Chương trước
Chương sau
Chuyện Mai Phi trúng độcrất nhanh liền được điều tra rõ, là một cung nữ trong Mai linh điện hạ độc,nhưng mà tiểu cung nữ đó lại tự sát, nên vụ hạ độc tự nhiên không còn đầu mốiđể điều tra tiếp, cho nên mọi người chỉ có thể suy đoán, lại không thể khẳngđịnh là người nào làm, nhưng trong lòng mỗi người đều có người mà mình hoài nghi,nói chung chuyện này coi như đến đây là kết thúc.
Tại Gia Khánh điện tiệctối vẫn tiếp tục tiến hành, cả điện phủ đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng lần lượtthay đổi.
Hạo Vân đế cùng mấy vịnương nương trong cung cũng không có xuất hiện, nhưng khách quan mà nói tiệctối so với cung yến buổi trưa thì lại náo nhiệt hơn, mời rượu phạtrượu , nịnh nọt , ồn ào thành một mảnh.
Ở phía người khác náonhiệt bao nhiêu, thì bên này Tề vương phủ lại vắng lạnh bấy nhiêu, Nam CungDiệp vốn không có ý tranh giành đại vị, điều này các đại thần trong triều rấtnhiều người cũng biết, càng không có đảng phái nào khác, hơn nữa hắn một thântà lạnh âm mị (lạnh lùng âm u ma quái -_-),hàn khí bắn ra bốn phía, nên khôngcó người nào dám tới đây mời rượu, chỉ trừ một hai người có quyền cao chứctrọng.
Tây Môn Vân chính là mộttrong số đó, hắn bưng rượu tới đây, một thân hiên ngang cương nghị, ngũ quanlập thể, làm mê đảo không ít nữnhân, chỉ là nam nhân này ánh mắt nhìn thẳng, tựa như không chút nào là vìnhững chuyện đó mà thay đổi.
"Bổn tướng kính Tềvương cùng Tề vương phi một chén."
Nam Cung Diệp nhìn thấyliền cau mài một chút, đuôi lông mày nhướng lên, nhưng cũng không nói thêm cáigì, sau đó bưng chén rượu, ý bảo Phượng Lan Dạ ở bên cãnh cũng bưng rượu lên.
"Tây Môn tướng quânđã có lòng rồi, chỉ bất quá tấm lòng này nên dùng đúng chỗ mới được, nếu khôngchỉ sợ rơi vào chỗ không được tốt."
Nói xong cũng hắn khôngđể ý tới Tây Môn Vân sắc mặt hơi trầm trọng, ngửa đầu uống một chén, Phượng LanDạ chỉ nhìn thấy yết hầu ở cổ họng trắng trẻo của hắn bỗng nhúc nhích qua mộtcái, ưu nhã không câu nệ, một chén rượu đã uống xong, sau đó liền để chén rượuxuống, Phượng Lan Dạ quay nhìn về phía Tây Môn Vân gật đầu, cũng uống một chút,nàng không quen uống rượu, cho nên không dám uống nhiều, mà Tây Môn Vân thìnhìn nàng chăm chú một cái, hắn căn bản cũng không có làm khó nàng, sau đó quayrời đi, bất quá mới vừa đi được hai bước, liền nghe thấy phía sau có tiếng kêu.
" Tây Môn tướng quânxin dừng bước."
Thanh âm mềm mại trongtrẻo, Tây Môn Vân quay đầu lại, dưới ánh đèn là vẻ mặt ửng đỏ của Văn Tườngcông chúa, nàng bưng chén rượu đi tới, trong đôi mắt xinh đẹp sâu u mang theo esợ cùng xấu hổ, Tây Môn Vân mặc dù không có nữ nhân, nhưng vẫn có chút hiểubiết, loại phản ứng này của nữ nhân hắn tự nhiên hiểu rõ, ánh mắt âm u mộtchút, chẳng qua không có biểu hiện ra ngoài, giơ cao chén rượu, nở nụ cười mànói: "Công chúa đây là?"
Văn Tường đứng ở bênngười Tây Môn Vân, giọng nói có chút e thẹn, thân hình yểu điệu nói.
" Bổn cung nghĩ kínhTây Môn tướng quân một chén, Tây Môn tướng quân vì nước ra sức, có thể nói càngvất vả công lao càng lớn, phụ hoàng thân thể không khoẻ, nay Bổn cung thay mặtkính tướng quân một chén."
Văn Tường nói xong câunày, hướng về phía sau vung tay lên, liền có thái giám chạy nhanh tới đây choTây Môn Vân mời rượu, Tây Môn Vân thật cũng không cự tuyệt, vẫn giữ mặt mũi chocông chúa.
"Công chúa có lòngrồi."
Hắn uống một hơi cạnsạch, nghiêng chén rượu lười nhát nhìn Văn Tường, hắn cũng không còn vẻ lạnhlùng uy nghiêm như lúc bình thường, hôm nay không ngờ hắn lại lộ ra một bộ mặtkhác càng mê hoặc hơn, Văn Tường là một nữ nhân bình thường nên làm sao chịuđược mị lực này, trong lòng nàng như có nai con nhảy loạn, thoáng chốc đã chọntrúng Tây Môn Vân.
" Tây Môn tướng quânthiếu niên thành công, cũng là nhân tài của Thiên Vận hoàng triều ta, đồng thờicũng là phụ tá đắc lực của phụ hoàng."
Văn Tường mặc dù thẹnthùng, nhưng khi nói những lời này ra khỏi miệng, giống như đang tưới mật vậy,lông mài của Tây Môn Vân co quắp một chút, đôi mắt đen càng phát ra sâu u, VănTường công chúa thật là biết nói chuyện a, mặc dù lời nói tốt ai cũng thíchnghe, nhưng mà hắn cũng không cảm thấy vui, bởi vì có đôi khi một khắc trướccòn ngọt ngào, một khắc sau lúc nào sẽ đâm ngươi bị thương cũng không biết, mặcdù công chúa đối với hắn có lòng, nhưng hắn là hạng người thô lỗ, tự nhận khôngxứng với công chúa thiên kim chi khu, hơn nữa hôn nhân của hắn đã sớm do bảnthân quyết định, nhới ngày đó lúc hắn kiến công lập nghiệp, hoàng thượng đãtừng hỏi hắn muốn ban thưởng cái gì, hắn chỉ có một cái yêu cầu, đem là chomình tự do chọn hôn phối, hoàng thượng đã nhận lời hắn, cho nên hắn không lolắng bị ép buộc thành hôn.
Tây Môn Vân nghĩ tới đây,cũng không muốn đứng lâu hơn nữa, liền gật đầu hữu lễ mởmiệng: "Công chúa khách khí, Tây Môn Vân cáo lui xuống."
