Chương trước
Chương sau
Ngày hai mươi sáu thángmười hai, sáng sớm trời đất chìm trong tầng sương mong lung, không nhìn thấyngười đối diện, không biết lúc này là lúc nào, chỉ thấy nơi nơi đều trắng xoámột mảnh, trên thềm đá, lang can, cột đình đều đọng lại giọt sương ướt át, khắpnơi đều là ẩm ướt.
Mấy tiểu nha đầu đã sớmđứng ngoài cửa, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn cũng đã tỉnh lại, nhưng vẫnchưa có rời giường, nằm ở trên giường nói chuyện.
Phượng Lan Dạ thúc giụcmấy lần, Vụ Tiễn cũng không phản ứng, ngay cả lúc nàng muốn bò dậy, cũng bị VụTiễn lôi kéo vào lại trong ổ chăn ấm áp.
" Cứ ngủ tiếp đi,mới sáng sớm thức dậy làm gì?"
"Hôm nay là ngàyngươi phải vào An vương phủ, tại sao có thể tham ngủ như vậy chứ, đứng lênchuẩn bị nào."
Tư Mã Vụ Tiễn mặc dù chỉlà một trắc phi, nhưng An vương Nam Cung Quân cũng không có bạc đãi nàng, nhữngmón đồ gì cần có đều có, chỉ trừ một danh vị chánh phi, người hầu đi qua dângsính lễ đều có, còn có mũ phượng cùng khăn trùm đầu, mà hỉ khăn này là do Hoaphi nương nương đích thân thêu, mong ước bọn họ cả đời gần nhau.
Hai người cứ dính vàotrong chăn mãi cho đến giờ Thìn mới dậy.
Lúc này kiệu hoa của Anvương phủ đã đến ngoài cửa phủ, bởi vì chỉ là trắc phi, cho nênkhông có độidanh dự, chỉ có đỉnh đầu kiệu hoa đỏ thẫm, còn có mấy tên thị vệ An vương phủtheo sau, xem ra buổi tối hôm qua chuyện phát sinh nơi này An vương vẫn khôngbiết, cho nên mới cũng không có nhiềungười.
Ma ma của An vương phủsau khi đi vào, cũng không có thúc giục Tư Mã Vụ Tiễn, mà chỉ đứng chờ cho VụTiễn trang điểm thay y phục, ma ma này là vú nuôi của An vương, rất được Hoaphi sủng ái, cũng biết tâm ýAn vương, cho nên toàn tâm toàn ý mặc trang phục cho Vụ Tiễn, đợi đến lúc chuẩnbị xong, còn không quên than thở một tiếng.
" Người thật quáxinh đẹp a, An vương chúng ta thật có phúc."
Phượng Lan Dạ đi tới nhìnnàng, hôm nay Vụ Tiễn đúng là tân nươngchói mắt nhất xinh đẹp nhất, nàng đưa tay đến chiếc khay bên cạnh, lấy ra hỉkhăn, đích thân nàng trùm lên cho Vụ Tiễn, ôn nhu nói.
" chúc tỷ hạnhphúc."
" ừ."
Bà mai ở một bên thúcgiục: "Tốt lắm, tốt lắm, cần phải đi rồi, cần phải đi rồi, An vương giachúng ta đang nóng lòng đợi."
Phượng Lan Dạ gật đầu, đểcho nàng bước ra, Vụ Tiễn lưu luyến buôngtay ra, tiểu Đồng cùng tiểu Khuê một phải một trái từ từ bước đến, đở lấy chủtử của mình, quay đầu lại nhìn Phượng Lan Dạ nói lời từ biệt: "Chúng taphải đi rồi."
"Chiếu cố tốt chủ tửcủa các ngươi, nếu như có chuyện đi Tề vương phủ tìm ta."
Phượng Lan Dạ dặn dòxong, tiểu Đồng cùng tiểu Khuê nhẹ gật đầu, đoàn người đi ra ngoài, Phượng LanDạ bước theo phía sau của các nàng , rời đứng lại ở hành lang, Hoa bồ đứng ởbên cạnh nàng, nhìn chủ tử, mở miệng thắc mắc: "Chủ tử, người không đưacác nàng đi sao?"
Phượng Lan Dạ quanhthân lạnh lẻo, mặt mũi lạicàng âm trầm, quay đầu giữa không trung ra lệnh.
"Ta biết ngươi đangở đây, ta muốn ngươi lập tức đi bảo vệ nàng, nếu như nàng xảy ra bất cứ chuyệngì, ta sẽ đem xương của ngươi nghiền thành tro, để trọn đời không được siêusinh."
Lời nói rét lạnh thịhuyết, tràn ngập cả bầu trời tiểu viện, chủ tử lạnh lùng tàn bạo như vậy, HoaNgạc cho tới bây giờ còn chưa có nhìn thấy, nên không nhịn được run rẩy mộtchút, không biết chủ tử đang nói chuyện với ai, liền vội vàng quay đầu đánh giámọi nơi.
Trong bóng tối Thiên BộtThần mắt trợn trắng, một tiểu nha đầu thật không ngờ lại cuồng vọng thế, nếukhông phải vì Thiếu chủ, hắn mới không thèm bảo vệ nàng đâu? Hơn nữa trongthiên hạ này có ai dám can đảm đối với hắn nói những lời như thế, thì kết quảgiờ phút này chỉ là một chữ, chết, bất quá hắn không dám động đến nàng, bởi vìnàng là người của thiếu chủ, cho nên nghe mệnh lệnh của nàng, mặc dù không camlòng, nhưng hắn vẫn nhận mệnh đi thi hành.
Thiên Bột Thần sắc mặtkhó coi thân hình chợt lóe lên, đi theo phía ngoài kiệu hoa một đường hướng vềAn vương phủ.
Phượng Lan Dạ lập tức cảmứng được hơi thở trong bóng tối đã không còn tồn tại, nên yên tâm, dẫn Hoa Ngạcđi ra ngoài, ngoài cửa viện, lúc này đã ngừng một chiếc xe ngựa, chính là xengựa Tề vương phủ, còn có mấy tên thị vệ đi theo, Phượng Lan Dạ lên xe ngựa,phân phó hai gã thị vệ, theo sau kiệu hoa xem có xảy ra chuyện gì không, nếu cótình huống gì lập tức trở về tới bẩm báo với nàng, nhưng không cần bọn họ ra tay,tự nhiên sẽ có người động thủ.
" Dạ, VươngPhi."
Hai người thật nhanh giụcngựa rời đi.
Xe ngựa chậm rãi rời đinô nhai, Hoa Ngạc vén rèm nhìn một cái, nơi này từng là chỗ các nàng ở một thờigian, sau này, các nàng mỗi người đều có vận mệnh riêng của mình.
Chuyện quả nhiên nhưPhượng Lan Dạ suy đoán, kiệu hoa vừa rời khỏi nô nhai, đi qua hai con phố, đếnmột chỗ khá vắng vẻ đã bị người ta chặn lại, mười mấy tên Hắc y nhân bịt mặt,ra tay trên đường đi, nhưng mà cũng không có giết được người trong kiệu hoa, vìthứ nhất có thị vệ An vương phủ, thứ hai không biết từ nơi nào nhô ra một ngườithân thủ cực kỳ lợi hại, chỉ xuất mất chiêu liền diệt trừ những người đó, chonên kiệu hoa hoàn hảo không tổn hao gì đi đến An vương phủ.
Sau khi thị vệ bẩm báoxong, Phượng Lan Dạ vừa ý gật đầu.
Vụ Tiễn đã bình yên vôsự vào An vương phủ, nhữngngày kế tiếp, người đàn bà kia mặc dù trong lòng không muốn, e là cũng khôngdám ở trong An vương phủ tùy tiện ra tay, cho nên trong khoảng thời gian ngắnsẽ không có việc gì .
Trong Liên viện, Hoa Ngạcmang vẻ mặt kinh ngạc nhìn chủ tử: "Vương Phi, người làm thế nào đoán đượckiệu hoa sẽ bị người ta chặn lại ."
" Âu Dương Tình làcái loại nữ nhân có lòng ghen ghét quá mạnh mẻ, nàng nhất định sẽ không muốn đểcho Vụ Tiễn vào An vương phủ, như vậy có ngươi sẽ không có ta, cho nên hôm naynhất định sẽ phái người cản kiệu."
