Edit: V.O
Nhạc Kỳ Nhân sợ tới mức thiếu chút nữa hôn mê, chân mềm nhũn trực tiếp tê liệt ngồi trên ghế.
Bạch Vũ nhìn thoáng qua, bình tĩnh tiếp nhận chén canh mà thị nữ múc ra,giống như không có việc gì ăn một ngụm, “Hương vị không tồi.”
Nhạc Kỳ Nhân rốt cuộc nhịn không được, vọt đến bên ngoài đại sảnh ói ra,Nhạc Kỳ Nhân quả thật rất thích ăn, nhưng không có nghĩa là cái gì nàngcũng dám ăn. Nhạc Kỳ Nhân liên tục ói ra mấy lần nước trong, sau đó thật sự ngất đi.
Minh Độc Vương cười nhạo một tiếng, “Lá gan quá nhỏ.”
Bạch Vũ liếc nhìn Nhạc Kỳ Nhân một cái, gật đầu nói: “Đúng vậy, bất quá chỉ là canh mắt cừu mà thôi.”
Minh Độc Vương nguy hiểm nheo mắt lại, hưng trí nhìn Bạch Vũ, “Ngươi không lo lắng cho nàng ta sao?”
”Muội ấy chỉ trúng mê dược, không cần lo lắng.”
”Ngươi là Y sư!” Minh Độc Vương lập tức phản ứng lại.
Bạch Vũ bình tĩnh lườm một cái, “Cho nên thỉnh Minh Độc Vương giao giải dược Đoạn Cân Lộ ra đây, Chu gia cho ngươi cái gì, ta cũng có thể chongươi.”
Minh Độc Vương ngửa mặt lên trời cười to, “Chu gia thìtính là cái gì? Bất quá chỉ là quân cờ ta lợi dụng mà thôi, thứ ta nóira chỉ sợ ngươi không có nổi!”
Bạch Vũ nâng mi. Đông Nhạc QuậnVương bị Minh Châu Hội tập kích hẳn chỉ là đột ngột xảy ra ngoài ý muốn, nhưng Chu gia lại chuẩn bị đầy đủ hết thảy ý muốn soán quyền, lại liêntưởng đến lúc nàng nói ra quận vương bị trúng độc, ánh mắt Chu Thanh Hàkinh ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-than-nu-phuc-hac-lanh-de-cuong-sung-the/1468897/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.