" mời."
Văn Tường vẫn đưa mắtnhìn thân ảnh cao nhã kia rời đi, một thân phóng khoáng không câu chấp, lýtưởng hào hùng, thật là một nam nhân chân chính trong các nam nhân, khóe môinàng bỗ nở lên nụ cười, xoay người đi tới vị trí của mình, lập tức liền có mộtđám phu nhân miệng mồm nhanh nhạy vây quanh, nịnh nọt vuốt mông ngựa chỗ nàocũng có.
So với Tề vương bên này,thì An vương phủ rõ ràng náo nhiệt nhiều lắm, rất nhiều người tới đây mời rượu,An vương Nam Cung Quân mặc dù không chưởng quản binh quyền trong triều, nhưnghoàng thượng rất thích hắn cũng là chuyện thật, ngay cả mẫu phi của hắn là Hoaphi cũng rất thân cận hoàng thượng, cho nên ngôi vị thái tử rất khó nói.
Những đại thần nghiêntheo chiều gió kia tự nhiên không buông tha cơ hội như thế, nên thỉnhthoảng vẫn tới đây mời rượu, nóiđùa.
Tư Mã Vụ Tiễn vẫn đi theoNam Cung Quân mời rượu, đáy lòng đã sớm phiền chán, thật vất vả lắm mới có mộtcơ hội mà tới đây: "Lan Dạ, chúng ta đi uống một chén."
" ừ."
Phượng Lan Dạ nhìn Tư MãVụ Tiễn đi đến, hai người cũng thật sự uống một chút, sau đó ngồi nói chuyện.
"Hôm nay nghe nóimuội đi Mai linh điện chỗ của Mai Phi, không có sao chứ."
Tư Mã Vụ Tiễn quan tâmhỏi, đáy lòng còn đang hối hận lúc trước không nên để Lan Dạ một mình ở tại nơiđó, nàng hẳn phải kiên trì mang theo Lan Dạ đi Hoa Thanh điện.
Nàng cũng không biếtPhượng Lan Dạ ở lại là vì muốn gặp Nạp Lan Cửu, cho nên mới phải tự trách tronglòng.
"Không có chuyện gìkhông có chuyện gì, tỷ đừng suy nghĩ nhiều."
Phượng Lan Dạ lắc lắcđầu, một tay bưng chén rượu lên, đang muốn cùng Vụ Tiễn uống chút nữa, thì NamCung Diệp ở bên cạnh đã sớm vươn tay tới đây đoạt lấy, ánh mắt hiện lên vẻkhông đồng ý: "Không biết uống rượu thì đừng uống nữa."
Hắn biết Lan Dạ không thểuống rượu, cho nên mới phải cản nàng, mặt mày lạnh lùng tà mị quay sang Tư MãVụ Tiễn gật đầu một cái, Tư Mã Vụ Tiễn thở dài, Tề vương đúng là nam tử khuynhthành, chỉ là động tác đơn giản, nhưng phát ra từ trên người hắn liền biến ảora phong tình vạn chủng, không biết đây là phúc hay họa, chỉ mong hắn và Lan Dạđều yêu nhau.
Nghĩ tới điều này nàngliền ôn nhu mở miệng: "Lan Dạ, chúng ta nói chuyện một chút đi, đừnguống."
Nàng muốn nói chuyện, nênPhượng Lan Dạ cũng không có cự tuyệt, gật đầu chấp nhận, hai người lại một hỏimột đáp không ngừng nói nói, bất quá rất nhanh liền có người bưng rượu tới đâykính Tư Mã Vụ Tiễn, về phần Phượng Lan Dạ, người nọ liếc nhìn thấy bộ dạng củaTề vương gia ở bên cạnh, giống như bị dọa , vội vàng lôi Vụ Tiễn đi,không dám ở lâu.
Phượng Lan Dạ nhìn ngườikhác mang vẻ mặt như tránh hổ tránh rắn, không khỏi liếc nhìn Nam Cung Diệp,cảm thấy rất là buồn cười, liền nghiêng người nhích tới gần một chút, nhỏgiọng nói thầm.
"Nhìn vẻ mặt của mọingười, thật giống như đang xem ngươi là Cuồng Sư mãnh thú vậy."
"Hơi đâu quản xembọn hắn làm khỉ gió gì chứ?"
Nam Cung Diệp thấy PhượngLan Dạ thượng không nói gì nữa, liền tỉ mỉ chọn lựa một chút thức ăn cho nàng,rồi trầm thấp mở miệng: "Ăn nhiều một chút, mới vừa rồi uống hết ít rượu,hại thân."
Cử chỉ này đầy nồng tìnhmật ý, làm một đám nữ nhân trên đại điện ghen tỵ muốn chết, mặc dù mọi ngườikhông dám tới đây mời rượu, cũng không có nghĩa là mọi người không có nhìn haingười bọn họ, cả buổi tiệc, Tề vương chỉ đối với một mình Phượng Lan Dạ là ônnhuận như nước, chăm sóc có thêm, họ thấy dáng vẻ này sau đó nhìn nam nhân bêncạnh mình, toàn là một đám có bộ dạng tự cho là đúng, khiến người ta sinh buồnbực trong lòng.
Dạ tiệc kéo dài đến haicanh giờ, đợi sau khi kết thúc, hoàng thượng cũng không có xuất hiện, mọi ngườilần lược cáo từ trở về phủ, thiếp thân thái giám của hoàng thượng là NguyênPhạm chỉ huy thái giám trong cung lần lượt đem tấtcả mọi người đưa ra ngoài cửa cung.
Mọi người đều lên xe ngựacủa mình xuất cung trở về phủ, trong xe ngựa Tề vương phủ, Phượng Lan Dạ tựangười vào trên giường êm, nhắm mắt lại, nghĩ đến chuyện xảy ra vào ban ngày,nhất là câu chuyện nghe được từ trong miệng của hai cung nữ kia, cộng thêm suyđoán đánh giá của bản thân, nàng không biết có nên nói cho Nam Cung Diệp biếthay không.
Chẳng qua là tâm tư nàngvừa động, mặc dù không mở miệng, nhưng Nam Cung Diệp đã nhận thấy.
" Lan Nhi, đã xảy rachuyện gì?"
Phượng Lan Dạ đột nhiênmở mắt ra, một đôi mắt như nước nhấp nhoánggợn lên hàn khí, sau đó vươn đôi tay nhỏ bé ra nắm lấy tay của Nam Cung Diệp,hành động này khiến cho hắn giật mình, không biết tiểu nha đầu này đang có ýgì?
"Hôm nay ban ngày taở trong cung đi loạn, ngoài ý muốn đã nghe được một đoạn nói chuyện."