Phượng Lan Dạ nói xong,đứng lên duỗi lưng một cái, quanh thân thoảimái, quay đầu nhìn Diệp Linh: "Vương gia hôm nay có ở trong phủkhông?"
Diệp Linh không hiểu rõ ýtứ trong câu hỏi của nàng, liền suy nghĩ một chút, sau đó mau mau trả lời:"Hình như đã đi ra ngoài, Vương Phi tìm Vương gia có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì,bất quá ta chỉ muốn ăn súp chim thôi, mùi vị nhất định không tệ."
Phượng Lan Dạ nói xong,liền đi ra ngoài, mấy người đứng phía sau như bị sét đánh, sắc mặt trắng bạch,cho đến khi thân ảnh của Phượng Lan Dạ đã đi khuất, mọi người mới phục hồi tinhthần lại, không nên a, thật khóc không ra nước mắt mà, vội vàng một đường chạyđuổi theo sau.
Vương Phi không ngời lạimuốn động đến con chim kia của Vương gia, còn muốn biến nó thành súp chim, trờiạ, Vương gia nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó đừng nói Tiểu Vương phi, ngay cảnhững người như các nàng một cũng trốn không thoát đâu.
Diệp Linh cùng Diệp Khanhhai nha đầu nhanh chóng chạy lên phía trước, lôi kéo y phục Phượng Lan Dạ:"Vương Phi, không nên a, không nên a, Vương gia trở lại nhất định sẽ giếtchúng nô tỳ."
Phượng Lan Dạ sắc mặttrầm xuống, lớn tiếng quát: "Cút ngay, ngăn cả ta nữa, ta đánh ngươi tànphế trước."
Diệp Linh bị doạ sợ hãynhảy sang một bên, vội vàng buông tay, Tiểu Vương phi mà ác thì so với Vươnggia cũng không kém bao nhiêu, bây giờ tiến cũng chết mà lùi cũng chết, tóm lạicác nàng nên chuẩn bị tốt tâm lý để chết thôi, hai người mặt xám như tro tàn đitheo ở phía sau, một đường hướng Tuyển viện, còn thừa cơ mọi người không chú ýkêu người ta đi báo cho Tích quản gia nhanh chóng tới đây, Vương Phi muốn giếtcon chim bảo bối của Vương gia .
Xuyên qua cây cầu, đithẳng đến bên kia Tuyển viện, con đường u tối quanh co, đình đài đá xanh, khắpnơi đều xinh đẹp, quả nhiên không hỗ tên gọi Tuyển viện.
Ngoài cửa viện có thị vệđứng canh gác, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ tới, vội cung kính hànhlễ: "Tham kiến Tiểu Vương phi, Vương gia không có ở trong viện."
" Ta không tìmhắn."
Phượng Lan Dạ sắc mặttrầm xuống, nhìn chằm chằm hai thị vệ kia, hai tên thị vệ có chút không khóhiểu, Tiểu Vương phi sao thế? Rồi nhìn lại hai nha đầu Diệp Linh cùng DiệpKhanh đứng phía sau nàng, chỉ thấy họ nhướng mài liếc mắt, hếch mũi méo miệng,làm ra những động tác kỳ quái, còn nhướng cao lông mài trừng sang đây, PhượngLan Dạ nhanh chóng quay đầu, Diệp Linh cùng Diệp Khanh hai người lập tức mặtmài sáng tỏ, nghiêm túc không nhúc nhích đứng ở phía sau.
Hai gã thị vệ cung kínhxin chỉ thị: "Vương Phi đây là?"
"Ta muôn đi thămquan Tuyển viện."
Phượng Lan Dạ nói xongcũng không đợi thị vệ kia kịp phản ứng, nhấc chân liền sải bước lên thềm đá,nghênh ngang đi vào Tuyển viện, phía sau DiệpLinh cùng Diệp Khanh líu lưỡi nhìn trân trối, lúc đi qua bên cạnh hai gã thị vệkhông quên hỏi bọn hắn: "Vương gia không phải không thích người ta vàoTuyển viện sao?"
Hai thị vệ vẻ mặt thànhthật mở miệng: "Đúng là không thích, nhưng nàng là Vương Phi, Vương giakhông phải đã phân phó trong vương phủ tất cảmọi chuyện đều giao cho Vương Phi xử lý sao?"
Mà đi thăm quan Tuyểnviện hẳn là không có gì vấn đề mà, Diệp Linh cùng Diệp Khanh sắp tức đến hộcmáu, mắt trợn trắng than thở, hai ngươi chờ chết đi, phủi phủi người đuổi theothân ảnh phía trước, còn ném lại một câu: "Đồ con heo."
Bên trong Tuyển viện,phong cảnh ưu mỹ, nhìn lại một cái, nơi nơi đều là hoa cỏ, hành lang bạch ngọc,đình các chu sa, thật là đẹp đến không tả xiết, có hoa có cỏ, có hồ có đình,cửu khúc hành lang gấp khúc, rường cột chạm trổ, so sánh với bất kỳ một chỗ nàocủa Vương Phủ cũng xinh đẹp hơn, nam nhân này thật biết hưởng thụ a, PhượngLan Dạ than nhẹ ở trong lòng, chân đạp trên đường đá xanh, hướng chủ cưcủa Tuyển viện đi tới.
Người còn chưa tới, rấtxa liền nghe được tiếng nói.
" có người tới, cóngười tới."
Khoan khoái vô cùng, dễnghe nhẹ nhàng.
Phượng Lan Dạ nhếch môimà cười, phía sau Diệp Linh cùng Diệp Khanh quả thật muốn la cứu mạng, Ngân cađáng thương, hôm nay ngươi có thể bị hoạ rồi, đừng kêu rồi, đừng kêu.
Đáng tiếc ở hành langNgân ca kêu rất vui vẻ, nào biết đâu có sát tinh tới đây lấy tánh mạng bản thânhắn.
Còn khoái chí đập cánhphành phạch, thấy có người đi tới, liền vui mừng hô lên: "Ta là Ngân ca,ta là Ngân ca."
Phượng Lan Dạ vừa nghe,khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh, đi tới hành lang nhìn con chim có thân thể hơinhỏ, phần đuôi hơi ngắn, màu lam cả thân hình, phía dưới cổ còn có một ít lôngvũ màu đỏ, đôi cánh cũng có màu đỏ luôn, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp, là chủngloại vẹt Xanh đuôi ngắn, không nghĩ tới lại bị Nam Cung Diệp gọi là Ngân ca,cũng có chút ít ý tứ, bất quá ngươi gặp phải ta, xem như xấu số rồi.
Phượng Lan Dạ ngoài cườinhưng trong không cười ngó chừng Ngân ca, Ngân ca cũng nghiêng đầu nhỏ ngóchừng nàng, một người một chim mắt to trừng đôi mắt nhỏ, chỉ chớp mắt Ngân caliền cảm giác được trên người Phượng Lan Dạ có sát khí, nên hoảng sợ, lui cổchuẩn bị bay đi, đáng tiếc chậm một bước, trong ống tay áo Phượng Lan Dạ tungra một cái túi vải màu trắng, nhanh chóng đem Ngân ca bọc lại cho vào bao, chỉnghe Ngân ca ở trong túi vỗ cánh, kêu lên.
" Gia, cứu mạng,Gia, cứu mạng."
Phượng Lan Dạ hừ lạnh,kêu cứu, xem ai có thể đến cứu ngươi, liền giơ túi vải trắng cầm lên, đi thẳngtới bên ngoài Tuyển viện.
Ngoài cửa viện, Tích quảngia mang một đám hạ nhân Vương Phủ, đứng ở ngoài cửa, mắt thấy Vương Phi đi ra,trong tay giơ lên túi vải trắng, mà Ngân caở bên trong không ngừng kêu to: "Gia cứu mạng, Gia cứu mạng.
Tích quản gia mặt mũitrắng bệch, dẫn người phịch một tiếng quỳ cả trên đất, liên tục cầu khẩn:"Vương Phi a, ngàn vạn lần đừng động đến Ngân ca, người nếu như tức giận,cứ đánh tiểu nhân cũng được."
Mà mọi người phía saucũng liên tục cầu xin: "Vương Phi a, nếu người giận cứ đánh quản gia đểgiải hận, đừng đánh chúng tiểu nhân."
Tích quản gia vừa nghethấy thiếu chút nữa đã giận điên lên, tại sao lại nói đánh hắn không giải đượchận thì đừng đánh bọn họ, thật là một đám tiểu nhân.
