Bạch Vũ chỉ cảm thấy mặt chuyển thành màu xanh. Được rồi, lý do diệt quốc này cũng đủ khiến cho người ta hận chết nàng, “Hẳn là Vô Trần Cung sẽ không cho phép giết người hoặc là quần ẩu?”
Tả Vũ trở mặt xem thường, “Làm sao có thể cho phép loại chuyện này? Nhưng bọn họ muốn giết người cũng không khó, tìm ngươi quyết đấu là được. Quyết đấu được tiến hành dưới sự chứng kiến của trưởng lão, nhưng sinh tử tự chịu. Đệ tử Vô Trần Cung hầu như đều là cao thủ trên Vô Trần bảng, ngươi hoàn toàn không có cách nào để từ chối.”
“Nếu là tỷ thí quanh minh chính đại, ta còn có thể nhận.” Bạch Vũ nhún nhún vai.
Tả Viêm không nói thêm nữa, dẫn bọn họ đến bên cạnh quảng trường, nơi này sớm đã được xếp đặt chín cặp gỗ.
“Mỗi người chọn một cặp đi, đây là lễ gặp mặt Vô Trần Cung cho các ngươi.” Tả Viêm chỉ vào mảnh gỗ, cực kỳ nghiêm chỉnh nói.
Khóe miệng mọi người run rẩy, nhịn không được trừng mắt, “Vô Trần Cung rất nghèo sao? Lại lấy mảnh gỗ làm lễ gặp mặt?”
“Chẳng lẽ mảnh gỗ này có gì đặc biệt?” Một nữ tử Mạn Thủy Quận Quốc tò mò gõ mảnh gỗ.
“Không có gì đặc biệt, thật sự chỉ là mảnh gỗ.” Tên còn lại không còn gì để nói.
Viêm Hạo Thiên ghét bỏ tựa vào bên cạnh mảnh gỗ, “Vô Trần Cung cho chúng ta những mảnh gỗ này để làm gì? Xây phòng ở?”
Tả Viêm gật đầu, “Ở Vô Trần Cung, tất cả mọi thứ đều phải dùng cống hiến để đổi, bao gồm ăn, mặc, ở, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-than-nu-phuc-hac-lanh-de-cuong-sung-the/1468966/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.