Edit: V.O
"Đoàn thúc thúc nói gì vậy, vẫn nghe không hiểu." Mộ Vũ vô tội nói.
Đoạn Vô Huyết xem thường: "Làm trò, đó là độc dược đúng không? Là các con hạ? Rốt cuộc cha nương các con là loại người nào, sao có thể cho các con độc dược khủng bố như vậy, không sợ các con dùng lộn, hù chết chính mình sao?"
Mộ Bạch lắc đầu: "Độc này tạo ra ảo giác rất giả, không dọa được chúng con."
Đoạn Vô Huyết vô cùng uể oải, cho nên chúng ta bị dọa đến chết khiếp là do lá gan quá nhỏ hả? Ngay cả hai hài tử 5 tuổi cũng không bằng, ta lại vô dụng như vậy?
"Nếu Đoàn thúc thúc muốn đi xa, dẫn chúng con đi theo đi." Mộ Vũ mở miệng nói.
"Không được, nghĩ cũng đừng nghĩ! Con có biết thúc muốn đi đâu không, đã muốn đi theo, thúc muốn đi chiến trường, nơi bất cứ lúc nào cũng sẽ chết người." Đoạn Vô Huyết từ chối.
Mộ Vũ chu miệng nhỏ: "Đoàn thúc thúc không có lương tâm, chúng con mới giúp thúc đuổi Dạ Kiêu Hùng đi, thúc đã bỏ rơi chúng con rồi?"
Đoạn Vô Huyết: "..."
"Nếu như Dạ Kiêu Hùng phát hiện ra chúng con, sẽ đánh chết chúng con." Mộ Bạch nói.
Đoạn Vô Huyết bất đắc dĩ: "Các con có thể đi theo người nhà thúc đến Vương Đô, nơi đó an toàn."
"Không. Chúng con muốn đi Bình Tây thành."
"Đừng nháo, cẩn thận thúc trói các con lại quăng lên xe kéo." Đoạn Vô Huyết hung tợn hù dọa chúng.
Mộ Bạch chẳng hề để ý: "Thúc không trói chúng con được, nếu thúc không dẫn chúng con đi, thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-than-nu-phuc-hac-lanh-de-cuong-sung-the/1469474/chuong-693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.