Edit: V.O
“Nếu người nào đó ám toán?” Dạ Quân Mạc dùng ngón tay chỉ chỉ.
Bạch Vũ liếc mắt một cái nhìn thấy Tòng Nguyệt Cầm hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, hàng mi liễu rũ cong cong hơi hơi nâng lên: “Ta đây sẽ độc chết nàng ta.”
“Ý kiến hay.” Dạ Quân Mạc gật đầu, đứng dậy rời đi.
Bạch Vũ không nói gì nhìn bóng lưng của hắn, không hiểu sao cảm thấy gần đây chính mình càng ngày càng hung tàn, đều là bị Dạ Quân Mạc làm hỏng rồi.
Dạ Quân Mạc nhận được tin tức truyền âm ngàn dặm của Ám Ưng, trực tiếp đến Băng Nguyên. Vào bên trong một khu rừng tuyết, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng một người, Cô Ảnh Hắc Ưng của hắn di chuyển qua lại trên bầu trời, quan sát khắp rừng tuyết.
“Mất tích?” Dạ Quân Mạc lạnh lùng hỏi.
Ám Ưng cung kính trả lời: “Thuộc hạ đã bày ra kết giới ở chung quanh, hắn còn chưa chạy khỏi nơi này. Nhưng hành tung của hắn lại quỷ dị, khu rừng tuyết này có địa hình phức tạp, nhất thời không biết hắn trốn ở đâu.”
Dạ Quân Mạc đạm mạc nhìn lướt qua kết giới yếu ớt chung quanh, nâng tay phóng một đạo linh khí lên cao, trong nháy mắt, kết giới nhuộm một tầng ánh sáng màu tím, chỉ có thể vào, không thể ra.
Quanh thân hắn dâng lên hỏa diễm u lam, giống như hồng thủy đổ xuống, những nơi đi qua, băng tan thành nước, hiện ra núi đá trần trụi, quét ra một cái hang giấu ở dưới băng tuyết.
Đôi mắt Ám Ưng biến đổi, Cô Ảnh Hắc Ưng lập tức đáp xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-than-nu-phuc-hac-lanh-de-cuong-sung-the/1469020/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.