"Đứng lại!" Dạ Quân Mạc gọi hắn lại: "Chuyện đến Vực Thanh Linh, nhất định phải chính Bạch Vũ đồng ý. Ngươi có thể thuyết phục nàng không?"
Khóe miệng Ám Lân co rút: "Chẳng lẽ chuyện này không phải là chuyện của Thánh Quân người sao?"
"Ta không muốn Bạch Vũ rời khỏi ta, ngươi cảm thấy ta sẽ đi nói với nàng?" Dạ Quân Mạc châm chọc liếc Ám Lân một cái.
Ám Lân: "..." Quả nhiên không thể tùy tiện chọc giận chủ tử của mình, đặc biệt là chủ tử nhỏ mọn.
Trong nhà thủy tạ hậu viện của trang viên, Bạch Vũ đang thong thả, thích ý tựa vào trên ghế nằm phơi nắng. Mấy ngày qua, Dạ Quân Mạc hết lòng chiếu cố, rốt cục vết thương của nàng cũng khỏi.
Bởi vì Dạ Quân Mạc cho nàng uống thuốc, cảnh giới linh mạch của nàng càng được củng cố, linh lực cũng ngưng tụ được không ít.
Sau khi thăng cấp cho Tiểu Bạch, linh lực của nàng chỉ còn lại chưa tới trăm điểm, mấy ngày nay hấp thu linh khí trong tinh thể, ngưng tụ linh khí rất nhanh, đã chứa đựng được 137 điểm linh lực, đáng tiếc còn chưa đủ để thăng cấp linh thuật. Cấp bậc của Tiểu Thanh và Tiểu Bạch càng cao, linh lực để bồi dưỡng hao phí càng nhiều.
Nàng đang lo lắng có nên uống chút Phương Tình để tăng nhanh tu luyện hay không, liền thấy một bạch y nam tử ôn văn nho nhã, trên mặt có nụ cười thản nhiên, đang đi tới bên này.
Bạch Vũ ngạc nhiên nhìn Ám Lân, không đợi hắn đi đến, đột nhiên bật thốt lên: "Ta nhớ ngươi."
Ánh mắt Ám Lân biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-than-nu-phuc-hac-lanh-de-cuong-sung-the/1469126/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.