Nam Cung Diệp không nóilời nào, con ngươi thâm thúy nhìn nàng, nó tản ra hương thơm như u lan, vẻ lãnhkhốc thị huyết thường ngày cũng không thấy nữa.
"Các nàng nói, MộcMiên giống như Hoàng quý phi, còn nói hoàng thượng rất yêu vịHoàng quý phi đã qua đời kia, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Hoàng thượngnếu đã yêu vị Hoàng quý phi đó nhưvậy, tại sao chỉ trong thời gian ngắn liền sủng ái mẫu phi ngươi đây?"
Phượng Lan Dạ biết cứ điphân tích hoàng thượng như vậy, quả là một việc tàn nhẫn với Nam Cung Diệp,đồng thời cũng sẽ lấy đi một tia tình cảm ôn nhu cuối cùng ở trên người củahắn, nhưng con người không thể cứ sống mãi trong sự lừa gạt được, cuốicùng sẽ thương tổn ngày càngsâu, cho nên chuyện tàn nhẫn vẫn có lúc phải thừa nhận.
Nam Cung Diệp nghe xonglời nói của Phượng Lan Dạ, con ngươi dâng lên lăng hàn thị huyết, nhưng chỉ rấtnhanh hắn liền giương lên nụ cười.
Chẳng qua nụ cười kiamang theo nhiều đau khổ, như một đóa hoa trong mưa gió không có chỗ để nươngtựa bị vùi dập đến điêu linh, làm cho người ta nhìn thấy mà đau đớn đến hít thởkhông thông.
Thật lâu sau hắn vẫnkhông có mở lời, chỉ nắm chặc tay Phượng Lan Dạ, làm nàng rất đau, nhưng PhượngLan Dạ cũng không nhúc nhích, nàng biết nội tâm của hắn nhất định rấtđau khổ ,mặc dù bây giờ vẫn không có tra rõ cái chết của Ngọc phi, cũng không có bằngchứng xác thực chứng minh hoàng thượng đã làm chuyện gì, nhưng chỉ mới nghĩ đếnthôi, đã làm cho người ta rất đau rồi.
Nam Cung Diệp cuối cùngcũng mở miệng, nhưng lại lạnh lẽo dị thường.
"Vẫn bị ngươi pháthiện."
Bây giờ đến phiên PhượngLan Dạ kinh ngạc, chẳng lẽ hắn đã sớm nghi ngờ hoàng thượng có dụng ý khác, lạicòn phải thừa nhận cái chết của mẫu phi,người này đến tột cùng làm thế nào mà chịu đựng được tới bây giờ?
"Chẳng lẽ ngươi đãsớm biết."
Nam Cung Diệp lắc nhẹđầu, trong xe ngựa tràn ngập một cổ hàn khí, làm người ta không nhịn được màrun lên, lúc này cánh tay Nam Cung Diệp nhấc lên kéo Phượng Lan Dạ vào trongngực, cảm thụ được nhiệt lượng từ trên người nàng truyền đến, cho tới nay hắnchỉ cô đơn một mình, nhưng ít nhất hiện tại đã có người cho hắn ấm áp, tim vìthế mà thư thái không ít.
"Không có, lúc banđầu ta cũng giống như rất nhiều người khác, điều cho là phụ hoàng rất yêu ta,rất cưng chìu ta, nhưng đến khi ta lớn, nghĩ đến chuyện, phụ hoàng là một ngườianh minh cơ trí đến cỡ nào, hắn làm việc chẳng lẽ thật sự lỗ mãng như người cóđầu gỗ sao? Biết rõ sự sủng ái của mình sẽ mang đến cho nhi tử vô số nguy hiểm,hắn còn làm như vậy sao? Nhưng cho tới nay ta cũng chỉ là hoài nghi, nếu nhưhắn thật có dụng ý khác thì vì cái gì, hôm nay nghe ngươi nóithế, có lẽ chuyện này có liên quan đến mẫu phi, mẫu phi của ta, phụ hoàng, còncó Hoàng quý phi giữa bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, đây mới là điềumấu chốt."
Nam Cung Diệp phân tíchrất đúng, Phượng Lan Dạ nằm ở trong ngực của hắn, ngửi trên người hắn mùi thơmnhè nhẹ, hoà trộn vào hơi thở của phái nam, bao phủ lấy cả người, nàng vốn địnhtránh thoát khỏi ngực của hắn, nhưng khi nhìn đến hai hàng lông nhíu lại đầythống khổ, nàng liền không nhúc nhích, chỉ muốn đưa vuốt đi đau đớn trong lònghắn .
"Ngươi đừng suy nghĩnhiều, có lẽ tất cả cũng chỉ là suy đoán của chúng ta."
Lời này quả thật không cóchút thuyết phục nào, hiện tại chẳng qua là cần thêm chứng cớ mà thôi, còn phảihiểu rõ ràng năm đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Như vậy mới có thể biết vìsao hoàng thượng lại vận dụng trăm phương ngàn kế nhưvậy.
Xe ngựa một đường trở vềTề vương phủ, Nam Cung Diệp ôm lấy thân thể của Phượng Lan Dạ, chờ khi về đếntrước cửa Vương Phủ, cả người đã khá hơn, mới khôi phục lại thói quen nội liễmtrầm ổn, lãnh khốc vô tình, tự mình đem Phượng Lan Dạ đưa về Liên viện, hắncũng không có ở lại mà trở về Tuyển viện của mình.
Diệp Linh cùng Hoa Ngạcđi theo phía sau Phượng Lan Dạ, đạp trên con đường đá nhỏ trở về phòng mình.
Nghĩ đến vừa rồi Vươnggia quanh thân lãnh khốc thị huyết, DiệpLinh không nhịn được mở miệng: "VươngPhi, Vương gia dường như không vui."
Xảy ra chuyện như vậy,hắn có thể cao hứng được hay sao, điều này cũng có thể giải thích vì sao nhiềunăm như vậy hắn cũng không vui vẻ nổi, ở trước mặt người ngoài lãnhkhốc nhưng trong lòng lại đầy đau đớn.
"Được rồi, sắc trờikhông còn sớm, chúng ta nhanh một chút rửa mặt một phen rồi ngủ đi."
Phượng Lan Dạ mở miệng,Diệp linh cùng Hoa Ngạc không nói thêm gì nữa, hai người hầu hạ TiểuVương phi rửa mặt xong thì nghỉ ngơi.
