Edit: V.O
Bạch Vũ mệt đến mức một ngón tay cũng không muốn động, nhìn mỹ nam thỏa mãn bên cạnh, hận đến trực tiếp nghiến răng. Không phải nói bị trọng thương sao? Sao vẫn còn sức làm không dịu dàng như vậy? Sớm biết vậy nên đạp hắn xuống.
"Nếu nàng đạp ta, người đau lòng chính là nàng." Dạ Quân Mạc chống đầu, nghiêng người nhìn nàng, môi mỏng tao nhã hơi hơi nhếch lên, gợi lên một chút yếu ớt mê hoặc lòng người.
"..." Sao chàng biết ta nghĩ cái gì? Bạch Vũ xoay khuôn mặt nhỏ nhắn qua, tha thiết mong chờ nhìn Dạ Quân Mạc, đúng lý hợp tình hỏi: "Bây giờ có thể nói cho ta biết rồi chứ?"
Ngón tay Dạ Quân Mạc cọ xát đôi môi có chút sưng đỏ của Bạch Vũ, trong mắt hiện ra ý cười xảo quyệt: "Vẫn chưa được, nàng còn chưa đủ ngoan."
Bạch Vũ nhíu mày: "Vậy muốn thế nào mới tính là ngoan?"
"Ừm... sinh bảo bảo cho ta."
Hai má Bạch Vũ hiện lên một chút đỏ ửng, vừa thẹn vừa giận trừng hắn: "Nói bậy bạ gì đó? Chàng không nói thì sớm hay muộn ta cũng có thể tìm ra."
"A...? Vậy ta đây cứ chờ thôi." Dạ Quân Mạc cười nhạt, nhắm mắt lại nằm yên lặng. Bạch Vũ nằm ở bên cạnh hắn, yên lặng ngắm vẻ mặt khi ngủ của hắn, bỗng nhiên có chút khó hiểu hỏi: "Sao Ma Văn ở đầu lông mày chàng không còn nữa?"
Dạ Quân Mạc cũng không mở mắt, lười biếng kéo Bạch Vũ vào trong ngực, không sao nói: "Không có thì không có, nàng thích nhìn?"
Tay Bạch Vũ sờ sờ đầu lông mày của hắn, gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-than-nu-phuc-hac-lanh-de-cuong-sung-the/1469294/chuong-500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.