Bất quá cũng không dám sođo, bây giờ là lúc làm cho Vương Phi không động đến Ngân ca là tốt rồi, bằngkhông Gia không thể không trừng phạt bọn họ.
Ngoài Tuyển viện mọingười đã quỳ thành một vòng, ngay cả hai thị vệ gác cửa cũng đã quỳ xuống, hivọng Vương Phi thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đáng tiếc ánh mắt Phượng Lan Dạ híplại, lạnh lẽo khiếp người, không có một chút nào hoà hoãn, đúng vào lúc này,Hoa Ngạc đi tới, kính cẩn ngoan ngoãn mởmiệng.
" chủ tử, nước nóngđã đun sôi."
" ừ, đi thôi, đigiết chim nấu súp."
Phượng Lan Dạ trầm mặtxoay người liền đi, căn bản không nhìn đến đám người quỳ trên đất, Tích quảngia cùng tất cả hạ nhân trong vương phủ đều ngửng đầu lên, hoá đá nhìn haingười đã đi xa, sau đó ánh mắt của mọi người đều nhìn Tích quản gia, đang mặtxám như tro.
" Vậy phải làm saobây giờ?"
Tích quản gia sắc mặtcũng không tốt hơn người khác bao nhiêu, nhìn thân thể yểu điệu mãnh khảnh kia,từ từ biến mất ở trong đôi mắt, hắn hữu khí vô lực mở miệng: "Đi, tất cảmọi người cùng quỳ trong đại sảnh Vương Phủ , chờ Gia xửphạt."
Hắn ra lệnh một tiếng,mọi người trong vương phủ tất cả đều đến quỳ trong đại sảnh phía trước, chờVương gia xử phạt.
Trong Liên viện, PhượngLan Dạ nghiên người tựa đầu vào một bên giường êm trong khách sảnh đọc sách, tưthế tuỳ ý thản nhiên, một đầu tóc đen xoả tung, choàng ở trên vai, mỹ lệ mà unhã, càng toả ra ánh sáng xinh đẹp.
Hoa Ngạc thỉnh thoảng đivào bẩm báo: "Vương Phi, hạ nhân trong vương phủ vẫn còn quỳ ở đạisảnh."
" Còn quỳ sao."
Phượng Lan Dạ không để ýlắm mở miệng, quay đầu quét mắt nhìn con vẹt Ngân ca đang đứng ở góc phòng,Ngân ca hiếm khi được an tĩnh vậy, nọ rụt cái đầu nhỏ lại sợ hãi nhìn nữ nhânnày, có chút bộ dạng mê hoặc, trước tới nay nó rất dễ dụ dỗ người ta a, tại saonữ nhân xinh đẹp này lại lạnh lùng như thế, cũng không mắc mưu nó nữa, cho nêntrong lúc nhất thời cánh cũng không dám vỗ.
"Chủ tử, nếu nhưVương gia tức giận?"
Hoa Ngạc có chút lo lắng,sợ Vương gia một khi tức giận, sẽ thương tổn đến chủ tử.
Phượng Lan Dạ híp mắtlại, không để ý lắm, hắn tức giận sao? Vậy hãy để cho nàng nhìn xem hắn có tưcách gì tức giận, ngày đại hôn để cho nàng cùng con gà trống bái đường, đã làmnàng mất mặt lớn như vậy, hiện tại nàng bất quá chỉ nấu con vẹt của hắn, khôngđúng, chỉ đe dọa hắn, chẳng lẽ muốn giết nàng sao, hơn nữa nam nhân này là đồngtính đoạn tụ, mình còn là bia đở đạn cho hắn.
Buổi tối, khi Tề vươngtrở về phủ, đối mặt với một phòng khách toàn là hạ nhân, mà tất cả đều kinh hãiđảm chiến, sắc mặt trắng bệch chỉ chờchực Vương gia xử phạt.
Nhưng NamCung Diệp cũng không có xử phạt bất kỳ hạ nhânnào, hắn nhíu mài không quan tâm lắm nói: "Không có việc gì làm sao? Đixuống đi."
Mọi người cho là mìnhnghe lầm, hai mặt nhìn nhau, Vương gia không tức giận, không tức giận, đó làNgân ca hắn thích nhất a, làm sao lại như không có chuyện gì xảy ra thế?
Cuối cùng Tích quản giacẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Vương gia, Vương Phi nói đem Ngân canấu súp uống."
Đôi lông mày hẹp dài củaNam Cung Diệp nhướng lên, con ngươi nheo lại thâm thúy u ám thần bí khó lường,nhưng lại vô cùng tuyệt đẹp, tựa như màu đen của loại bảo thạch chói mắt nhất,quanh thân nội liễm u ám, tiếng nói từ tính chậm rãi vang lên.
"Đứng lên đi, DiệpLinh, đi nói cho Vương Phi biết, Bổn vương đem Ngân ca tặng cho nàng, nói nànghảo hảo chiếu cố nó."
" a?"
Mọi người sắc mặt sửngsốt, Vương gia nói lời này là có ý gì? Mà ngửng đầu lên lần nữa thì chỉ nhìnthấy trước cửa phòng, màu trắng xiêm ythật giống như mây trôi phiêu dạt đi.
Mọi người rốt cục cũnghồi phục tinh thần lại, ý của Vương gia là Vương Phi căn bản không có giết conchim anh vũ kia, nhưng mà kinh hãi nhất chính là Vương gia nói đem Ngân ca đưacho Tiểu Vương phi, có thể thấy được Vương gia rất yêu Tiểu Vương phi .
Tích quản gia chỉ huy mọingười bò dậy, người người thân thể mềm nhũng, đi đứng vô lực, nhưng cuối cùngcũng thở phào nhẹ nhõm, má ơi, tìm được đường sống trong chỗ chết rồi a, quanhthân họ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, rõ ràng đã vào đông, nhưng trên người lạinhư có lửa.
Tích quản gia phân phóDiệp Linh: "Còn không trở về bẩm bào cho Tiểu Vương phi, Vương gia đã nói,đem Ngân ca tặng cho Vương Phi."
"Dạ" Diệp linhcùng Diệp khanh hai người dẫn theo mấy nha đầu hầu hạ bên trong Liên viện, mộtđường trở về viện.
Phượng Lan Dạ nghe DiệpLinh bẩm báo, lập tức mặt đenthui, cắn răng.
Xem ra nàng lần này lạithua nữa, tên Nam Cung Diệp kia lại đoán được nàng không có hạ quyết tâm giếtNgân ca, lại còn muốn đem Ngân ca tặng cho nàng, bực quá, thật muốn lập tức đemcon chim hư này đi nấu cho rồi.
Ngân ca vừa nhìn nhiềungười trong nhà, liền miệng lưỡi, tựa hồ đã quên sợ.
" Gia tới, Giatới."
Hù dọa mấy người trongnhà hoảng hốt, ngơ ngác nhìn quanh, mới phát hiện là Ngân ca gọi bậy bạ, mặc dùcó chút buồn bực, nhưng mọi người đều thích con chim này nên không trách, chỉcó Phượng Lan Dạ vẻ mặt tức giận, quay đầu lại chỉ vào con chim phá phách kiacảnh cáo: "Thử kêu một tiếng nữa xem, nhìn xem ta có độc chết ngươikhông."
Ngân ca liền lập tức sợác nữ nhân này, rụt cổ, không nói một lời, cho đến khi Phượng Lan Dạ đi rangoài, nó mới thở phào nhẹ nhõm kêulên, khoan khoái vô cùng: "Đi, đi."
Diệp Linh Diệp Khanh cùngHoa Ngạc và mấy tiểu nha đầu cười mở miệng: "Ngươi thật thực dụng a. . . .. ."
" Ừ, Vương gia đemNgân ca tặng cho Tiểu Vương phi rồi, chúng ta cần phải tỉ mỉ một chút, chianhau ra chăm sóc nó."
" đúng."
Mấy người vừa nói chuyện,vừa có người đi đến chăm sóc Ngân ca, có người đi hầu hạ Tiểu Vương phi, màNgân ca không biết có phải bị đè nén quá lâu hay không, mà vẫn khôngngừng gọi: "Đi, đi."
