Edit: V.O
Mặt Tô Lăng Dung xám như tro tàn, vô ý thức lui về phía sau: "Không, không phải là muội, muội không có chạm qua vết thương của Bạch Vũ tiểu thư. Biểu ca, huynh phải tin tưởng muội..."
"Cút ra ngoài." Dạ Quân Mạc lạnh lùng nói.
Ba chữ hời hợt giống như tiếng nổ rơi vào trong lỗ tai Tô Lăng Dung, mặc dù bình thường Dạ Quân Mạc đối xử với nàng ta hết sức lạnh nhạt, nhưng rất ít khi đối xử lãnh khốc với nàng ta như thế.
Trái tim của nàng ta hốt hoảng một trận: "Biểu ca..."
"Linh Vương dạy ngươi quy củ như thế nào?" Dạ Quân Mạc vung tay đánh ra một đạo linh khí, Tô Lăng Dung sợ hãi kêu một tiếng ngã xuống bên ngoài cửa.
Dạ Quân Mạc lấy thuốc mỡ ra, thoa lên một lần nữa cho Bạch Vũ: "Khá hơn chút nào không?"
"Còn đau." Bạch Vũ đúng lý hợp tình chen vào trong ngực Dạ Quân Mạc: "Đều tại chàng, ta ghét biểu muội đó của chàng."
"Đã đuổi đi." Dạ Quân Mạc ôm nàng từ phía sau, nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng.
"Đuổi đi một lần thì có ích lợi gì. Chàng vẫn để cho nàng ta gọi chàng là biểu ca, nghe ý của nàng ta, nàng ta luôn luôn chăm sóc cho chàng, chàng dám nói chàng chỉ coi nàng ta là thuộc hạ không?" Bạch Vũ oán hận lý sự.
Đêm quân mạc nhếch mày, Tô Lăng Dung gọi hắn là biểu ca không phải là do hắn cho phép, chỉ là bởi vì hắn không quan tâm nữ nhân này xưng hô như thế nào thôi.
Nghe trong giọng nói của Bạch Vũ nồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-than-nu-phuc-hac-lanh-de-cuong-sung-the/1469123/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.