“Ra oai phủ đầu mà không hiểu sao? Chỉ là muốn chà xát, xoắn vặn nhuệ khí của chúng ta thôi.” Viêm Hạo Thiên khinh thường liếc mắt nhìn bốn phía, “Ngươi xem ánh mắt của những người đó, luôn luôn chú ý chúng ta ở bên này, nhưng không có một ai đến đây trả lời.”
“Đúng ha, lúc trước còn không có rõ ràng như vậy đâu. Vũ tỷ tỷ, hình như bọn họ đều nhìn tỷ, giống như cảm thấy đặc biệt hứng thú với tỷ.”
“Đây là đương nhiên, Bạch Vũ là người được công nhận đứng nhất năm nay, mỗi đệ tử mới đứng nhất đều đặc biệt khiến người chú ý.” Tả Vũ dĩ nhiên nói.
Bạch Vũ nhíu mày, nhìn về phía Tả Vũ, “Ta có thể hỏi người làm cho chúng ta đợi lâu như vậy là vị sư huynh hay sư tỷ nào không?”
Tả Vũ sửng sốt, ngượng ngùng sờ sờ mũi, “Vì sao ngươi nghĩ là đệ tử, mà không phải là trưởng lão?”
“Trưởng lão để cho mấy người chúng ta chờ lâu như vậy để làm gì? Khảo nghiệm tính kiên nhẫn sao? Vậy cũng quá nhàm chán. Muốn ra oai phủ đầu với chúng ta chỉ có thể là đệ tử cùng lứa.” Bạch Vũ thản nhiên nói.
Tả Vũ cũng không trả lời, không thể không nói Bạch Vũ nói rất chính xác, “Đây là lệ thường, đệ tử mới hàng năm đều được một vị thủ tịch (người cấp cao nhất) trong hàng ngũ đệ tử đến an bài, bọn họ là đồ đệ bốn vị trưởng lão tự mình giảng dạy, danh vọng ở Vô Trần Cung cực cao, ra oai phủ đầu với những người mới đến các ngươi cũng không tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-than-nu-phuc-hac-lanh-de-cuong-sung-the/1468963/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.