Phượng Lan Dạ ngồi ở dướiđèn, híp con ngươi lại, Nam Cung Diệp này thật không phải là một nhân vật đơngiản, chuyện gì cũng nhìn thấu như vậy, xem ra chính là nhân vật khó dây dưa,mình trong lúc nhất thời thật đúng là không có biện pháp đối phó hắn, tốt,chuyện này thật nâng lên hứng thú của nàng, tựa hồ từ lúc hắn và nàng giao thủđến bây giờ, nàng cũng chưa lần nào thắng, chẳng lẽ vẫn bị ăn thiệt thòi hoài?Phượng Lan Dạ đang muốn nghĩ nhập thần, thì Hoa Ngạc vẻ mặt tươi cười nhẹ nhàngđi tới .
" chủ tử, Ngân carất là khôn a?"
"Đừng nhắc tới conchim hư đó "Phượng Lan Dạ tức giận kêu lên, mới vừa rồi nàng vẫn nghe đượctiếng kêu của nó, đi đi, thấy nàng đi mà cao hứng thành như vậy, con chimchết, thật muốn nấu nó cho rồi.
Hoa Ngạc mím môi cười,biết chủ tử lần này đã tính sai, đang rất buồn bực, nên không nói gì nữa, bỗngnhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động, hai người đồng thời nhìn qua, không giómà cửa sổ tự động khép mở, sau đó một trận kình phong phóng qua, một cành phitiêu từ bên ngoài bắn thẳng vào, dính trên vách tường.
Bên ngoài viện có tiếngvang, còn có thêm tiếng gào.
Phượng Lan Dạ nhanh chóngbảo Hoa Ngạc đem phi tiêu nhổ xuống , trên phi tiêu thượng có gắn một tờ giấy.
Nguyên lai là người SởVương phủ, tất nhiên là Sở Vương Nam Cung Liệt dặn dò nàng phải chú ý hướng đicủa Tề vương, xem một chút Tề vương có giấu diếm thế lực nào hay không, hắn cóphải có dị tâm không?
Phượng Lan Dạ nhìn chằmchằm trang giấy trên bàn, nhíu mày, quanh thân lạnh lẻo, nghĩ đến Sở Vương NamCung Liệt, nàng liền thấy hết sức chán ghét người nam nhân như vậy, vì hoàngquyền, ngay cả nữ nhân cũng lợi dụng, nếu không phải hắn từng một lần cứu nàng,nàng tuyệt đối sẽ không cùng người nam nhân này qua lại chút nào.
Bất quá trước mắt hắnmuốn nàng làm gian tế cho Sở Vương phủ tớiđiều tra bí mật của Nam Cung Diệp, nàng thật phải làm như vậy sao?
Thật ra thì nàng biết NamCung Diệp có nhiều chuyện cũng không gạt nàng, nhất là chuyện hắn phái thủ hạbảo vệ nàng, mà tên thủ hạ kia thân thủ hết sức lợi hại, chỉ bằng vào điểm này,có suy đoán ra Nam Cung Diệp không có giống như bề ngoài nhìn thấy, sau lưng củahắn nhất định có cất dấu bí mật gì đó? Mấu chốt là nàng thật phải làm như vậysao? Nhưng nếu không ra tay, nàng phải trả ân tình của Sở Vương Nam Cung Liệtnhư thế nào.
Phượng Lan Dạ lâm vào thếkhó xử, đưa tay đốt tờ giấy kia, sau đó phân phó Hoa Ngạc mang phi tiêu cấtvào.
Lúc này ngoài phòng cóngười bẩm báo: "Vương Phi, trong vương phủ có thích khách xông vào, xinhỏi Vương Phi có sao không?"
Hoa Ngạc lập tức nhướngmài: "Không có chuyện gì, các ngươi đi xuống đi"
" Dạ"
Phía ngoài VươngPhủ thị vệ đã đi đến nơi khác để tuần tra.
Trong phủ độngtĩnh, rất nhanh được trình diện đến Tuyển viện.
Nam Cung Diệp nhíu mài,vẻ mặt u ám, lệ khí trải rộng, cho dù lạnh lẻo bao phủ quanh thân, nhưng màtrên dung nhan lại phát ra cổ anh khí, và mị lực phi phàm, bàn tay thon dài nhẹgõ lên bàn, phát ra tiếng cọc cọc.
Thiên Bột Thần đứng ở bêntrong thư phòng, cung kính bẩmbáo: "Thuộc hạ không có lập tức bắt hắn, vì sợ hắn phát hiện thực lực Tềvương phủ, chẳng qua là đuổi theo hắn, thì phát hiện hắn vào Sở Vương phủ, hẳnlà người của Sở Vương phủ ."
Nguyệt cẩn lập tức bướclên trước một bước, bình tĩnh mở miệng: "Người nọ không giống như muốngiết người, chắc là tới liên lạc cùng Tiểu Vương phi , Vương gia, chẳng lẽ TiểuVương phi là người của Sở Vương?"
" Sở Vương?"
Nam Cung Diệp trên gươngmặt vẫn uyển nhược mỹ ngọc, không có mảy may xao động, chẳng qua ánh mắt sâukhông lường được bắn ánh sáng lạnh ra bốn phía, khóe môi vẽ ra nụ cười âm uxinh đẹp.
Không nghĩ tới Sở Vươnglại nổi lên chủ ý động đến Lan Dạ, nhưng Lan Dạ thật sự là người của SởVương sao?
Hắn biết tiểu nha đầu nàykhông phải là người dễ dàng khuất phục kẻ khác, vì sao lại chịu để Sở Vương lợidụng, trong chuyện này có phải có điều hắn không biết hay không, xem ra hắn cầnphải hảo hảo điều tra thêm.
Nam Cung Diệp phất taytrầm giọng: "Chớ kinh động đến Sở người Vương phủ, mặt khác chuyện nàycũng đừng làm cho Vương Phi biết"
"Dạ, Vươnggia."
"đi xuống đi."
Nam Cung Diệp phất taycho người lui xuống, còn lại một mình ngồi đợi ở bên trong thư phòng, vẻ mặttrầm tĩnh tóc đen xinh đẹp, nhẹ bay trong gió, mềm mại như ánh trăng.
Trên trực giác hắn vẫntin tưởng Lan Dạ , tiểu nha đầu này trên người bản tính ngông nghênh là trờisinh, chẳng lẽ nàng có nhược điểm gì nằm ở trong tay Nam Cung Liệt, ngày đónàng tựa hồ là do Nam Cung Liệt mang về.
Bên trong thư phòng ánhđèn nhợt nhạt vẫn kéo dài, nhưng đêm vẫn chưa hết.
Năm mới buông xuống, cảAn Giáng thành một mảnh náo nhiệt, mọi người đều bề bộn , các gia đình chia làmthành nhóm để thu mua hàng tết, đi xuyên qua đám người đứng xếp thành hàng,chật chội mà náo nhiệt.
Tề vương phủ lúc trướcbởi vì Vương gia đại hôn, cho nên đã dọn dẹp cả tòa phủ đệ, rửa sạch các loạichén bát, đệm chăn rèm cửa sổ chờ cũng được giặt sạch, khắp nơi đều là rực rỡhẳn lên, hiện tại cũng không cần phải nữa vẩy nước quét nhà nữa, mà chỉ cần thumua một chút hàng tết là được rồi, nên bên trong phủ hạ nhâncũng rất thanh nhàn.
Gần đến những ngày cuốinăm, Tích quản gia đã đem sổ sách thu chi trong một năm mà các nơi trình lên,đưa đến bên trong Liên viện.
Tề vương khi còn bé liềnbị Phong vương, trong tay đất đai cửa hàng rất nhiều, tiền mướn nhân công, chiphí buôn bán... đã có chuyên gia quản lý, còn có mấy chục cửa hàng đang lúc mởrộng, đều có người xử lý.
Năm trước cũng là Tíchquản gia xem xét phê duyệt, năm nay Tích quản gia sau khi sửa sang xong, dựatheo lệ cũ của các phủ liền giao vào tay nữ chủnhân Vương Phủ, để cho Phượng Lan Dạ xem xét.
Bên trong Liên viện,Phượng Lan Dạ nhìn một đống sổ sách trên bàn, liền thấy đầu váng mắt hoa, màhết lần này tới lần khác Ngân ca kia vừa nhìn thấy thế nó có chút hả hê kêu.
" Làm việc Làm việc,Gia tới, Gia tới."
Phượng Lan Dạ mặt đenlại, thật muốn một quyền đánh chết conchim này, mà con chim kia đại khái nhìn ra nàng không có gì nguy hiểm, cho nênhiện tại nó không sợ nàng.