Nửa đêm, cả Tề vương phủbao phủ ở một tầng ánh sáng mỏng, sương mù tràn ngập khắp nơi, khiến cho rườngcột chạm trổ, phòng ốc đình đài từ xa nhìn lại tựa như tiên cảnh.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửađinh tai nhức óc vang lên , ở trong bóng đêm đặc biệt vang vội, cơ hồ là cùngmột lúc, mọi người trong Vương Phủ đều bị đánh thức, các nơi đèn đều sáng lên.
Trong Liên viện, PhượngLan Dạ mở mắt ra, đáy lòng hiện lên một tia bất an, lúc này ngoài cửa vang lêntiếng bước chân, Diệp linh dẫn mấy tiểu nha đầu đi tới, Hoa Ngạc đã mặc quần áođứng chờ, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt hoảng sợ, đồng loạt nhìnVương Phi.
" Vương Phi, khôngbiết đã xảy ra chuyện gì?"
Phượng Lan Dạ cũng rấttrấn định, lạnh lùng liếc một nhóm người bên cạnh, trầm giọng mở miệng:"Hoảng cái gì? Còn không biết là chuyện gì đâu."
Nói xong liền đứng dậy,Hoa Ngạc cùng Diệp linh tỉnh táo lại, một phải một trái tiến lên, lấy yphục hầu hạ Vương Phi đứngdậy.
Phượng Lan Dạ mới vừa mặcquần áo xong, chỉnh trang xong hết, liền nghe được phía ngoài có tiếng bướcchân ầm ỹ, tiểu nha hoàn gác cửa của Liên viện chạy vội vào, thở hào hển bẩmbáo: "Vương Phi không xong, có quan binh tiến vào."
Ánh sáng loá mắt chiếurọi khắp nơi, Phượng Lan Dạ một thân trấn định, mặt mày mang theo sát khí, liếctiểu nha hoàn bên cạnh một cái, sau đó không để ý tới mấy nha đầu bên người,nhấc chân bước thẳng đi ra ngoài, đứng ở trên thềm đá.
Lúc này, quản gia củavương phủ Tích Đan đang dẫn người chạy vào, đitheo phía sau là hai đội tinh binh chỉnh tề, cầm đầu là người có diện mạo uyvũ, trên tay cầm Minh vàng thánh chỉ, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ, liền vun gấmbạch(vải gấm dùng viết thánh chỉ) lên,hắng giọng tuyên chỉ.
"Thánh chỉ đến, hiệncó Vân Phượng quốc Cửu công chúa Phượng Lan Dạ không nhận hoàng ân, đại nghịchbất đạo, chủ mưu sai sử đồng đảng, ám sát hoàng thượng, hiện tại chứng cớ vôcùng xác thực, nay lệnh cho Hình bộ cùng Binh bộ chịu trách nhiệm phúcthẩm."
Thánh chỉ vừa tuyên đọcxong, mọi người trong Tề vương phủ sắc mặtđều tái đi, khó coi dị thường, Tiểu Vương phi làm sao có thể sai sử người khácđi ám sát hoàng thượng chứ, thật sự chuyện gì đã xảy ra? Tích Đan vượt lên đầumột bước quỳ xuống, liên tục kêu lên.
" Lý đại nhân,chuyện này nhất định là hiểu lầm a, Vương Phi của chúng ta làm sao lại pháingười ám sát hoàng thượng đây?"
"Đúng vậy a, VươngPhi chúng ta tuyệt đối không thể nào ám sát hoàng thượng."
Hạ nhân đang quỳ trên đấtở phía sau đều kêu lên, chỉ có Phượng Lan Dạ vẫn một thân trấn định, bình tĩnhnhìn hết thảy trước mắt, từ tình huống trước mắt nàng đang cố phân tích, từchuyện tối nay hoàng thượng bị hành thích, đến chuyện thích khách bị bắt được,rồi thích khách này còn đích thân chỉ ra nàng là chủ mưu, chẳng lẽ chỉ vì nhưvậy liền định tội của nàng sao, sao không thể đến chuyện người ta có lòng ámhại nàng chứ? Hơn nữa hoàng thượng thật sự là nhìn không thấu ẩn tình trongchuyện này sao?
Trước sau suy nghĩ cặn kẽmột lần, Phượng Lan Dạ cũng không phải vì sợ, mà nàng chỉ muốn xem một chút họmuốn hát vở kịch gì?
"Tất cả đứnglên."
Nàng lạnh giọng quát,người của Tề vương phủ đang quỳ trên mặt đất, lòm còm bò dậy, chỉ là trên mặtcòn dính nước mắt, nhưng cũng không hề cầu khẩn Lý đại nhân kia nữa .
Lý đại nhân là Hình bộThị lang, cũng là môn sinh (học trò) của Thái úy đại nhân, giờ phút này hắnphụng thánh chỉ đến đây bắt người, mà Lý đại nhân nhìn thấy khí thế gặp chuyệnkhông ngã của tiểu nha đầu trước mắt, mặc dù bị vây trong tình huống thế này,nàng vẫn trấn định mạnh mẽ, hoàn toàn không có nửa điểm bối rối, thật khiến hắnrất bội phục.
"Người đến, mangđi."
Theo tiếng nói của hắnvừa rơi xuống, từ phía sau lập tức đi ra mấy tên đang mặc y phục quan binh,xông lên, đang định nắm lấy Phượng Lan Dạ, giải đến Hình bộ đại lao.
Không ngờ, trong bóng đêmvang lên một đạo thanh âm ma quái thị huyết .
"Dừng tay."
Mọi người theo tiếng nóinhìn qua, người tới quả nhiên là Tề vương, Nam Cung Diệp một thân bạch y (áotrắng),giờ phút này quanh thân hắn bao phủ tầng tầng sát khí, trên gương mặtxuất trần, âm ngao lạnh lẻo, thật giống như tu la của địa ngục, những người nàyvừa nhìn thấy tất cả đều kinh hãi đảm chiến, cho dù là người của Hình bộ, cũngkhông dám khinh thường, phải lui về sau một bước.
Tích quản gia dẫn theo hạnhân của Tề vương phủ chạy tớo kêu lên: "Vương gia, cứu Vương Phi, bọn họnói Vương Phi phái người ám sát hoàng thượng."
"Câm mồm ."
Nam Cung Diệp quát khẽmột tiếng, mọi người chỉ cảm thấy áp lực, nên không dám nói thêm câu nào, chỉrơi lệ đứng chờ, bất quá Vương gia đã xuất hiện, bọn họ cũng an tâm, Vương gianhất định sẽ bảo vệ Vương Phi .
Nam Cung Diệp khiển tráchhạ nhân xong, liền quay đầu nhìn thẳng vào mắt Hình bộ Thị lang Lý đại nhân,gằng từng chữ mở miệng: "Bổn vương đứng ở chỗ này, nhìn xem người phươngnào dám can đảm bắt nàng, nàng làm cái gì, Bổn vương tự nhiên đều biết."
