Edit: V.O
Bạch Vũ lập tức tìm chỗ, thả bọn nó ra.
"Ngột ngạt chết ta rồi! Bạch Vũ, sao ngươi có thể nhốt chúng ta ở trong nhẫn? Bên trong vừa nhỏ lại tối, thật ngột ngạt." Thủy Qua uất ức chọc ngón tay.
Bạch Vũ thật có lỗi: "Lúc ấy có vẻ khẩn cấp, sau khi dẫn các ngươi ra ngoài, các ngươi lại bị thương, nên đã để cho các ngươi ở trong nhẫn dưỡng thương."
"Chúng ta đã ra ngoài rồi sao?" Thủy Qua giật mình nhìn bốn phía: "Sao ta cảm giác bên ngoài và trong tháp không khác nhau lắm?"
"Đúng vậy, đều là vách tường." Thụ Tinh tò mò nhìn vách tường bốn phía.
Bạch Vũ giải thích: "Không, nơi này là mật thất, cho nên dày đặc. Sau khi ra ngoài các ngươi sẽ biết trời đất bao la."
"Là sao?" Hai con mãnh thú trí tuệ lập tức đến gần cửa ra mật thất, sau khi Bạch Vũ dặn bọn nó không được làm người Vực Ám Dạ bị thương, cũng không quan tâm bọn nó nữa.
Dù sao cũng là mãnh thú, trở về sơn dã cũng chỉ là chuyện bình thường.
Bạch Vũ thật đúng là không muốn giữ bọn nó lại, giữ lại hai con mãnh thú như vậy, quá không an toàn, cũng quá phiền phức.
Nhưng không nghĩ tới chính là, không tới hai ngày, bọn nó lại lặng lẽ chạy về.
Thủy Qua: "Bên ngoài chơi không vui, không có thức ăn ngon."
Thụ Tinh: "Bên ngoài không thể ở, không có thơ ca."
Bạch Vũ: "..."
"Bạch Vũ, chúng ta ở với ngươi, có được không? Mỗi ngày, ngươi làm thức ăn ngon cho ta." Thủy Qua làm nũng kéo cánh tay nàng.
Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-than-nu-phuc-hac-lanh-de-cuong-sung-the/1469352/chuong-559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.