Edit: V.O
"Cửa chính biến mất? Không thể lại có người vào được nữa?" Phục Mãn giật mình kéo mấy cọng râu mép xuống.
Trong lòng Bạch Vũ dâng lên một loại cảm giác không thoải mái, xoa mi tâm nói: "Bên ngoài đã không còn ai rồi."
"Không còn ai rồi? Ý ngươi nói..." Tử Như nói nửa đoạn lại nuốt xuống, không tới giờ Thần Vực mở cửa thì không thể mở ra, ý không còn ai đương nhiên là đều đã chết!
Thực ra bọn họ là một đội đi vào cuối cùng, tổng cộng sáu đội, chỉ có ba mươi người tiến vào.
Tám mươi đệ tử vào vậy mà một hơi loại bỏ năm mươi người. Chắc chắn năm mươi người này là thiên tài trong cường giả ở bên ngoài, nhưng ở trong này vẫn dễ dàng ngã xuống.
Bạch Vũ cũng không nghĩ tới không gian Thần Sáng Thế sẽ làm tàn nhẫn như vậy, lúc nàng ở trong không gian, từ trước đến nay nơi này đều cực kỳ dịu dàng.
Có lẽ đây mới là bản tính của không gian, cay nghiệt, sát phạt, ưu thắng liệt thái (ý nói khôn thì sống, ngu thì chết) mắt cũng không nháy, nếu muốn gặp được hoàn cảnh tốt, thì phải gánh chịu nổi nguy hiểm.
Vừa vào không gian có thể đạt được phần thưởng thăng cấp, cũng chỉ có nhân tài đủ mạnh mới xứng với phần thưởng nghịch thiên này.
Không thoái mái trong lòng Bạch Vũ dần dần tiêu tan, nhìn cảnh tượng trước mắt, thế ngoại đào nguyên chim hót hoa thơm, nơi rừng sâu núi thẳm loáng thoáng lộ ra kiến trúc cổ kính.
Tháp Ngũ Hành, Bách Bảo Lâu, Dược Viên, còn có Noãn Các mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-than-nu-phuc-hac-lanh-de-cuong-sung-the/1469251/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.