Hình bộ Thị lang vừa nghelời nói của Tề vương, cũng thấy có một chút gây khó dễ, Tề vương luôn luôn quáigở lãnh khốc, chọc tới hắn chỉ sợ không có kết quả tốt, nhưng Lý đại nhân vừanhìn thấy thánh chỉ trong tay, nên không lo lắng, hơn nữa mình chỉ làm trònnhiệm vụ được giao, hắn cũng không còn biện pháp cản trở a, nghĩ tới đây, sắcmặt Lý đại nhân trầm xuống, giơ giơ thánh chỉ trong tay lên.
" Tề vương xin đừngngăn trở hạ quan làm nhiệm vụ, hạ quan chỉ là phụng mệnh hoàng thượng"
Mặc dù hắn nói như thế,nhưng cũng không dám mạo muội tiến lên bắt người, Nam Cung Diệp nheo mắt lại,trong đồng tử thâm sâu liền bắn ra ánh sáng khiếp người.
Phượng Lan Dạ vừa nhìnhắn sắp tức giận, vội vươn tay lôi hắn, trong trẻo lạnh lùng mở miệng:"Đừng làm khó dễ Lý đại nhân, hắn cũng chỉ làm theo lệnh mà thôi."
Hình bộ Thị lang vừa nghethấy, mở miệng cảm kích : "Tạ ơn Tề vương phi đã hiểu cho hạ quan, thật rathì chuyện này còn phải đợi điều tra chứng nhận, nếu không phải là Tề vươngphi, hạ quan nhất định sẽ đưa Tề vương phi trở lại."
Thật ra Phượng Lan Dạcũng không phải trợ giúp Lý đại nhân, mà là không muốn Nam Cung Diệp tức giận,nếu như hai phe dấy lên xung đột, mặc dù trước mắt nàng sẽ không bị mang đi,nhưng đồng thời cũng bại lộ thực lực của Tề vương phủ, lúc đó Tề vương phủ sẽbị đưa đến đầu sóng ngọn gió, sau này sợ là mọi người sẽ hợp lực đối phó Tềvương phủ, hơn nữa người chủ mưu sau lưng có mục đích gì, e rằng cũng vì muốnbức ra thực lực của Tề vương phủ, như vậy các nàng sao có thể trúng kế họ được.
Nam Cung Diệp vừa nghelời nói của Phượng Lan Dạ, tâm ý đã hiểu, liền thu lại sát khí, nhưng cũngkhông có tránh ra, chỉ trầm giọng mở miệng.
"Nếu Lý đại nhân đãphụng mệnh hành sự, như vậy hãy đem Bổn vương cùng Vương Phi nhốt chung vào đạilao đi, xảy ra chuyện như vậy, Bổn vương cũng khó tránh khỏi hiềm nghi."
Nói xong liền đưa tay nắmlấy tay Phượng Lan Dạ, cũng không để ý tới đám người của Hình bộ Thị lang , trựctiếp đi ra ngoài.
Phía sau hạ nhân Tề vươngphủ thật là cảm động đến lệ nóng tràn đầy vành mắt, Vương gia bọn họ thật sự làquá xuất sắc rồi, nam nhân thì nên làm như vậy, cả đám đưa mắt nhìn Vương giaVương Phi rời đi.
Hình bộ Lý đại nhân cùngnhững người bên cạnh hai mặt nhìn nhau, Tề vương làm như thế đã coi như lànhượng bộ rồi, nếu như qua còn nói nhiều chuyện nữa, chỉ sợ xung đột sẽ nổilên, cho nên bọn họ không nói gì thêm, đem Tề vương và Tề vương phi cùng nhaumang về Hình bộ.
Hắn vốn là chỉ muốn bắtTề vương phi, không nghĩ tới bây giờ ngay cả Tề vương cũng mang về.
Tề vương là nhi tử rấtđược hoàng thượng cưng chìu, nếu như hắn ở Hình bộ xảy ra nửa điểm sai lầm nào,chỉ sợ người Hình bộ cũng sẽ rơi vào kết cụckhông tốt, vì vậy hình bộ thượng thư tự mình dẫn người, bố trí một gian phònggiam xa hoa cho Tề vương cùng Tềvương phi, bên trong cái gì cần có đều có, đến đây mà ở tù gì căn bản là hưởngphúc mới đúng.
Hình bộ thượng thư dẫntất cả quan viên lớn nhỏ của Hình bộ, vội chạy tới thỉnh an Tề vương, sau đóphương dẫn người lui ra ngoài.
Trong đại lao, Phượng LanDạ trợn mắt há mồm nhìn hết thảy trước mắt, đây là cái gì? Còn là nhà lao sao?
Chỉ thấy trong phòng giamrộng rãi, đặt mội cái giường lớn hoa lệ, bên cạnh có một cái bàn dài, văn phòngtứ bảo cái gì cần có đều có, còn có thêm một cái bàn tròn khắc hoa, trên bànbày ra những món điểm tâm, dưa và trái cây, rất là thịnh soạn, nàng quay lạinhìn Nam Cung Diệp, hắn đang lười biếng tựa vào một bên giường, đối với tìnhtrạng trước mắt hoàn toàn không có nửa điểm kinh ngạc, có chăng cũng chỉ nhìnnàng mà quan tâm.
" Lan Nhi, nàngkhông sao chớ." Nàng tất nhiên không có chuyện gì, Phượng Lan Dạ lắc đầu,ngồi vào một chỗ khác của chiếc giường, cùng hắn xa xa nhìn nhau, nghĩ tớichuyện phát sinh khuya hôm nay, ánh mắt không khỏi tối lại.
" Cuối cùng đã xảyra chuyện gì? Tại sao lại có người đi ám sát hoàng thượng chứ?"
Nam Cung Diệp đối với vấnđề của nàng đưa ra cũng không có trả lời, nhưng vẫn chưa quên quay sang mộtbên kêu : "Thiên BộtThần."
Thiên Bột Thần lên tiếngđáp rồi hiện ra, cẩm y màu đen ẩn trong đêm tối, thế nhưng thật giống như khôngcó người tồn tại vậy, hắn cung kính ômquyền: "Thiếu chủ, có gì phân phó?"
Gương mặt băng hàn lâunăm vẫn như trước không có một tia biến hóa nào, đang chờ chực NamCung Diệp hạ lệnh.
Nam Cung Diệp híp ánh mắtlại một chút, phân phó xuống: "Để cho Nguyệt Hộc đi thăm dò xem trong cungxảy ra chuyện gì? Mặt khác điều tra xem trong tay Hình bộ có nhân chứng vậtchứng gì bất lợi với Vương Phi, Bổn vương hi vọng tất cả mọi thứ đó đều biếnmất."