" Cứ đặt ở đây, mộttí nữa ta sẽ xem."
Phượng Lan Dạ phất tay,Tích Đan liền lui xuống, hiếm khi được nhìnthấy sắc mặt Tiểu Vương phi khó coi, trong lòng không khỏi trộm vui vẻ một lát,bất quá cũng không dám để lộ ra ở trên mặt, nếu không chỉ có tự mình chuốc lấykhổ.
Trong khách sãnh, DiệpLinh cùng Diệp Khanh chờ cho mấy tiểu nha đầu đem sổ sách sửa sang lại tốt, sắpđặt chỉnh tề, liền mang con chim kia ra ngoài.
Mà Ngân ca cùng mấy tiểunha đầu này ở chung một chỗ, cũng học được rất nhiều lời nói để khen ngợi nữnhân, lúc này, Diệp Linh trêu chọc một cái, nó lập tức cao hứng kêu lên.
" Vương Phi thậtxinh đẹp a, Vương Phi thật xinh đẹp a."
Phượng Lan Dạ trong lòngvốn đang buồn bực, nghe thế không khỏi dễ chịu một chút, trợn mắt nhìn Ngân camột cái, phun cho nó một ngụm: "Cũng biết lắm lời."
Ngân ca càng gọi đến vuivẻ: "Tiểu Vương phi thật xinh đẹp, Gia tới, Gia tới."
Người trong phòng đều bịchọc cười, con chim này thật là thú vị, Phượng Lan Dạ cũng cười, nên trongphòng liền ấm áp rất nhiều.
Phượng Lan Dạ cũng khôngđi xem sổ sách trên bàn, mà đứng lên cùng mấy tiểu nha đầu trêu chọc Ngân ca,dạy Ngân ca mắng người.
" Gia là tên khốnkiếp, Gia là tên khốn kiếp."
Nàng dạy Ngân ca mắng NamCung Diệp, làm phía sau hoàn toàn yên tĩnh, mấy tiểu nha đầu cũng không dám nóigì, nhưng Ngân ca lại rất có linh tính, loạng choạng cái đầu nhỏ, lại khôngmắng gì, nó thấy Phượng Lan Dạ trừng mình, liền lập tức giơ chân: "Gia,cứu mạng a, Gia cứu mạng a". . . . . .
Phượng Lan Dạ vừa bựcmình vừa buồn cười, thật là người sao thì nuôi chim tánh tình đó.
Trong phòng mấy ngườithấy Vương Phi cũng không giận, liền nở nụ cười, lúc này Tích quản gia đã quaylại, cung kính mở miệng: "VươngPhi, có khách tới chơi?"
"Người nào a?"
Phượng Lan Dạ một cái tayđang ở giữa không trung, nàng vốn là định gõ đầu Ngân ca một cái, vừa nghe lờinói của Tích quản gia liền dừng lại động tác, nhìn sang, lấy làm kỳ lạ ở nơinày, nàng nào có khách nhân gì, trừ Vụ Tiễn, nhưng Vụ Tiễn không thể nào tới đâythăm nàng, hôm qua nàng ấy vừa mới tân hôn thôi.
" Bẩm Vương Phi, làTam hoàng tử phi."
" Trầm VânTinh"Phượng Lan Dạ cũng ngây ngẩn cả người, trong đầu hiện lên hình ảnhTam hoàng tử phi Trầm Vân Tinh, Trầm Vân Tinh chính là đệ nhất mỹ nữ An Giángthành, người này rất tâm khí ngạo, trong mắt không chứa bất luận kẻ nào, giờphút này lại đến đủ Vương Phủ, nàng không nhớ rõ mình và nàng ta có cái gì thânthiết, ngược lại lúc trước tiến cung tạ ơn, vẫn còn chế ngạo nàng mà, bây giờlại tới cửa bái phỏng, không biết ý muốn như thế nào?
Phượng Lan Dạ một phensuy đoán, cũng nghĩ không ra mục đích trong đó, liền phất phất tay: "Tabiết rồi, ngươi cho người mang nàng dẫn tới chính sảnh Vương Phủ dùng trà đi,ta sẽ qua đó liền"
" Dạ, VươngPhi."
Tích quản gia liền luixuống, Phượng Lan Dạ thu tay lại không đùa với Ngân ca nữa, bên cạnh nàng HoaNgạc cùng Diệp Linh hai người lập tức khinh thường mở miệng.
"Tiểu Vương phi, kiaTrầm Vân Tinh kia nhất định không có lòng tốt, người biết không? Lúc trước nôtỳ nhìn thấy nàng cứ ngó chừng chừng Vương gia, giống như một con hồ ly vậy,bây giờ lại còn trực tiếp chạy đến Vương Phủ."
" đúng vậy a, nàngnhất định là muốn gặp Vương gia, cho nên mới phải chạy tới đây."
Diệp Linh cùng Hoa Ngạcnói lời này cũng nhắc nhở Phượng Lan Dạ, quả thật , lúc trước Trầm Vân Tinh khinhìn thấy Nam Cung Diệp, thì ánh mắt cứ dính vào trên người Nam Cung Diệp, kẻcó mắt đều nhìn ra, chẳng quathân phận của nàng ta là Tam hoàng tử phi, Nam Cung Diệp là Thất hoàng tử, nếulàm thế thì thân phận quẳng ở nơi nào chứ, mà Trầm Vân Tinh chẳng lẽ ngu xuẩnđến mức không biết liêm sỉ sao, trực tiếp chạy lên cửa tìm người, có thể sao?Phượng Lan Dạ nghĩ tới đây, thân thể liền quay người đi ra ngoài.
Hoa Ngạc cùng Diệp Linhhai người đi theo nàng, vẻ mặt oán giận.
" Vương Phi, nếukhông cứ để cho Tích quản gia đem nàng đuổi đi đi."
Phượng Lan Dạ trợn mắtnhìn hai nha đầu một cái, người tới là khách, dù có ý nghĩ đó đi nữa, thì hiệntại thân phận của nàng ta là Tam hoàng tử phi, có thể nào tùy tiện đuổi ngườita đâu?
Một nhóm mấyngười rời đi Liên viện, xuyên qua đình cầu nhắm phía trước Vương Phủ đi tới.
Mặt trước của Tề vươngphủ có một loạt có năm chủ phòng, đại khí xa hoa, bốn phía trồng rất nhiều danhhoa, nên không mất đi nhã trí.
Bên ngoài hành lang đứngthẳng mấy tên hạ nhân, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ đi tới, vội dàng quỳ gốicung kính kêu một tiếng: "Thamkiến Vương Phi."
Phượng Lan Dạ gật đầu:"Đứng lên đi."
Sau đó dẫn hai nô tỳ HoaNgạc - Diệp linh đi vào, chỉ thấy trong chính sảnh, có một người đang ngồi ngayngắn, giờ phút này tựa hồ có chút khẩn trương, hai tay cứ nắm chặc khăn gấm màvặn, bất an nhìn quanh mọi nơi, vừanhìn thấy Phượng Lan Dạ từ ngoài cửa đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười mỵ người .
" Thất hoàng muội,tỷ tỷ mạo muội tới quấy rầy ngươi, sẽ không trách móc chứ."
Giọng nói rất là mềm nhẹuyển chuyển, làm người ta nghe thấy muốn thương, người đẹp hơn nữa nói chuyệnlại nhẹ giọng nhẹ lời, không biết mang theo bao nhiêu là quyến rũ.
Phượng Lan Dạ sắc mặt vẫnkhông đổi sắc, bất quá phía sau HoaNgạc cùng Diệp linh trực tiếp mắt trợn trắng, hai người thấy muốn ói, còn có nữnhân không biết xấu hổ như vậy sao? Lần trước ở Mai linh điện còn khi dễ chủ tửcác nàng, bây giờ lại có mặt mũi tới xưng tỷ gọi muội , nữ nhân này không biếtxấu hổ mà.
" Tam Hoàng tẩukhách khí, mời ngồi, Lan Dạ gánh chịu không nổi như vậy."
Muốn giả bộ phải không?Thì mọi người cùng nhau giả bộ đi, nàng cũng muốn xem một chút ngươi có thểchống được đến lúc nào.
