua là dáng ngoài giống công chúa, thật ra nàng ấy căn bản là khôngphải.
Cưỡingựa từ Tề Vương phủ đi theo Hoa Ngạc dẫn đường, một đường đi về hướngĐông đại lộ, chạy thẳng tới một khu phố yên lặng.
Trướccửa một ngôi nhà dân bình thường, Hoa Ngạc xuống ngựa. Thanh Đại cùng Lam Đạitheo sau, hai người cung kính đưa tay giúp Phượng Lan Dạ xuống ngựa.
ThanhĐại đi tới gõ cửa, rất nhanh có người ở bên trong hỏi:
“Tìmai?"
HoaNgạc khẩn trương nắm chặt tay, lên tiếng:
"Làta, Hoa Ngạc đây.”
Cửakẹt một tiếng mở ra, chỉ thấy bên trong đi ra một người, một thân áo đen, mặtkhông chút thay đổi nhìn Hoa Ngạc, đang muốn đặt câu hỏi, thì Thanh Đại từbên cạnh vọt ra, xuất thủ mau lẹ, một chiêu đi qua khóa cổ họng của hắn.
Ngườira mở cửa này thật ra võ công cũng không thấp, chẳng qua là không nghĩ tớisẽ có người xuất thủ, trong nháy mắt bị quản chế, hung hăng trừng mắt HoaNgạc.
HoaNgạc sợ hãi xua tay:
"Khôngphải là ta."
PhượngLan Dạ đi lướt qua nàng ta, xông thẳng vào trong. Thanh Đại kéo hắc y nhânkia, Lam Đại theo sát phía sau, một nhóm mấyngười đi vào.
Ngườitrong phòng nghe được động tĩnh bên ngoài, lắc mình liền vọt ra.
Cầm đầuchính là Nạp Lan Cửu, áo gấm bó sát người, hiển lộ thân hình hắn thon dài màcao ngất. Mái tóc tùy ý dùng trâm ngọc thắt lên, trong tay còn cầm một thanhbảo kiếm, ôn nhuận nho nhã, mắt chợt lóe lên tia sắc bén, trầm ổn mở miệng:
“Cửunhi, ngươi đang ở đây làm gì?"
PhượngLan Dạ quét mắt quanh sân một cái, trừ một kẻ đang bị quản chế, Nạp Lan Cửucòn có bốn gã thủ hạ, cộng thêm chính hắn, bất kể võ công của hắn cao cường nhưthế nào, hôm nay muốn chạy đi, là vọng tưởng.
"NạpLan Cửu, ta đã cho ngươi thêm một cơ hội, nhưng mà ngươi không biết quýtrọng. Xem ra ngươi cần không phải cơ hội, mà là cái chết!"
Lời nóithị huyết tàn nhẫn, không một tia nhu tình, Phượng Lan Dạ trong mắt sát cơ ẩnhiện, lời nói ra lại càng giống như tiếng vọng từ trong địa ngục.
Nạp LanCửu sắc mặt đại biến, nhìn Phượng Lan Dạ, còn có Thanh Đại Lam Đại phía saunàng, xem hai nha đầu này thần thái bình tĩnh thong dong, còn có một bộ dạngxuất thủ chính là cái chết, chỉ sợ hai người này thân thủ bất phàm.
Bọn họgiờ phút này phần thắng cũng không lớn, Nạp Lan Cửu đã suy xét kỹ, lập tức ônnhu cất tiếng:
"Cửunhi, ngươi điên rồi, ta là vị hôn phu của ngươi, chúng ta phải cùng chung taycứu vãn Vân Phượng quốc, đừng quên tộc nhân Vân Phượng quốc của ngươi a."
PhượngLan Dạ nghe lời của hắn, không giận ngược lại cười, mặt mũi trong trẻo sángngời như minh nguyệt mà chói mắt. Thiếu nữ đứng trước mặt thật giống nhưđóa hoa đẹp nhất thế gian, rực rỡ hé nở.
Nàngcười xong xoay mình mở miệng:
"NạpLan Cửu, ngươi hảo tâm cơ a~ Chẳng lẽ ngươi không phải là vì ngôi vị hoàng đếVân Phượng quốc, không phải vì ảo tưởng quang vinh cao nhất kia ư? Hôm nayngươi lại dám vô tâm vô phế nói một tiếng, ngươi chỉ là vì những thứ tộc nhânkia, mà không phải vì cái gì ngôi vị Hoàng đế đó sao?"