"Dạ, Thiếuchủ."
Thiên Bột Thần lập tứclắc mình đi làm, trong đại lao an tĩnh lại, Nam Cung Diệp một khắc trướccòn toả ra sát khí giết chóc nay đã biến đi mất, mặt mũi trong nháy mắt khoáclên nhu hòa, dịu dàng như nước, hai mắt như hồ nước đang gợn sóng, lẳng lặngnhìn Phượng Lan Dạ.
Phượng Lan Dạ nhìn ánhmắt của hắn, cánh cảm giác được một chút không được tự nhiên, trong đôi mắt đócòn toát ra tia lửa, nàng quay đầu đi nơi khác nhẹ giọng mở miệng: "ThiênBột Thần công phu rất lợi hại, không ngờ lại có loại công phu ẩn náu này, thậtlàm cho người ta khó lòng phòng bị."
Nam Cung Diệp ánh mắt sâuu, tựa hồ có một ít biến hóa, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, hời hợtmở miệng nói.
"Chỉ sợ người bìnhthường không ai muốn luyện, mặc dù thuật ẩn náu này rất lợi hại, nhưng là mônvõ công tiêu hao dương thọ của con người, luyện thành ẩn náu thuật, nghe nóichỉ có hai mươi năm dương thọ ". . . . ..
" cái gì?"
Phượng Lan Dạ kinh hô ratiếng, không nghĩ tới loại võ công này thậm chí có tác dụng ngược như vậy, chỉsợ không ai nguyện ý luyện, Thiên Bột Thần lớn lên tuấn lãng, vì sao phải tậpmôn võ công này, trong mắt nàng nhàn nhạt hiện lên sự thương hại: "Hắn cầngì tập chứ, hiện tại tập mấy năm rồi?"
"Đây là lựa chọn củahắn, hắn đi theo ta đã năm năm rồi, người trước kia luyện môn bí thuật này đãchết, sau đó mới đổi thành hắn."
Cho tới giờ khắc nàyPhượng Lan Dạ mới biết được, vì sao Thiên Bột Thần chưa từng có tình, cả ngườilạnh lùng vô tình, đã biết tương lai của mình như thế, thì nào dám có nửa điểmtình cảm, chắc sợ để lại đau khổ cho người khác, nên dứt khoát tình cảm gì cũngđều không cần, người như vậy ngược lại là người có tình cảm nhất trong thiênhạ.
"Tại sao mỗi ngườiđều sống khổ sở và không may mắn như thế ."
Phượng Lan Dạ cảm thán,nàng xem mỗi người đều sống quá khổ sở, kiếp trước ở chùa miểu nàng trải quacuộc sống vui vẻ tự do, trừ trong lòng hận ý, thì không có gì là không tốt, lạikhông thấy lục đục với nhau, cũng không có cái gì phân tranh, trái ngược hoàntoàn với tình huống hiện tại.
" Lan Nhi, đừng nghĩnhiều, sau này ta sẽ không để cho nàng một mình một người chịu khổ."
Nam Cung Diệp trầm giọngmở miệng, Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy trong phòng giam ánhlửa rơi vào mắt của hắn, sáng rực nóng bỏng như muốn thiêu đốt mọi thứ, khôngbiết tại sao, Phượng Lan Dạ có trên trực giác người này căn bản không có đoạntụ, trong lòng suy nghĩ miệng liền bật thốt lên.
" Nam Cung Diệp,ngươi căn bản không phải đoạn tụ."
Nam Cung Diệp vừa nghethấy khóe môi vẽ ra nụ cười trêu chọc, hết sức tà mị tiếp lời: "Bị nàngphát hiện."
"Ngươi? Vậyngươi?"
Phượng Lan Dạ mở mắt,không tự chủ được mím môi lại, cái tên nam nhân chết tiệt này dám gạt nàng, thìra hắn là người bình thường, nghĩ tới đây, đáy lòng bỗng hiện lên mơ hồ mongđợi, tựa hồ có cái gì đó vừa buông lỏng, bỗng giật mình tự nhủ nàng đang làm gìđó, cho dù hắn không phải đoạn tụ, cũng liên quan gì đến nàng a.
" Cho tới bây giờ tacũng chưa nói quá là ta đoạn tụ"
Nam Cung Diệp thẳng thắngnghiêm chỉnh nói, Phượng Lan Dạ suy nghĩ một chút, hắn quả thật chưa từng nóilà mình đoạn tụ ..., chẳng qua lúc nàng nói ra hoài nghi hắn không có chối bỏthôi, mà nàng cứ dựa vào suy nghĩ của mình mà phán đoán, còn tự cho là đúngnữa, nghĩ tới đây, gương mặt Phượng Lan Dạ có chút nóng , đỏ ửng như hoa.
Nam Cung Diệp cảm thấytiệu nha đầu này như thế vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, nên hắn cứ lẳng lặng nhưvậy mà thưởng thức.
Trong phòng giam dâng lênhương thơm của không khí ôn nhu, nửa điểm chật vật bị giam ở trong lao cũngkhông có, hai người đều chìm đắm trong tâm tư của mình, nên nhất thời phònggiam yên tĩnh không tiếng động, cuối cùng Phượng Lan Dạ phá vỡ yên tĩnh, tiếngnói trong trẻo lạnh lùng vang lên: "Chúng ta trò chuyện đi."
"Tốt, Lan Nhi muốnnói cái gì, Bổn vương nghe."
Kế tiếp hai người bắt đầunói chuyện rất thân mật tự nhiên, câu được câu không nói nói cười cười, đêmcàng ngày càng khuya, trong phòng giam haingười hoàn toàn không có nửa điểm buồnngủ, một đạo thanh âm chìm mị, một đạo trong trẻo lạnh lùng thỉnh thoảng hoàcùng nhau, tràn ra khắp phòng giam trong đêm khuya yên tĩnh.
Trong cung.
Hạo Vân đế bị ám sát,thật ra thì cũng không có bị thương nặng lắm,ngược lại bởi vì hắn có võ công bất phàm, đã bắt được hai gã thích khách, thíchkhách bị đưa đến Hình bộ, Do Thái úy đại nhân thẩm vấn, không ngờ trong có đómột gã thích khách thế khai ra người chủ mưu sai sử phía sau là Tề vương phi,Hình bộ không dám thụ lý vụ án này, vì nó có liên can đến người trong hoàngthất, đây là vấn đề không phải người bình thường nào cũng có thể động, cuốicùng Hạo Vân đế đã hạ một đạo thánh chỉ, nên Hình bộ cùng Binh bộ còn có ThiểuTy phủ mới dám thụ vụ án lần này.