Phượng Lan Dạ Tâm tronglòng cười lạnh, đã có chút ít hiểu, nữ nhân này xem ra quả thật nhìn trúng NamCung Diệp, bất quá Nam Cung Diệp mặc dù có bề ngoài hời hợt tuấn mỹ, nhưng nộitâm của hắn thì âm tàn Thị Huyết vô cùng.
Phượng Lan Dạ ngồi vào vịtrí chủ vị, Hoa Ngạc cùng Diệp linh hai tỳ nữ một trái một phải đứng ở phía saucủa nàng, nhìn Trầm Vân Tinh mang bộ dạng thèm thuồng mê đắm đối diện vời chủtớ ba người các nàng.
"Không biết TamHoàng tẩu hôm nay đến đủ Vương Phủ có gì không?"
Phượng Lan Dạ bất độngthanh sắc mở miệng, bên dưới Trầm Vân Tinh che giấu vẻ ghen tỵ nơi đáy mắt, mớivừa rồi nàng đã đánh giá Tề vương phủ, so với Nam Cung phủ các nàng thì xa hoanhiều lắm, hơn nữa nơi này có rất nhiều đồ vật được ngự tứ (vua ban),xem raThất hoàng tử rất được hoàng thượng cưng chìu, quả nhiên không phải giả, mà vớibộ dạng đầu gỗ của Nam Cung Tiếp, cả ngày chỉ biết đánh đàn, thì có cái rắm màdùng.
Trầm Vân Tinh một phenphỉ nhổ trong bụng, nhưng khi ngửng đầu lên, thì nụ cười trên mặt càng thêm ônnhu, thiên kiều bá mị.
Phượng Lan Dạ nhìn đánhgiá nàng, đồng thời phải khenngợi một tiếng, nữ nhân này quả thật rất đẹp, thiên sinh lệ chất, dáng vẻ thướttha mềm mại, cùng Tề vương Nam Cung Diệp thật đúng là một đôi trời đất tạo nên,bất quá ai bảo nàng ta không có cái phúc phận này chứ, ông trời lại để cho mìnhgả vào Tề vương phủ.
"Lần trước Tam Hoàngtẩu mạo phạm muội muội, cho nên hôm nay tới cửa, muốn cùng muội muội nói tiếngxin lỗi"
Trầm Vân Tinh thanh âmmềm nhẹ mượt mà, thật giống như mưa bụi rơi trên mặt hồ nước, uyển chuyển trongsạch.
Phượng Lan Dạ nhìn bộdạng dối trá của nàng, thật là có chút ít phiền chán, bất quá không đưa tayđánh khuôn mặt người tươi cười, nàng cũng muốn xem một chút, nữ nhân này có thểgiả bộ tới khi nào, giật khóe môi một cái, nhàn nhạt tiếplời: "Tam Hoàng tẩu thật là có lòng."
Nói xong liền cúi đầuuống trà, cũng không nói một câu nào nữa.
Trong lúc nhất thời bêntrong phòng khách yên tĩnh không tiếng động, Trầm Vân Tinh cũng cúi đầu uốngtrà, từ từ suy nghĩ nên lựa lời nói tiếp như thế nào.
Kể từ khi ở Mai Linh điệngặp mặt Nam Cung Diệp một cái, lòng của nàng như nai con nhảy loạn, rất muốnnhìn thấy hắn lần nữa, mặc dù biết thân phận của mình không thích hợp, nhưngnàng mới chính là nữ nhân cùng nam nhân kia có bề ngoài xứng đôi nhất, ông trờitại sao lại đối đãi nàng như thế, ý nghĩ này vẫn quanh quẩn ở trong đầu TrầmVân Tinh.
Cho nên hôm nay nàng liềntới đây, lấy cớ bái phỏng Phượng Lan Dạ, kì thực người nàng muốn gặp là NamCung Diệp, chẳng qua là có thể nhìn thấy hắn hay không, quả thật cơ hội rấtmong manh, nhưng nàng thật rất muốn trông thấy hắn.
Trầm Vân Tinh suy nghĩtrước sau, cuối cùng tựa như tùy ý quayđầu nhìn một chút, sau đó nhu thuận uyển chuyển mởmiệng: "Thất hoàng đệ không có ở trong phủ sao?"
Phượng Lan Dạ khóe môigiật giật, xem ra nữ nhân này thật đúng như phỏng đoán của Hoa Ngạc cùng Diệplinh, là tới gặp Nam Cung Diệp, cũng quá không biết liêm sỉ đi, làm chị dâu màcông khai dò xét em chồng xinh đẹp, thật không biết nên dùng lời gì để nói nàngta, càng không biết khi Nam Cung Diệp hiểu tâm ý nữ nhân này thì nghĩ gì, nhưnghắn đồng tính mà, ánh mắt của Phượng Lan Dạ hiện lên sự giảo hoạt, liền nhếchmôi nở nụ cười yếu ớt.
" Tam Hoàng tẩu muốngặp Vương gia sao?"
Tiếng nói của nàng vừadứt, Trầm Vân Tinh há mồm muốn phản bác, nhưng nói ra lại sợ Phượng Lan Dạ dừnglại, nên cuối cùng phải mang bộ dạng không nói thành lời, Phượng Lan Dạ mặc kệnữ nhân này, quay ra cửa ngoài phân phó: "Tích quản gia, . Đi mời Vươnggia tới đây, nói Tam Hoàng tẩu tới thăm hắn."
Bên trong chính sảnh,Diệp linh cùng Hoa Ngạc trừng mắt giận đến lông tóc dựng cả lên, nào có ai nhưthế, biết rõ nữ nhân khác đến dò xét phu quân của mình, lại vẫn hào phóng đemphu quân gọi ra cho người ta nhìn nữa.
Bên ngoài phòng, Tíchquản gia cùng hạ nhân Tề vương phủ nghethấy vậy, cũng có vẻ mặt khó hiểu, Tam Hoàng phi này đến đây thì nên thăm VươngPhi bọn họ, làm sao lại trở thành thăm Vương gia bọn họ rồi.
Bất quá làm nô tài tựnhiên không dám hỏi tới chuyện của các chủ tử , Tích quản gia liền lĩnh mạng tựmình đi Tuyển viện bẩm báo Vương gia.
Lúc này ở chính sảnh, sắcmặt của Trầm Vân Tinh có chút ẩn thầm, liền mượn cơ hội bưng chén trà, để chedấu toan tính của mình, Phượng Lan Dạ cái tiểu nha đầu này, nói như vậy, khôngphải là làm cho nàng khó xử hay sao? Nhưng bây giờ cũng không còn biện pháp nóicái gì nữa. Ừ nếu đã đến mức này có thể nhìn thấy Nam Cung Diệp, tưởng tượngphong tư của hắn, trong mắt Trầm Vân Tinh hiệnlên một tia mừng rỡ, làm cho sự buồn bực kia bị đè ép đi xuống.
Chính sảnh hoàn toàn yêntĩnh, chỉ có thanh âm uống trà, không có thêm động tĩnh nào khác nữa.
Phượng Lan Dạ cũng lườimở miệng nói chuyện, người ta đã không phải đến gặp nàng, thì cần gì tự làmmình mất mặt đâu, huống chi nàng cũng lười để ý tới nữ nhân này.
Lớn lên tuy rất xinh đẹp,nhưng đầu óc lại có chút không bình thường.
Phía sau nàng HoaNgạc cùng Diệp linh vẻ mặt không vui, khuôn mặt âm u , so sánh với Phượng LanDạ là chủ tử còn hung dữ hơn.
Rất nhanh ngoài cửatruyền đến giọng nói, thanh âm kính cẩn của hạ nhân Tề vương phủ vanglên: "Tham kiến Vương gia"
Tề vương Nam Cung Diệpgiọng nói lãnh mị từ tính vang lên: "Vương Phi đâu?"
Nam Cung Diệp mặc một bộcẩm bào màu trắng, bao quanh thân thể cao ráo hắn, một đầu tóc đen chỉ dùngbạch ngọc trâm cố định lại, hắn giờ phút này gợi cảm tuỳ tính, tản mát ra ánhsáng như ngọc, lửng thững đi vào chính sảnh, thật giống như phật quang phổchiếu ở bên trong, đại sảnh, thoáng cái đã hút hết ánh mắt của mọi người.
Phượng Lan Dạ trông điqua, nam nhân này bất kể là khi nào cũng là mục tiêu hấp dẫn mắt người ta nhất,đáng tiếc hắn một bộ dạng bề ngoài tốt như vậy, mà lại đồng tính, nếu để chongười biết rõ chân tướng, không biết có bao nhiêu thiếu nữ thất vọng trong lònga.