Nạp LanCửu ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt trên mặt hắn từ hồng biến trắng, lạitừ trắng chuyển xanh, trước mặt luôn luôn ôn văn nho nhã nay lại có một tiavặn vẹo xấu xí.
"Cửunhi, ngươi thật điên rồi, ngươi đang ở đây nói gì? Ta là vị hôn phu của ngươi,của ngươi chính là của ta, của ta chính là của ngươi, chúng ta chính là cùnggóp sức cứu Vân Phượng quốc, ngươi sao lại nói nhảm gì vậy?" (Su:xí, ta khinh, đúng là bắt quàng làm họ a~)
Hắntiếng nói vừa dứt, Phượng Lan Dạ khóe môi kéo ra độ cong lạnh như băng:
"Nếunhư ngươi thật sự là vì những tộc nhân kia, bản thân ta có thể thả ngươi mộtmạng. Đáng tiếc ngươi không phải, lại vẫn không tự lượng sức mình mà mưu đồtrở thành bá chủ ư, ngươi xứng sao?"
PhượngLan Dạ nói xong, xoay người nhìn Thanh Đại, Lam Đại phía sau, ra lệnh:
"Độngthủ, một người sống cũng không lưu."
"Dạ,chủ tử."
ThanhĐại ứng một tiếng, lực đạo trong tay tăng lên, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cáicổ của người trong tay lập tức gãy lìa, đầu giắt trên bả vai lúc lắc. (Su:ew >___
HoaNgạc nhìn hình ảnh máu tanh trước mắt, nàng thật giống như thấy lại ác mộng.Hình ảnh Vân Phượng bị diệt, còn có hình ảnh mình bị cường bạo, nhấtnhất hiện lên ở trong đầu. Nàng nhảy dựng lên ôm lấy đầu, nhảy lủi vềphía bên trong tường viện.
Mà bâygiờ Thanh Đại cùng Lam Đại đã cùng người động thủ, Nạp Lan Cửu kéo bảo kiếmliền lao đến, cùng Lam Đại đánh nhau.
PhượngLan Dạ cũng không nhàn rỗi, tiến lên cùng những thủ hạ còn lại đánh nhau.
Mặc dùtâm pháp nàng luyện còn không có đạt tới trình độ nhất định, nhưng mà nàng ratay tàn nhẫn lãnh huyết cũng là nổi danh.
Từ nhỏở trong núi rừng lớn lên, những dã thú kia hung mãnh hơn nữa cũng đối phó khônglại nàng, hiện tại đối mặt là con người, nàng có gì phải sợ a?
Xuấtthủ vừa nhanh vừa chuẩn, mặc dù võ công không phải là hết sức lợi hại, nhưngthân thể bén nhạy, hành động tự nhiên, hoàn toàn không theo quy luật đánh nhau,khiến cho đối thủ căn bản vô kế khả thi. Rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong,bị Phượng Lan Dạ một cước đá ngay ở giữa, đau đến kẻ nọ kêu như giết heo.
Qua mộtkhắc, Phượng Lan Dạ vung ám khí ống trúc trong tay lên, hung hăng hướngđầu người kia ném tới, người nọ hét lên một tiếng rồi ngã gục.
Cùnglúc Thanh Đại cùng Lam Đại đã giết xong hai người, hiện tại đang cùng Nạp LanCửu đánh nhau một chỗ.
NạpLan Cửu mặc dù võ công bất phàm, nhưng võ công của Thanh Đại cùng Lam Đại cũnglợi hại không kém, nay là hai người hợp lực đánh một, cho nên Nạp Lan Cửunhanh chóng rơi thế hạ phong. Mắt thấy những người bên cạnh từng bước từngbước ngã xuống, mình chỉ sợ cũng không được, Nạp Lan Cửu không nhịn được kêulên:
"Cửunhi, ngươi thật điên rồi! Ngươi điên rồi, sao lại người trong nhà giết ngườitrong nhà, ngươi giết ta, tương lai còn thể diện đi gặp Hoàng thượng cùngHoàng hậu sao?"
PhượngLan Dạ khóe môi nụ cười kéo lớn hơn nữa, hướng Thanh Đại cùng Lam Đại ra lệnh:
"Xửlí hắn cho ta."
Namnhân không biết xấu hổ này, há mồm ngậm miệng đều là vì tộc nhân Vân Phượngquốc?