Trong Tiêu Nguyên điện,ngự y đã trị liệu qua, hoàng thượng cũng không đáng lo ngại nữa, băng bó xongvết thương, uống thuốc vào, thấy hoàng thượng đã không có gì nghiêm trọng nữa,ngự y mới lui xuống, chỉ có Mộc Miên ở bên cạnh hầu hạ , thỉnh thoảng giọng nóimềm ấm vang lên: "Hoàng thượng, người ngàn vạn lần đừng có chuyện gìa."
" Hoàng thượng, MộcMiên sợ."
"Không có chuyện gì,trẫm không có việc gì ."
Hạo Vân đế nheo mắt lại,vươn ra bàn tay to vuốt ve bàn tay mềm nhẵn đó, suy nghĩ của hắn đã bay đếnthật lâu thật xa của nhiều năm về trước, nàng một thân bạch y, xinh đẹp tuyệtđại, nàng thích nắm lấy tóc của hắn, thích dùng chân đá hắn, căn bản không cóxem hắn là một hoàng đế, nhưng hắn cứ như vậy mà yêu thương nàng, xem nữ nhânnày như bảo bối trong lòng bàn tay, cả đời cũng chỉ có một, mặc dù hậu cunggiai lệ ba nghìn, nhưng những nữ nhân kia chẳng qua là để bày trí, là công cụđể thâu tóm quyền lực của hoàng đế, chỉ có nàng mới là người hắn muốn , nhưngmà?
Hạo Vân đế nghĩ tới đây,đột nhiên ánh mắt mở ra, phát sinh sự hung ác cùng sát khí, tràn ngập ở trongcon ngươi đen nhánh, làm cho người ta cảm thấy khủng hoảng sợ hãi, điều này làmMộc Miên cảm ứng được trước, thở cũng không dám thở mạnh.
Giây lát, Hạo Vân đế đãkhôi phục lại như cũ, nhắm hai mắt lại, hưởng thụ bàn tay mềm nhẹ của MộcMiên đang đắm bóp bắp đùi của hắn, rất thoải mái, rất tự tại.
Ngoài cửa điện, NguyênPhạm dẫn Hình bộ Lý đại nhân đi vào bẩmbáo.
"Hoàng thượng, Lýđại nhân đã tới."
" ừ, đứng lênđi."
Hạo Vân đế cũng không cómở mắt, chỉ tùy ý phất phất tay, đôi taycủa Mộc Miên cũng không có ngừng lại, tiếp tục nắm, quỳ bên dưới Lý đạinhân không dám lơ là, mau chóng trả lời: "Bẩm hoàng thượng, thuộc hạ phụngchỉ đi bắt Tề vương phi, nhưng mà Tề vương lại đi theo Tề vương phi cùng vào ởtrong nhà giam."
" Hử."
Hạo Vân đế hừ nhẹ, chânmày cau lại, giống như lơ đãng mở miệng: "Hắn làm sao lại để cho người bắtngười vậy?"
Tựa hồ điều thật bất ngờvới hoàng thượng, Lý đại nhân lập tức mở miệng hồi bẩm: "Là Tề vương phi,cũng là nàng biết đại thể, Tề vương vốn đang muốn tức giận, thì Tề vương phingăn trở hắn, cho nên thần liền dẫn bọn hắn cùng nhau vào Hình bộ."
"Tốt, cố gắng nghiêmtra, không buông tha bất kỳ một tội phạm nào, nhưng đừng làm bị thương Tềvương."
Đây tuyệt đối là hìnhtượng một từ phụ (cha hiền),Lý đại nhân vội vàng lên tiếng đáp lại, hắn nàodám nhiều lời thêm nữa, sau đó khom người lui ra ngoài.
Ở chỗ ngồi trên cao HạoVân đế hí mắt nhìn Mộc Miên: "Ngươi nói xem, ai đã đi quân cờ này."
" Tấn vương."
Mộc Miên suy nghĩ mộtchút, cẩn thận đáp lời, Hạo Vân đế không nói gì, đại điện lâm vào trầm mặc, MộcMiên biết mình đã đoán đúng, bất quá nàng cũng không dám tùy ý suy đoán tâm tưcủa hoàng đế, hoàng đế không phải người nào cũng có thể tùy tiện suy đoán, hắnbí hiểm, lòng dạ độc ác, tâm tư cẩn thận, chỉ cần không cẩn thận sẽ sa vào tìnhtrạng vạn kiếp bất phục, có lẽ trước kia nàng còn dám động một chút tâm tư,nhưng hiện tại nàng không dám có bất kỳ một cử động nào, bởi vì nàng không muốnchết nhanh như vậy.
Đại điện của Tiêu Nguyêncung không có thêm một chút tiếng vang nào nữa, thật giống như chỗ không ngườivậy.
Quan viên của Hình bộ doLâm Thái úy dẫn đầu, nhất thời tụ tập đông đủ ở chung một chỗ, đối với sự kiệnthích khách lần này, rất là khó giải quyết, nếu không cẩn thận chỉ sợ sẽ lâmvào chỗ vạn kiếp bất phục, Tề vương vẫn là nhi tử mà hoàng thượng sủng ái nhất,hiện tại đang ở trong lao, bọn họ là thả không được, mà không thả cũng khôngxong, tình thế trước mắt, tất yếu phải nghĩ ta một kế sách vạn toàn.
Cả đám suy nghĩ đến bểđầu sứt trán, ngay cả người luôn luôn đa mưu túc trí, tựa con hồ ly như LâmThái úy cũng nhận thấy hết đường xoay xở.
Đám người Hình bộ thượngthư cùng nhau nhìn Lâm Thái úy, chờ Lâm Thái úy đưa ra kế sách.
Nghị sự đường ngày đêmchỉ lóe lên một chiếc đèn, vầng sáng chập chờn trong phòng, nhưng hoàn toànkhông có nửa điểm tiếng vang, ngược lại với nơi này chính là phòng giam, NamCung Diệp nhìn Phượng Lan Dạ ngáp một cái, thanh âm từ tính nhu hoà vang lên:"Lan Nhi ngủ buồn ngủ rồi sao."
Hắn nói xong liền lôithân thể của nàng an trí ở trên giường êm, Phượng Lan Dạ cũng không có sợ, chỉbình yên nhắm hai mắt lại, lúcThiên Bột Thần xuất hiện, khom người ôm quyền.
" Thiếu chủ, tối naytrong cung quả thật có thích khách, hoàng thượng cũng không có gì đáng ngại,bất quá đã bắt được hai gã thích khách, trong đó có một tên thích khách khai ralà Vương Phi sai khiến họ tiến cung ám sát hoàng thượng, cho nên hoàng thượngmới hạ chỉ đuổi bắt Tiểu Vương phi."
