Edit: V.O
"Ta không tin!" Bạch Vũ kiên trì, rõ ràng toàn thân nhuộm máu, không bị ngoại thương, không thể chảy nhiều máu như vậy.
Dạ Quân Mạc trầm mặc không nói, muốn ngăn cản cũng không có sức lực, cuối cùng vẫn bị Bạch Vũ cởi áo ngoài.
Ngoại thương của Dạ Quân Mạc chủ yếu tập trung ở trên lưng, ở vụ nổ trong nháy mắt, hắn ôm lấy Bạch Vũ, đưa lưng về phía tinh thể cực phẩm.
Rốt cuộc, Bạch Vũ cũng không nhịn được rơi nước mắt, nàng vội vàng lau, để tránh rơi lên miệng vết thương của Dạ Quân Mạc.
Sau lưng Dạ Quân Mạc gần như đều đã máu thịt lẫn lộn, làn da không có một chỗ nào nguyên vẹn, Bạch Vũ vươn tay, muốn xử lý miệng vết thương cho hắn cũng không dám chạm vào.
"Thực xin lỗi..." Giọng Bạch Vũ nhỏ đến mức chỉ có chính mình mới có thể nghe thấy, khóc nức nở khiến lòng người chua xót.
Dạ Quân Mạc quay đầu lại, nhìn ánh mắt nàng hồng hồng giống như tiểu bạch thỏ: "Ta không đau, đừng đau lòng."
"Gạt người, vừa nhìn thấy cũng rất đau!" Bạch Vũ đau lòng nói,lấy thuốc bột trị liệu ngoại thương ra, cẩn thận rắc lên vết thương của hắn: "Ta bôi thuốc cho chàng, nếu chàng thấy đau thì kêu lên."
"Được." Dạ Quân Mạc nhàn nhạt lên tiếng, nhưng một tiếng hừ cũng không có.
"A! Có thức ăn ngon rồi!" Bỗng nhiên, giọng vui vẻ của Thủy Qua vang lên, Bạch Vũ quay đầu, liền thấy Thủy Qua và Thụ Tinh từ đằng xa chạy tới, nhìn chằm chằm Dạ Quân Mạc không rời mắt.
Lúc Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-than-nu-phuc-hac-lanh-de-cuong-sung-the/1469325/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.