Đây là do Bạch Vũ bị Ngũ Hành Chu Tước kích thích, trí nhớ bắt đầu sống lại. Trí nhớ vạn năm thức tỉnh toàn bộ, tất cả tràn vào trong đầu óc nàng, đương nhiên đầu sẽ đau. Chỉ có thể để cho nàng qua cơn mê man, ngủ một giấc thật ngon, chờ tỉnh lại thì tốt rồi.
Dạ Quân Mạc ôm Bạch Vũ vào trong ngực rất cẩn thận, giống như đang nâng một trân bảo dễ vỡ, trở về đỉnh Vô Danh.
Hắn đặt Bạch Vũ ở trên giường, cắt quần áo tràn đầy vết máu của nàng, xử lý miệng vết thương cho nàng, đút nàng uống thuốc.
“Dạ...... Đừng đi...... Độc...... Chu Tước......” Bạch Vũ mơ mơ màng màng nỉ non, trí nhớ bách thế luân hồi (luân hồi hàng trăm kiếp) ở nàng trong đầu nàng dây dưa không rõ, một mảnh hỗn loạn.
Nàng giống như một cô hồn dã quỷ, thống khổ xuyên qua một đống trí nhớ hỗn loạn, đi vào chỗ sâu nhất của trí nhớ, nguồn gốc bách thế luân hồi của nàng, Ngũ Hành Đại Lục.
Nàng đứng ở trong không gian Sáng Thế Thần, ở dưới một mảnh tàng cây hoa đào, ôm Dạ Quân Mạc gào khóc: “Đừng đi, ta không cho phép ngươi đi.”
Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng khóc bi thương của nàng, làm lòng người vỡ vụn.
Dạ Quân Mạc trầm mặc lắng nghe, cho đến lúc nàng khóc mệt mỏi, đáng thương thút thít, mới nâng tay nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt nàng, sau đó đẩy nàng ra.
Bạch Vũ ngây dại, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn xoay người rời đi, càng chạy càng xa.
“Ngươi...... Ngươi, ngươi đứng lại!” Bạch Vũ dậm chân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-than-nu-phuc-hac-lanh-de-cuong-sung-the/1469025/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.