Edit: V.O
"Ta biết, mỗi lần gặp người sống như ngươi đều sẽ hỏi như vậy, nhưng bọn họ quá ngu ngốc, ta không nói cho bọn họ." Thiếu niên than thở.
"Vậy bọn họ đã đi rồi hả?"
"Không, bị ta ăn."
"..." Chậm trễ làm cái quỷ gì? Bạch Vũ còn chưa kịp phản ứng, hơn trăm nhánh dây leo đồng loạt sinh ra từ trong tán cây, quấn chặt Bạch Vũ, nhấc đến trước mặt thiếu niên.
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, thì ra trả lời ăn là như vậy, người này hoàn toàn không phải là người, là một Thụ Tinh (yêu quái cây) hơn một ngàn năm! Thực vật thành tinh, hóa thành mãnh thú, là mãnh thú cực kỳ đặc biệt, bọn chúng có trí tuệ mà mãnh thú bình thường không có.
Nhìn tán cây xanh um tươi tốt, che lấp mặt trời, liền biết dinh dưỡng của Thụ Tinh này tốt bao nhiêu, đã ăn bao nhiêu người.
Bạch Vũ gần như đã muốn gọi Tiểu Thanh ra trước, vậy mà ngạc nhiên phát hiện Thụ Tinh đặc biệt im lìm lại đang liên tục hấp thu linh khí của nàng không ngừng, khiến cho nàng rất khó triệu hoán Triệu Hoán Thú ra. Khuôn mặt tuyệt sắc của nàng bắt đầu có chút trắng, Thụ Tinh quả nhiên khó đối phó, ít nhất cũng là mãnh thú cấp 8.
Ngay lúc nàng đang vắt hết óc để nghĩ cách, Thụ Tinh mở miệng: "Không biết ngươi có ngu ngốc như mấy người kia không?"
Bạch Vũ lập tức nói: "Đương nhiên ta không ngu ngốc, người khác cũng khen ta cực kỳ thông minh."
"Thật vậy chăng?" Thụ Tinh có vẻ cực kỳ hưng phấn: "Ai từng khen ngươi?"
"..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-than-nu-phuc-hac-lanh-de-cuong-sung-the/1469277/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.