Nếu quảthật chính là vì tộc nhân, hắn nên bí mật tìm tộc nhân Vân Phượng đang ở nơinào, mà không phải cứ quấn lấy nàng!
Hắn chỉbất quá muốn lấy được ngôi vị Hoàng đế thôi, mà nàng ở trong tay hắn chẳngqua chỉ là một quân cờ!
Đángtiếc hắn sai lầm rồi. Nàng không phải Phượng Lan Dạ chân chính, sẽ không mặchắn sử dụng, mà kẻ nào muốn lợi dụng người của nàng, chỉ có một chữ chết.
PhượngLan Dạ hạ lệnh xuống, Thanh Đại cùng Lam Đại hạ thủ lại càng không lưu tình.
PhượngLan Dạ lui về phía sau một bước, nghe được phía sau một tiếng kêu lên, thậtnhanh nhìn qua.
Chỉthấy một thủ hạ của Nạp Lan Cửu cầm kiếm hướng về phía Hoa Ngạc đâm xuống.Phượng Lan Dạ vừa nhìn, thật nhanh xông lên, một cước đá văng thanh kiếm kiara, nhưng đã muộn một chút, chỉ tới kịp đá trật khỏi điểm trí mạng, thanhkiếm vẫn là đâm vào ngực Hoa Ngạc.
HoaNgạc cúi đầu nhìn máu trước mặt, trong đầu hiện lên thành chuỗi hình ảnhmàu đỏ, từng chuỗi từng chuỗi trong đầu lướt qua, cuối cùng ánh mắt củanàng mở rất lớn, đầu nghiêng một cái ngất đi.
PhượngLan Dạ vọt tới, liền cùng kẻ kia động thủ, nàng hạ thủ vừa nhanh vừa độc,người nọ bởi vì mắt thấy đồng bạn cũng bị đánh chết, trong lòng luống cuống,chiêu số toàn bộ rối loạn, rất nhanh liền bị Phượng Lan Dạ giết.
ThanhĐại cùng Lam Đại cũng hợp lực đả thương Nạp Lan Cửu, Phượng Lan Dạ đưa tay lênđở dậy Hoa Ngạc, hướng Thanh Đại cùng Lam Đại ra lệnh.
"Đi."
Bangười thật nhanh lui ra bên ngoài.
Mới vừathối lui khỏi cửa, Phượng Lan Dạ xoay người lại liền ném một viên lựu đạn ra.Chỉ nghe một tiếng ầm vang dậy, phía sau phòng ốc toàn bộ cũng sập, khói dầyđặc từ trong phòng xông ra.
Thanh Đạicùng Lam Đại đưa tay giúp Hoa Ngạc lên lưng ngựa. Phượng Lan Dạ cũng theo sátphía sau lên ngựa, nhanh chóng chạy khỏi khu phố yên lặng này.
Phíasau khói dầy đặc tràn ngập, cuồn cuộn bay ra, thỉnh thoảng nghe được tiếngngười kinh hô:
"Đãxảy ra chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì?"
Xuốngngựa, Phượng Lan Dạ bắt mạch cho Hoa Ngạc, xác định nàng chỉ ngất đi, bất quámạch tướng của nàng rất loạn, khí huyết phù táo. Đây không phải hiện tượng tốt,nàng có lẽ sẽ không chết, chẳng qua là đầu óc?
PhượngLan Dạ nghĩ tới, không nói thêm gì nữa, thật nhanh lấy ramột viên dược nhét vào trong miệng Hoa Ngạc. (Su:dược = thuốc trị bệnh nhaz các nàng, ta thix dùng từ “dược” hơn, nghephù hợp văn phong hơn “thuốc” nên các nàng làm wen đi~ kaka ^o
“Trở vềđể cho đại phu Vương phủ khám cho nàng một chút."
"Dạ,chủ tử."
ThanhĐại cùng Lam Đại đồng thời lên tiếng, giúp Hoa Ngạc ngồi vững. Quất ngựa mộtđường chạy như điên, tiến vào Tề Vương phủ.
HoaNgạc bị thương, trong Vương phủ rất nhiều người cũng rất kinh sợ, bất quá aicũng không dám hỏi nhiều.
DiệpLinh cùng Diệp Khanh lại càng không dám nói lời nào, sớm có người đem đại phugọi vào Tuyển viện rồi.
