Edit: V.O
Vừa nhắc tới thê tử của mình, cái gì Âu Dương Diệp cũng không quan tâm, trực tiếp quẳng toàn bộ lời nói từ chối chính nghĩa ra sau đầu, túm hai người lập tức đi bắt mạch kỹ càng cho Uyển Kỳ.
Thật ra y thuật của Bạch Vũ tốt hơn Dạ Quân Mạc, nhưng đối với trị liệu linh hồn, ngay từ đầu, thậm chí linh hồn của Uyển Kỳ nàng cũng không cảm nhận được, dứt khoát ở một bên nhìn Dạ Quân Mạc khám cho Uyển Kỳ.
Dạ Quân Mạc bắt mạch cho Uyển Kỳ một lần nữa, lại mở mắt Uyển Kỳ ra, kéo mở miệng Uyển Kỳ ra nhìn nhìn.
Thân thể Uyển Kỳ được bảo tồn cực kỳ tốt, giống như ngủ thiếp đi, trong miệng Uyển Kỳ chứa một viên ngọc châu màu xanh lá.
"Chính là thứ này bảo tồn thi thể và linh hồn của bà ấy?" Dạ Quân Mạc nhìn về phía Âu Dương Diệp.
Âu Dương Diệp gật đầu, trong mắt lộ ra nội tâm bi thương, đau đớn: "Đó là Định Hồn Châu, là ta tự tay tạo ra mất gần hai ngàn bảy trăm năm. Ai biết mới vừa tạo ra, người đầu tiên dùng tới nó lại là Uyển Kỳ."
"Hạt châu này cần chứa một lượng linh khí lớn để nuôi dưỡng, mới có thể phát huy tác dụng. Vậy nên ngươi bày ra khế ước trận hấp linh ở bên ngoài." Dạ Quân Mạc bắt mạch xong, ngồi vào ghế tựa bên cạnh Bạch Vũ.
Âu Dương Diệp không phủ nhận: "Đúng vậy, mãnh thú bên ngoài là ta nuôi dưỡng, chính vì để cho khế ước trận hấp linh hấp thu linh khí. Hạt châu này cần quá nhiều linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-than-nu-phuc-hac-lanh-de-cuong-sung-the/1469311/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.