Nam Cung Diệp nhướng hànglông mày hẹp dài lên, ánh mắt sáng quắc nhìn vềPhượng Lan Dạ, không biết tiểu nha đầu này lại chơi trò gì, nếu không phải muốnnhìn một chút xem nàng dỡ trò gì, hắn căn bản sẽ không tới đây?
Mà hắn từ đầu tới đuôicũng không để ý đến người ngồi ở trong chính sảnh - Trầm Vân Tinh.
Trầm Vân Tinh thì ngượclại kể từ khi Nam Cung Diệp bước vào đại sảnh, đôi mắt đẹp không có dời khỏihắn, người nam nhân này bất kể là khi nào nhìn qua cũng đều hoàn mỹnhư thế, con người toàn vẹn như trích tiên vậy, thì nên xứng với một mỹ nhânnhư nàng, tuấn nam mỹ nữ, mới là một đôi trời đất tạo nên, nhưng ông trời tạisao lại an bài như thế, để cho hắn cưới một nữ nhân bé xíu như thế, rồi lại anbài nàng gả cho một nam nhân đầu gỗ không có chút tình thú nào.
Trầm Vân Tinh ở tronglòng oán hận, mắt thấy Nam Cung Diệp từ đầu tới đuôi cũng không có nhìn mình,trong lòng không khỏi thất vọng, hai tay xoay xoay khăn gấm, sắp nát cả cáikhăn.
Hai nha đầu Hoa Ngạc cùngDiệp linh nhìn thấy vậy, cảm thấy rất sảng khoái hơn rồi, nên khóe miệng nhếchlên rất lớn, Vương gia nhà các nàng nhà quả là có khí phách có mị lực.
Bất quá nói thật ra ,Vương gia lớn lên quá tuấn rồi, cho tới bây giờ còn chưa có nhìn thấy ngườinam nhân nào so với hắn tuấn tú hơn.
Bên trong phòng khách,mọi người tâm tư đều khác nhau, mà Nam Cung Diệp đâu biết được điều này, nên đitới trước mặt Phượng Lan Dạ, nhàn nhạt nhướng mài, thanh âm từ tính vanglên:"Vương Phi có chuyện gì sao?"
"Không phải là ta cóviệc, là Tam Hoàng tẩu tới đây thăm ngươi."
Phượng Lan Dạ nhợt nhạtcười, nhìn qua cực kỳ dịu dàng tú ngoại tuệtrung, con ngươi của Nam Cung Diệp trong nháy mắt trầm xuống khôncùng, hắn chậm rãi xoay người, cả người lạnh lẽo băng hàn, mặc dù vẫn tuấn mỹtuyệt luân như cũ nhưng giở tay nhấc chânlại mang theo vẻ lãnh tình khiếp người, mâu quang sâu không lường được bắnthẳng về phía Trầm Vân Tinh ở đối diện.
"Nguyên lai là TamHoàng tẩu giá lâm Tề vương phủ, thất kính thất kính"
Hoàn toàn là những lờikhách sáo, trên khuôn mặt xinh đẹp như quan ngọc hoàn toàn không có mộtchút gợn sóng nào.
Trầm Vân Tinh lòng khôngkhỏi trầm xuống, nàng tự hào là đệ nhất mỹ nữ An Giáng thành, luôn luôn tâm caokhí ngạo, nhưng mà giờ phút này nàng ở trong mắt nam tử uyển nhược thiên thầnkia, xem như là hạt bụi bặm bé nhỏkhông đáng kể, không, không phải là bụi bặm, mà là một làn sương, thoáng cáihóa thành hư ảo, mấy ngày nay nguồn an ủi duy nhất của mình rốt cục đã tanthành mây khói.
Nàng cho là ngày đó cónhiều người, hắn mới không có chú ý tới mình, cứ tự an ủi mình như vậy, tronglòng mới dễ chịu một chút.
Nàng An Giáng thành đệnhất mỹ nhân, làm sao lại hấp dẫn không được nam nhân chứ, cho nên hắn nhấtđịnh là không thấy nàng, không có chú ý đến, nếu như hắn thấy được nàng, chú ýtới nàng, nhất định sẽ bị nàng hấp dẫn .
Nhưng mà hôm nay nhìnthẳng như vậy, nàng ở trong mắt của hắn cái gì cũng không phải, về điểm nhậnthức này nàng vẫn biết được.
Bởi vì hắn lạnh lùngkhông nhìn, lòng của nàng đã trầm xuống, Như rơi vào vực sâu hàn đầm, không thởnổi, sự tuyệt vọng khôn cùng cứ kéo dài, đôi môi nhu động thật lâu, cuối cùngkhông nói ra lời được, chỉ lâm vào ngơ ngác ngắm nhìn hắn.
Trong mắt Nam Cung Diệpnhuộm lên một tia không vui,xoay người đến bên cạnh Phượng Lan Dạ ngồi xuống.
Phía sau, Trầm Vân Tinhcuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh, sắc mặt có chút tái nhợt, đã không còn vẻquyến rũ kiều diễm lúc trước, giờ phút này vẻ mặt nàng ảm nhiên, vôlực cười cười: "Thấthoàng đệ tại sao không đi Nam Cung phủ làm khách, Tam hoàng huynh ngươi luônnhắc tới ngươi."
"Làm phiền Tam hoànghuynh bận tâm."
Thế nhân đều biết Tềvương Nam Cung Diệp tính cách quái gở, cá tính lạnh lùng, nhưng mà khi đối mặtvới hắn, mới hiểu rõ hắn là lạnh lùng vô tình đến cở nào, trong ánh mắt nhìnngười của hắn, thật giống như cất dấu một thanh đao sắc bén, không có một chútlưu tình nào, ngược lại làm cho người ta thương tích đầy mình, mâu quang củahắn như vậy nói rõ cho người ta biết, mình không vui đến cở nào.
Giờ phút này khi Trầm VânTinh có cảm nhận này, nàng chỉ muốn chạy trối chết.
Bởi vì suy nghĩ thế, chonên thân thể cũng tự nhiên phản ứng theo, nhanh chóng đứng lên, nhìn Phượng LanDạ: "Muội muội nếu có rãnh rỗi thì đi Nam Cung phủ làm khách, tỷ tỷ hômnay xin được cáo lui trước."
"Được, mà Tam Hoàngtẩu không ngồi một lát nữa sao, không phải muốn Vương gia đến sao? Ở lại tròchuyện đi."
Phượng Lan Dạ mang vẻ mặtquan tâm, nhưng lại làm cho người biết nha đầu này cũng không phải là ngồikhông, Trầm Vân Tinh nào dám ngồi thêm nữa, liền liên tục lắcđầu: "Tam Hoàng tẩu ngày hôm nay thân thể không được thoải mái, ngày khácsẽ lại đến thăm muội muội."
Nàng nói xong liền vộivàng đi ra bên ngoài, Phượng Lan Dạ cao giọng kêu lên: "Tích quản gia, đưaTam Hoàng tẩu đi ra ngoài" .
" dạ, VươngPhi."
Tích Đan cao giọng đáplời, dẫn người đưa Tam hoàng tử phi rời đi, nghĩ đến Tam hoàng tử phi lúc đếncảnh xuân đầy mặt, xinh đẹp như hoa, mà bây giờ bỏ chạy với sắc mặt trắng bệch,kinh người như vậy, Vương gia cùng Vương Phi cũng không còn làm cái gì nàng taa.
Trong đại sảnh, an tĩnhlại, Nam Cung Diệp nheo mắt lại quét về phía Phượng Lan Dạ bên cạnh, áp lực vôhình tràn ngập trong sãnh đường.
Hoa Ngạc cùng Diệp linhlập tức thông minh cúi người: "Nô tỳ xin được cáo lui trước."
Hai người liền vung taylên dẫn đám người bên trong phòng khách lui ra ngoài.
Trong đại sảnh an tĩnhkhông tiếng động, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ hai người, song đồng đụngnhau toé lửa, va chạm vang trời một phen, cuối cùng Nam Cung Diệp không ẩn nhẫnnữa mở miệng.
"Vương Phi đang làmcái trò gì?"
" Ta làm cái trò gì?Người ta muốn gặp ngươi, ta có thể làm trò gì chứ."