Đại phunày trước kia là ngự y trong cung, sau lại bị Hoàng thượng chuyển vào TềVương phủ. Hằng ngày hắn vẫn đợi ở bên trong Tề vương phủ, y thuật hết sứccao thâm, kiểm tra cho Hoa Ngạc một lần, rồi cho nàng uống dược xong liềnlắc đầu, cung kính bẩm báo:
"Vươngphi, nàng ta trên người thương thế thì tốt nhưng đầu óc lại có vấnđề..."
Kia đạiphu cung kính nói xong, Phượng Lan Dạ khẽ gật đầu. Thật ra thì lúc trướcnàng bắt mạch xong đã biết, chẳng qua là tình trạng này của nàng ta khinào sẽ tốt lên đây?
"Nàngta lúc nào sẽ tỉnh lại?"
“Uốngdược xong sẽ tỉnh lại."
Lão đạiphu cúi đầu bẩm báo, Phượng Lan Dạ gật đầu như đã hiểu:
"Đikê đơn đi."
"Vâng."
Đại phukê đơn xong giao cho Diệp Linh. Diệp Linh lập tức phái người đi sắc thuốc, uynàng ta uống xuống.
Tớilúc tối, Hoa Ngạc tỉnh lại, quả nhiên như Phượng Lan Dạ dự đoán, nàng ta umê, ngây ngốc nhìn mọi người, ngây ngốc cười, sau đó lại khóc òa lên:
"Tađau…"
DiệpLinh nhìn nha đầu kia giờ có bộ dạng này, lúc trước thì hoàn hảo, làm saolại đi ra ngoài một chuyến về lại thành u mê rồi, cũng không biết đã xảy rachuyện gì? Khẽ thở dài một tiếng, ngồi ở bên cạnh nàng ta, an ủi:
"Khôngcó chuyện gì, không có chuyện gì, rất nhanh sẽ hảo." (Su:hảo = tốt, cũng như trên, ta thix dùng từ “hảo” hơn =P )
PhượngLan Dạ nhìn bộ dạng Hoa Ngạc, trong lòng nhưng lại thoải mái hơn.
Cólẽ điều này đối với Hoa Ngạc cũng là một loại giải thoát. Từ nay về saunàng ta có thể buông hạ mối hận của Vân Phượng quốc cùng gia đình, nàngta đã quên hết, ngược lại sẽ cuộc sống vui vẻ hơn xưa.
"DiệpLinh, đợi nàng ta hảo hơn, tìm người đến chiếu cố nàng."
Vốnđang muốn tìm người đem nàng ta gả đi, hiện tại lại si ngốc thế này, nếu đểnàng ta lập gia đình, chỉ sợ sẽ bị người khác khi dễ. Vốn dĩ nàng cùng nàngta vẫn còn chút tình cảm, cho nên cứ để nàng ta ở trong Vương phủ nhờ ngườichiếu cố nàng ta đi.
“Dạ,Vương phi."
DiệpLinh gật đầu nhận lệnh. Phượng Lan Dạ xoay người đi ra ngoài.
DiệpLinh ngửng đầu lên nhìn Tiểu Vương phi, thấy được từ đáy lòng Vương phi cũngkhông dễ chịu gì, nàng không khỏi thở dài, đưa thay sờ sờ đầu Hoa Ngạc.
"HoaNgạc, Vương phi vốn đối với ngươi rất tốt, ngươi nhất định là đã làm cái gìđó khiến cho nàng mất hứng rồi.”
HoaNgạc si ngốc như hiểu được ý tứ của Diệp Linh trong lời nói, lẩm bẩm kêu mộttiếng:
"Tỷtỷ."
DiệpLinh không nói thêm gì nữa, bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Buổitối, Nam Cung Diệp trở về phủ, Phượng Lan Dạ đem chuyện ban ngày phát sinh nóicho hắn biết. Nam Cung Diệp dùng một đôi mắt từ trên xuống dưới kiểm tranàng, rồi nhếch lông mày lên, toàn thân lạnh lẽo.
"Nànga, thật là quá vọng động rồi, nếu như Nạp Lan Cửu kia võ công hết sức lợi hạithì sao đây?" (Su: vọng dộng = hấp tấp)
PhượngLan Dạ quơ quơ Bạo Vũ Lê Hoa Châm trong tay nói:
"Tacó cái này, thứ này dùng rất tốt. Bất quá không tạo công kích lớn, nênphải dùng đến lựu đạn, vật kia quả thật không tệ a. Thật muốn gặp Quỳ cơgia gia, nói không chừng hắn còn có rất nhiều thứ tốt nữa a, đến lúc đó nhấtđịnh phải đòi nhiều nhiều một chút mới được."
