Bêntrong gian phòng trang trí xa hoa, có dòng khí lạnh buốt đang chảy qua.
Ánh mắtMai Phi âm trầm, thanh âm trầm thấp vang lên: "Vong quốc nô to gan, dám mơtưởng đến hoàng tử."
PhượngLan Dạ ngửng đầu lên, cũng không có chút nào là e ngại, lạnh lùng trấnđịnh nhìn Mai Phi nương nương.
Bà tamột thân quyến rũ tao nhã, nhưng khó đè nén khí thế bá đạo sắc bén, đôi mắt lạicàng mang tâm cơ rất nặng, quả nhiên không hỗ danh là chủ sự trong cung, trêntay bà ta chỉ sợ đã nhuốm máu không biết bao nhiêu sinh mạng, nếu mình khôngchịu thuần phục dưới sự toan tính của bà ta, chỉ sợ sẽ rước lấy hoạ sát thân,Phượng Lan Dạ khóe môi nhếch lên, lạnh nhạt ngó chừng Mai Phi, rồi chậmrãi mở miệng.
"LanDạ không có mơ ước đến Bát hoàng tử, trên thực tế chúng ta chỉ mới gặp mặt cómột lần."
Lờinàng nói là đúng sự thật, chưa từng có một ngày, nàng nghĩ tới chuyện phải lậpgia đình, lại còn gả cho Bát hoàng tử nữa, mặc dù thân thể nàng chỉ có mười haituổi, nhưng Bát hoàng tử ở trong mắt của nàng giống như một tiểu hài tử batuổi, ngay cả mẫu phi của mình là hạng người gì cũng phân biệt không được, mà họcùng ở chung một chỗ mười tám năm, điều này chẳng phải nói rõ tâm trí của hắncó vấn đề sao, người như vậy mà còn muốn nàng gả cho hắn à? Hơn nữa nàng mớimười hai tuổi, gả cái gì mà gả.
"À."
Mai Phikéo dài âm điệu, nhưng thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ, bất quá bà ta nheo mắtlại đánh giá Phượng Lan Dạ.
Vócngười tinh tế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-vuong-phi/1622904/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.