Đôi mắt phượng hẹp dàicủa Nam Cung Diệp, nhuộm lên sát khí, khuôn mặt như minh châu toả ra ánh sángbức người, giờ phút này khoác lên một tầng sa mỏng lạnh lẻo, làm người ta cảmthấy quanh thân rét lạnh.
"Xử lý sạch sẻ rồià?"
"Đúng vậy, Thiếuchủ, hai gã thích khách đã xử lý sạch sẻ, không có một chút phiềntoái nào."
"Tốt, "Nam CungDiệp hài lòng gật đầu, sau đó nhíu lông mày suy nghĩ một chút, rồi chậmrãi mở miệng: "Ngươi lậptức đi thăm dò, là ai ở phía sau động tay động chân, mặt khác xem một chút haigã thích khách nàyđến tột cùng là tới từ nơi nào?"
" Dạ, thuộc hạ đilàm."
Thiên Bột Thần nói xongliền ẩn thân không thấy, mà Phượng Lan Dạ lúc này mở mắt liếc hai cái, Nam CungDiệp lập tức hạ thấp thanh âm: "Tốt lắm, ngủ đi, không có việc gì."
"Ừ."
Phượng Lan Dạ biết hắn đãtrừ đi mọi thứ, bất quá phòng giam này nếu đã tiến vào, thì muốn cho các nàngđi ra ngoài, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Ánh đèn lóe lên, trời đấtmột mảnh trầm tĩnh.
Hình bộ - phòng nghị sự,một binh lính chạy nhanh mà vào, hoảng sợ bẩm báo: "Không xong, khôngxong, hai gã thích khách ở trong lao đã tự sát mà chết."
Quan viên lớn nhỏ củaHình bộ cùng Binh bộ đều sợ hãi hẳn lên, sắc mặt một mảnh xanh đen, không nghĩtới thích khách lại tự sát, nói thích khách tự sát bọn họ tuyệt đối không tin,nhưng là người nào động tay động chân thế, thân thủ thật là nhanh, chỉ trongmột thời gian ngắn liền giải quyết hai người kia, điều này nói rõ cái gì? Tềvương phủ hẳn đang cất giấu một thế lực.
Hình bộ thượng thư cùngBinh Bộ Thị Lang sắc mặt đều trắng liếc nhìn về Lâm Thái úy: "Làm sao bâygiờ? Hoàng thượng cho chúng ta bắt người chủ mưu phía sau, hiện tại thích kháchđã chết ở trong lao rồi, chúng ta chỉ sợ cũng chỉ có một con đường chết"
So với hình bộ thượng thưcùng Binh Bộ Thị Lang hoảng sợ luống cuống, thì Lâm Thái úy rốt cuộc cũng khônghổ là lão thần gian xảo cự hoạt , giờ phút này ngược lại bình tĩnh hơn.
"Đừng nóng vội, cólẽ đây là chuyện tốt, sáng sớm ngày mai chúng ta tiến bẩm báo hoàng thượng, nóibởi vì lính gác ngục sơ sót, khiến phạm nhân tự sát cho trong ngục, cứ như vậy,không phải vẫn bảo toàn cho Tề vương sao? Hoàng thượng nhất định cũng hi vọngnhư vậy, nhiều nhất thì xử tử hai cai ngục."
Mọi người vừa nghe xong,thấy đây cũng thật là một cách trong lúc cùng đường, nên lập tức gật đầu đồngý, chuyện này liền như quyết định xong.
Sáng sớm ngày thứ hai,liền có người tiến cung bẩm báo hoàng thượng, vào lúc nửa đêm, thích khách đãtự sát ở trong ngục.
Hạo Vân đế cũngkhông có nổi trận lôi đình,cũng không có làm khó Hình bộ cùng Binh bộ, chỉ lệnh cho mọi người phải cẩnthận điều tra ra người sai sử ở phía sau.
Tảng đá lớn trong lòngmọi người cuối cùng cũng rơi xuống, Lâm Thái úy dẫn một phần quan viên của Hìnhbộ cùng Binh bộ cùng mình đi đến đại lao, hướng Tề vương cùng Tề vương phi nhậnlỗi, đáng tiếc Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ không thèm để ý đến, hai ngườichỉ nhắm mắt dưỡng thần, một bộ dạng nhàn nhã như đi chơi cứ ởtrong đại lao Hình bộ không đi, lúc này mọi người mới biết chuyện có chút lớnrồi, Tề vương nói rõ là không đi, trong lúc nhất thời Lâm Thái úy cùng đámngười Hình bộ thượng thư không biết xử lý như thế nào chuyện này.
Chuyện Tề vương cùng Tềvương phi bị bắt, đã lan tràn khắp An Giáng thành, trên đường phố, tửu lâu tràquả đề tài được thảo luận nhiều nhất chính là chuyện này. An vương phủ trongbuổi sáng đã biết được tin tức, sáng sớm An vương phi Tư Mã Vụ Tiễn liền lòngnhư lửa đốt chạy tới Hình bộ, yêu cầugặp Hình bộ thượng thư.
Hình bộ thượng thư khôngnghĩ ngờ lại tới tới thêm một chủ tử khó hầu hạ nữa, hắn vốn không muốn gặp,nhưng vừa nghĩ tới thân phận của đối phương, nên không dám không gặp, chỉ đànhphải lĩnh mấy quan viên ra ngoài nghênh đón, Tư Mã Vụ Tiễn vừa nhìn thấy Hìnhbộ thượng thư, liền không mũi không nể mặt cũng không chừa, tàn bạo mắng chomột trận.
"Hình bộ các ngươiđến tột cùng là đang làm chuyện gì? Tề vương phi có bao nhiêu tuổi, nàng chỉ làmột tiểu hài tử, có thể có tâm tư sâu nặng như vậy sao? Thật mất mặt cho Hìnhbộ các ngươi có một đống người như vậy, thì ra cũng toàn là bọn khốn kiếp, mọingười đều hưởng bổng lộc cũa hoàng gia, có chuyện đàng hoàng không làm, bắtkhông được người chủ mưu chân chính, nên tùy tiện bắt người, các ngươi có mấycái đầu đủ để chém hả?"
Đám người Hình bộ thượng thư trên mặt to như hạtđậu mồ hôi hột đi xuống biến, này mỗi một người đều là khódây dưa chủ, bọn họ rốt cuộc là chiêu người nào chọc cho ngườinào, chỉ bất quá phụng mệnh làm việc, nhưng bây giờ đã vậy còn quá nhiều đíchphiền toái tới cửa, bọn họ còn có đường sống sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.