"Nànga~" (Su: nghe a nói thôi mà thấyhoa bay đầy phòng rồi, sủng nịch hết mức, ta hảo ghen tị a~)
NamCung Diệp vươn tay ra sờ đầu của nàng, thở dài.
Hắn ởgần nàng lâu như vậy lại không biết tâm ý của nàng sao? Chẳng qua nàng làcố ý ở trước mặt hắn nói gia gia thật là tốt như thế nào, nghĩ muốn giải khaitâm kết của hắn cùng với người kia thôi.
Thậtra thì lúc thấy dòng chữ của mẫu phi thì hắn đã tha thứ cho người kia rồi.Chẳng qua là trước mắt vẫn còn có việc trọng yếu, cho nên không thèm đếmxỉa tới tên kia thôi. Đợi đến khi mọi chuyện được giải quyết, hắn sẽ trở vềsau. (Su: ác, a dễ xương gê, gọi“gia gia” là “người kia” với “tên kia” k +___+ )
NamCung Diệp nghĩ xong, cầm tay Phượng Lan Dạ nói:
"Đượcrồi. Đợi đến khi chúng ta giải quyết xong chuyện nơi này, ta dẫn ngươi trởvề."
“Hảo." (^O^ )
PhượngLan Dạ giương lên khuôn mặt tươi cười như hoa.
Haingười đang nói chuyện, bỗng nhiên Nam Cung Diệp xoay mình ngước lên nói:
"ThiênBột Thần, tên khốn kiếp đáng chết này, vừa đi lại tới làm cái gì?" (Su:ta sao nghe giống giọng kon nít hờn dỗi thế nhể?? O__o)
PhượngLan Dạ ngẩn ra, quay đầu đánh giá bốn phía. Nàng không có cảm ứng được hơi thởThiên Bột Thần, điều này nghĩa là hắn ẩn thân ở khoảng cách cực xa, khôngnghĩ tới Nam Cung Diệp cũng cảm nhận được.
Quảnhiên, Nam Cung Diệp lời vừa dứt, Thiên Bột Thần rất nhanh hiện thân, cungkính quỳ trên mặt đất.
"Thuộchạ khấu kiến Thiếu chủ. Thuộc hạ sau khi trở về Yên Hải, Lão chủ tử nói Thiếuchủ sẽ không trách thuộc hạ nữa."
“Hắnnói có tác dụng sao?"
NamCung Diệp sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn âm u. Thiên Bột Thần không nhúcnhích cúi đầu:
"Nếuthiếu chủ không tha thứ cho thuộc hạ, Lão chủ tử nói là để cho thuộc hạ tự kếtliễu."
Nóixong hắn liền giơ tay hướng đầu mình đánh tới. Nam Cung Diệp vội vung taylên cản lực đạo của hắn, giận đến mức khẽ gầm lên:
"ThiênBột Thần. Nếu như sau này có một lần giống như lúc trước phát sinh nữa, ta liềnđem ngươi băm thây vạn đoạn, ném vào trong hồ cho cá ăn." (Su:sao mừ ta nge a dọa mà chả thấy sợ j cả, chỉ thấy hảo đáng iu thuiak, có ai giống như ta hok??? *chớp chớp mắt* *lông mi rụng lả tả* hix)
"Lãochủ tử nói, sau này mạng của thuộc hạ nằm trong tay Thiếu chủ, không liênquan Lão chủ tử nữa. Cho nên sau này thuộc hạ sẽ không cãi lại bất cứ mệnhlệnh nào của Thiếu chủ."
"Cútxuống đi." (Su: Lời cay độc nhưng đốizới ta hok xi-nhê, hắc hắc)
NamCung Diệp luôn luôn rất ít tha thứ cho người khác, không nghĩ tới hai lần liêntiếp lại tha thứ cho Thiên Bột Thần. Bản thân hắn cũng còn chút tức giận,cho nên hướng về phía Thiên Bột Thần rống.
ThiênBột Thần đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Bêntrong thư phòng cuối cùng yên tĩnh lại.
PhượngLan Dạ vươn ra bàn tay nhỏ bé khẽ nắm tay Nam Cung Diệp nói:
"Diệp,đừng trách hắn."
