Edit: V.O
Nơi duy nhất Bạch Vũ có thể nghĩ đến chính là mỏ quặng tinh thể ở Vực Thanh Phong, đã không còn nhiễm khí độc, linh khí ở nơi đó sẽ vô cùng dày đặc, chỉ là không an toàn lắm. Vực Thanh Phong chiến tranh quyết liệt, mỏ quặng lại nằm gần chỗ tiền tuyến.
Nhưng tình huống tệ nhất cũng chỉ là mỏ quặng đã bị đoạt đi, cướp về lại là được.
Bạch Vũ dẫn theo Tử Như và Công Tôn Ưởng cùng nhau đến chỗ mỏ quặng tinh thể, phát hiện tình huống còn tốt hơn so với nàng tưởng tượng.
Mỏ quặng vẫn còn trong tay Ám Dạ Đế Quốc, Trưởng lão Phục Mãn vẫn dẫn người trông coi mỏ quặng, nhưng vì đối phương thường xuyên gây rối, bọn họ không có thời gian để khai thác.
Phục Mãn nghe nói Bạch Vũ muốn đi vào sâu trong mỏ để bế quan, chần chừ một lúc: "Bây giờ không an toàn lắm, ngộ nhỡ đánh nhau ở phía trước, ngay cả chạy người cũng sẽ không chạy thoát."
"Ta chỉ cần ba ngày, ngươi không cần phải nói, ngay cả ba ngày cũng không giữ được sao? Nếu thật sự không được thì cho nổ cửa vào đi. Chờ đến lúc ta muốn ra lại tìm người đến đào ra." Bạch Vũ không sao cả nói.
Vẻ mặt Phục Mãn xanh mét, ba ngày lại không giữ được, còn muốn nổ cửa vào để bảo vệ Bạch Vũ, nếu ông ta thật sự là người vô dụng như vậy thì còn làm Trưởng lão làm gì. Trưởng lão Phục Mãn cắn răng: "Được, Vực Chủ người cứ yên tâm đi vào, ta bảo đảm người có thể yên tâm bế quan."
Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-than-nu-phuc-hac-lanh-de-cuong-sung-the/1469188/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.