Ánh mắtcủa Phượng Lan Dạ lạnh thấu xương, tựa như bóng đen trong đầm lầy sâu u lạnhlùng nhìn ngoài cửa, ánh trăng bao phủ quanh nàng tạo cảm giác vô cùng mỹ lệ,cả người tản mát ra hàn khí như Lan như Mai.
Lời củanàng âm vừa rơi xuống, trước cửa một đạo bóng đen, vì hắn quay lưng với ánhtrăng nên nàng thấy không rõ vẻ mặt, chỉ biết là hắn đang mặc một bộ cẩm bào màutrắng mềm nhẹ quý giá, nó chuyển động theo từng bước đi của hắn, phiêu dật nhưmây bay, cước bộ chạm đất không tiếng động, từ từ bước vào bên trong, trêngương mặt tuyệt diễm kia đôi mắt như bảo thạch đang phát sáng câu đoạt lòngngười và cực kỳ chói mắt, khóe môi vẽ ra vòng cung duyên dáng, nhẹ nhàng tựavào trên ván cửa, lặng im không nhúc nhích nhìnnàng.
"NgọcTiển, ngươi đã làm cái gì với HoaNgạc?"
PhượngLan Dạ trầm giọng mở miệng.
Ánh đènkhẽ lay động, làm nổi bật được da thịt nhu hoà, trơn mịn nõn nà của Ngọc Tiển ,thật giống như một bảo ngọc thượng đẳng thời cổ, không có một chút tỳ vết nào,giờ phút này trong ánh mắt của hắn thị huyết cũng ít đi mấy phần, và tăng thêmmấy phần hứng thú, hắn chầm chập đi tới , ngồi vào cái ghế bên trong phòngkhách.
"Chỉàm cho nàng ta ngủ một chút thôi."
Thanhâm của hắn cũng là vô dễ nghe, trầm thấp quyến rũ, thật giống như từ trong khesâu u tối vang vọng đến, đồng thời lộ ra sự lười vô cùng.
Nhưngnếu như thật tình nhìn kỹ, sẽ dễ dàng nhìn ra, bên trong người nam nhân nàydòng khí băng hàn liên tục không ngừng khuếchtán rabốn phía,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-vuong-phi/1622909/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.