NamCung Diệp không nói lời nào, bất quá khi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn PhượngLan Dạ đã ôn nhuận hơn rất nhiều, hơi thở quanh thân từ từ bình ổn lại. Haingười tiếp tục ngồi ở dưới ánh nến nói chuyện.
"Hômnay ta xuất phủ, nghe được một tin tức. Nước sông dâng lên rất cao, Hồng đêvỡ rồi, nghe nói ngập lụt rất nhiều quận huyện, rất nhiều dân chúng chếtđuối."
"A,sao lại xảy ra chuyện như vậy? Bờ đê làm sao không vững chắc như thếa?"
PhượngLan Dạ sắc mặt bao phủ lãnh ý.
Nếukhông phải quan viên tham ô hối lộ sẽ không gây tai họa cho dân chúng vôtội thế đâu.
NamCung Diệp ánh mắt sâu u, đồng ý gật đầu, từ từ mở miệng:
"Ngươibiết vùng bờ đê ven sông kia là ai tu bổ không?"
PhượngLan Dạ lắc đầu, đối với những chuyện này của Thiên Vận hoàng triều, nàng căn bảnkhông rõ ràng lắm.
"Ngườinào?"
"Triphủ của Giang Hoài, hiện tại là Lại Bộ Thị Lang - Vương Mãnh. Vương Mãnh nàymua chức quan mà có được, rất là lớn lối, ỷ vào Nhị hoàng huynh chốnglưng, rất nhiều người dưới trướng của hắn. Lần này đê của sông Giang Hoàisụp đổ chỉ sợ Nhị hoàng huynh cũng không tránh được liên quan."
PhượngLan Dạ nghe Nam Cung Diệp nói xong, vẻ mặt vẫn không động, từ từ chìm trongsuy tư.
"Tanghĩ ngày mai lâm triều nghị sự, triều đình nhất định sẽ cứu tế, Tấn vương chắcchắn yêu cầu đi Giang Hoài trước. Chuyện này nếu như đi qua tay người khác, chỉsợ hắn sẽ gặp nguy."
PhượngLan Dạ phân tích, Nam Cung Diệpđồng ý, bất quá?
"Nhưnglà nếu hắn đi trước thì sẽ không còn chuyện gì nữa sao?"
Sợ rằngchưa chắc, hai người nhìn nhau, rất nhiều chuyện lòng dạ họ biết rõ.
Dướiánh nến, hai người lại trò chuyện một hồi, Phượng Lan Dạ mới rời thư phòngđi nghỉ ngơi.
Ngàythứ hai lâm triều, quả nhiên như Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ suy đoán.Triều đình cứu tế, Tấn vương Nam Cung Trác yêu cầu mang binh đi trước GiangHoài để cứu tế. Hoàng thượng hạ chỉ ra lệnh Hộ bộ lập tức cấp lương thực đểcho Tấn vương mang đến dân chúng nơi đó. Mặt khác cấp ba mươi vạn bạctrắng, cùng nhau áp tải đi Giang Hoài trước, nhằm đợi đến khi thủy triềuhạ, một lần nữa đắp đập lại.
Tấnvương Nam Cung Trác lập tức dẫn một đám tinh binh áp tải lương thảo hướngGiang Hoài mà đến.
AnGiáng thành bao phủ bầu không khí nặng nề bất an, phố lớn ngõ nhỏ đều nghịluận chuyện này.
PhượngLan Dạ tuy ở trong Tuyển viện nhưng vẫn hiểu rõ tất cả sự tình bên ngoài.Thanh Đại cùng Lam Đại thay phiên xuất phủ đem tin tức bên ngoài về cho nàng.
Đối vớitriều đình, Nam Cung Diệp không có hứng thú.
Hắn mộtlòng chỉ muốn tìm cái tên thái giám của Ngọc Vãn điện kia, đáng tiếc Nguyệtphi kiên quyết không nói cho bọn họ biết tên thái giám kia ở nơi nào. Mà NamCung Diệp đã âm thầm phái người giám thị động tĩnh của Nguyệt phi lại pháthiện nữ nhân này căn bản không có hành động gì. Điều này chứng tỏ tên tháigiám kia chỉ sợ sớm đã xuất cung rồi, là kẻ sinh sống ở ngoài cung.