Phượng Lan Dạ mắt trợntrắng, trực tiếp đứng dậy rời đi, lúc một cước vừa bước ra cửa còn bỏ lại mộtcâu: "Đáng tiếc người ta tươngtư thật khổ."
Thanh âm không cao khôngthấp, không lớn không nhỏ, đầy đủ để người ở bên trong nghe được thì liền đi.
Ánh mắt của Nam Cung Diệpnheo lại, khóe môi vẽ ra nụ cười, tà mị nhuộmcả đáy mắt.
Xem ra tiểu nha đầu nàythật đã đem hắn trở thành đồng tính, hắn hẳn nên làm cái gì đó? Để cho đầu ócnàng vận động một chút, và biết cái gì gọi là đồng tính.
Bất quá Phượng Lan Dạ đãdẫn người đi, nên nào biết đâu rằng tâm tư Gia đang khuấy động.
Liên viện, ánh đèn nhẹlay động, cả tòa phủ đệ nơi nơi đều là một mảnh ửng đỏ.
Trong khách sãnh, PhượngLan Dạ ngồi ở dưới đèn sửa sang lại sổ sách, nói thật ra , thì sổ sách này làmrất tốt, đa số đã được Tích Đan sửa sang lại rất hoàn hảo, thách hắn cũng khôngcó can đảm công tư bất phân làm rối kỉ cương, hơn nữa nàng cần gì thật tình nhưvậy, có lẽ qua không được bao lâu, nàng sẽ rời đi Tề vương phủ, cần gì dốc hếtlòng như thế.
Trong khách sãnh, mấytiểu nha đầu, còn có Ngân ca, vừa nằm vừa ngồi, các bộ dạng đều có.
Trên kệ, con chim Ngân canhìn sang cái này, nhìn sang cái kia, bỗng nhiên kêu lên: "Gia tới, Giatới."
Mấy người này xem thườngnó, cái câu nói này, tên này gọi hoài đã thành quen, ai mà thèm để ý đến nó nữaa.
Cho đến khi tiếng bướcchân vang lên, mọi người mới ngẩng đầu, chỉ thấy từ ngoài cửa đi vào không phảilà Vương gia thì là ai, đây là lần đầu tiên Vương gia đi vào Liên viện , mấytiểu nha đầu bị sợ hãi, luống cuống tay chân đứngdậy, vội vàng cúi đầu làm lễ ra mắt.
" Tham kiến Vươnggia: "
Nam Cung Diệp quét nhìncác nàng một cái, mọi người tự giác lui rangoài: "Chúng nô tỳ xin được cáo lui trước."
Phượng Lan Dạ một taychóng cằm, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Diệp, đang nghĩ xem nam nhân này chạy tớiđây làm gì?
Ngân ca nhiều ngày khôngthấy được Vương gia, tựa hồ rất nhớ chủ tử, nên kêu lên khoan khoái vô cùng.
" Gia tới, Gia tới,Tiểu Vương phi thật xinh đẹp a, Tiểu Vương phi thật xinh đẹp a."
Thật là hiếm thấy khi tênnày một lần mà lại nói nhiều chữ như vậy, Phượng Lan Dạ tức giận gắt mộtcái, uy hiếp nó: "Còn gọi, gọi nữa ta nấu ngươi."
Ngân ca ủy khuất ngóchừng Nam Cung Diệp, thật giống như đang tố cáo nàng, bất quá cũng không dámtùy tiện nói nữa.
Nam Cung Diệp đi tới,ngón tay nhẹ vuốt lên đầu của Ngân ca, trêu chọc nó: "Thì ra Ngân ca làkẻ yếu bị bắt nạt a, bị dạy dỗ không tệ."
Tiếng nói hắn từ tínhthầm chìm, lúc này không có một chút sát khí nào, mà còn ôn nhuận nhu hòa.
Trong khách sãnh, bởi vìhắn đến, mà đầy dẫy một cổ mùi thơm phái nam , tràn ngập ở trong không khí.
Phượng Lan Dạ nheo mắtlại, cảnh giác nhìn hắn: "Nói đi, Tề vương điện hạ vì chuyện gì mà đại giáquang lâm?"
"Đừng quên ngươi làVương phi của ta, tướng công tìm nương tử không cần lý do chứ?"
Nam Cung Diệp ôn nhuậnnhư ngọc ấm, nụ cười kéo dài đến đuôi lông mài.
Giờ khắc này hắn tựanhư sương mai sáng sớm, trong suốt thấu triệt, làm người ta ngắm nhìn mà mấthồn.
Bất quá chỉ trong nháymắt Phượng Lan Dạ liền kịp phản ứng, người này không phải là đồng tính sao? Saolại nói lời nói mập mờ này.
"Đừng giả bộ, ngườinào không biết ngươi là cái kia a?"
Phượng Lan Dạ trừng hắn,Nam Cung Diệp đi chậm lại hai bước, ưu nhã ngồi ởbên người của nàng, nghiêm trang thảoluận vấn đề hắn là người gì?
" ta là người gìa?"
Vẻ mặt là không hiểukhông biết, hai hàng lông mi chớp nhẹ, ánh mắt mê hoặc, quả nhiên là phong hoatuyệt đại.
Phượng Lan Dạ không khỏitiếc hận, mím môi, thật là đáng tiếc một bộ dạng tốt như vậy, hơn nữa nam nhânnày bản lãnh cũng là số một, sao lại là một kẻ đồng tính đây.
Mặc dù là đồng tính, dùngđể dưỡng mắt cũng tốt, mà người để dưỡng mắt này là tướng công của nàng a, thậtgiống một giấc mơ quá.
"Tướng công a, ngươicưới ta không phải là làm bình phong đấy sao? Bằng không vì sao Tề vương phủnày một nữ nhân cũng không có vậy?"
Phượng Lan Dạ vẻ mặt quantâm hỏi, hắn bày trò cho nàng mặt mũi, tặng dâng sính lễ cho nàng, mặc dù đểnàng cùng con gà trống bái đường, thành tròcười của An giáng thành, bất quá nàng lòng dạ rộng lượng, hay là quyết định thathứ cho hắn vậy, bởi vì trừ chuyện này, thì hắn hình như không có đối với mìnhsử dụng âm mưu quỷ kế gì, bất quá Sở Vương Nam Cung Liệt phái người đưa tớitin, bảo nàng tìm hiểu hướng đi của Nam Cung Diệ , nàng nên làm như thế nàođây?
"Tại sao không có nữnhân à? Vì ta thích sạch sẽ."
" Chẳng lẽ ngươikhông phải đồng tính, nhưnglần trước ngươi là?"
Nàng nhớ được lần trướchắn cũng không phủ nhận mình là đồng tính , làm sao lúc này lại phủ nhận chứ,Phượng Lan Dạ lập tức trở mặt, giận dữ nhìn chằm chằm nam nhân này, đùa bỡnnàng rất vui vẻ sao?
Nụ cười trên khóe môi NamCung Diệp càng thêm sâu sắc, con ngươi sáng tựa như Lưu Ly, lại càng giống nhưngôi sao sáng lúc nửa đêm, loang loáng chói mắt, tà mị vạn phần mởmiệng gằn từng chữ.
"Chuyện như vậy phảitự mình cảm giác được, ngươi cho là ta đồng tính sao?"
Hắn nói xong, ánh mắttoát ra vẻ phong tình vạn chủng, sau đó ngước mặt đến gần Phượng Lan Dạ. Thổikhí vào nàng, lúc này hắn, mang theo một chútxinh đẹp, một chút giảo hoạt, một chút quyếnrũ, thật là một yêu tinh mê hoặc lòng người, Phượng Lan Dạ từ kiếp trước đếnkiếp này cũng không gặp được bao nhiêu nam nhân, chớ nói chi là nam nhân phongtình như thế, lớn lên lại có gương mặt họa quốc ương dân, thấy thế trong nháymắt, nàng lặng người không phản ứng kịp.
Cuối cùng thật vất vả mớiphục hồi tinh thần lại, giật mình nghĩ lại, hắn đang dụ dỗ ta sao?
Nghĩ tới đây, đột nhiênvụt đứng lên, chỉ vào Nam Cung Diệp mũi rống to.
"ngươi, tên đồngtính này, dám dụ dỗ ta, ta chán ghét nhất là người như thế."
Tiếng nói của nàng vừa dứt, thì Ngân ca ở một bên kêulên: "Gia là nam nhân, Gia là nam nhân."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.