Liêntiếp mấy ngày, gió êm sóng lặng, chẳng những là triều đình, cả An Giáng thànhcũng nhìn qua trời trong nắng ấm, một mảnh bình thản.
Mấyngày sau, Nguyệt phi cuối cùng cũng có động tĩnh. Từ trong cung để cho ngườiđưa ra một phong thư. Thư này đưa đến Tề Vương phủ, thiếu chút nữa khiếnPhượng Lan Dạ tức chết.
Trênthư chỉ viết một câu.
“Giếtchết Hoa phi, đem nàng đến đổi với tiểu thái giám kia.”
PhượngLan Dạ vẻ mặt âm trầm, ở bên trong thư phòng qua lại dạo bước:
"Nữnhân không biết xấu hổ này, thậm chí có gan đòi hỏi như vậy?"
“Có thểnàng ta cho là Hoàng thượng muốn lập An vương làm Thái tử."
“Nếunhư chúng ta giết Hoa phi, đến lúc đó nàng ta nhất định sẽ đem tất cả tráchnhiệm đổ lên trên đầu chúng ta. Tề Vương phủ cùng An vương phủ đấu nhau, mànàng ta ở một bên làm ngư ông đắc lợi, xem ra nữ nhân này cũng không đơngiản a."
PhượngLan Dạ cẩn thận phân tích, Nam Cung Diệpđồng ý gật đầu:
“Có thểngồi ở ngôi vị một trong tứ phi, thì tâm kế của nữ nhân này so với MaiPhi tuyệt không kém bao nhiêu. Vẫn ẩn mà không động, ngược lại mới là kẻ lợihại nhất."
"Nhưvậy ngươi nói xem trong tay nàng ta đến tột cùng có tên thái giám của Ngọc Vãnđiện hay không đây?”
PhượngLan Dạ không khỏi hoài nghi. Nếu như trong tay nàng ta không có tiểu thái giámnăm đó của Ngọc Vãn điện thì làm sao bây giờ? Cố ý lợi dụng bọn họ giúp nànglàm việc, đến lúc xong việc chết cũng không nhận tội, thì người chịu khổ lạilà bọn họ a.
“Sẽkhông. Cho nàng ta lá gan nàng ta cũng không dám làm chuyện như vậy. Hơn nữanàng ta làm thế nào biết có người huyết tẩy Ngọc Vãn điện? Như thế nhất địnhlà có người ở trong tay nàng ta."
Điểmnày Nam Cung Diệp không hề nghi ngờ. Bây giờ chuyện cấp bách là làm thếnào từ trên tay Nguyệt phi đem người cướp được đây? Chỉ cần tìm được tênthái giám kia, nhất định ít nhiều sẽ biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyệngì?
"Cơmà nàng ta lại muốn chúng ta giết Hoa phi a."
PhượngLan Dạ cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.
Nếu nhưkhông phải vì cái tên thái giám chết tiệt kia ở trong tay nữ nhân này, nàngthật muốn vào cung đánh cho nữ nhân kia một trận. Đừng nói Tư Mã Vụ Tiễn cùngnàng có giao tình sâu đậm, chính là Hoa phi cũng không có đắc tội với nàng,nàng làm sao có thể giết Hoa phi a? Phượng Lan Dạ càng nghĩ càng tức giận.
“Làmsao bây giờ a?"
Đôi màiphượng hẹp dài của Nam Cung Diệp nhẹ nhếch lên, ánh mắt sắc bén hàn băngphóng ra, ngũ quan tuấn mỹ vô song dưới ánh nến tữa như ánh sáng của minhchâu, tia lửa ẩn hiện dao động, nội liễm trầm ổn mở miệng:
"Chúngta chớ kinh động nàng ta. Chuyện khẩn yếu trước mắt nhất chính là tìm đượcnhược điểm của Sở Vương. Hắn không phải là ngầm nuôi quân đội sao? Nếuchúng ta tìm được nơi đó, ta cũng không tin Nguyệt phi sẽ không giao ra người,động tác nhất định phải mau."
“Được,cứ quyết định như vậy đi."
PhượngLan Dạ dùng sức gật đầu, mỉm cười vươn tay cùng Nam Cung Diệp vỗ tay mộtcái.
Haingười mang theo lòng tin mười phần, tương lai còn có bao nhiêu mưa gió chờ bọnhọ, nhưng bọn họ sẽ cùng nhau nắm chặt tay, cho nên a, nhất định sau cơn mưatrời lại sáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.