Kỳ vọng của Sa Hoằng cuối cùng cũng không thực hiện được.
Cùng đêm hôm đó Đông thúc đã đi nhận mệnh lệnh, Bạch Vũ bỗng nhiên bị đánhthức, bị người đưa tới một chỗ hoang dã bên ngoài Bình thạch thành. Cùng lúc đó, 52 Tiềm Long Vệ cũng đều được phân biệt đưa tới vùng hoang vudã ngoại bên ngoài biên cảnh, bài danh thi đấu chính thức bắt đầu, thờigian liên tục một tháng.
Trên đường nếu gặp nguy cơ hoặc là bịthương có thể trở lại phụ cận thành, cũng có thể bóp nát ngọn lửa tínhiệu cầu cứu, để cho người ta đi cứu ngươi, nhưng bài danh thi đấu củangươi chỉ đến đó là xong.
Bạch Vũ không nói gì đứng dưới hoangmạc trống rỗng nhìn bầu trời đêm, một tháng tới nàng phải ở nơi hoangmạc hoang dã này sống qua ngày, tốt xấu gì trước hết nàng cũng phải ngủmột giấc cái đã.
Nàng tìm đến phía sau rìa một ngọn núi có thể chắn gió, lấy trong nhẫn Bách Vũ ra một cái thảm tiếp tục ngủ.
Trời còn chưa sáng, cứ ngủ cho đã rồi nói sau......
”Cô nương, cô nương ngươi tỉnh tỉnh.” Bạch Vũ bị một tiếng la đánh thức,mới sáng sớm, một nữ tử trung niên vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, “Cô nương,ngươi tỉnh rồi sao, ngươi như thế nào một mình hôn mê ở trong này? Tathật lo lắng sợ ngươi bị bão cát chôn vùi.”
“......” Ta chỉlà ngủ một giấc mà thôi. Bạch Vũ xấu hổ cười cười, nàng đảo mắt qua phía sau nữ tử nhìn mấy đại đội xe ngựa ngừng ở cách đó không xa, “Cám ơn,các ngươi là thương đội?”
”Đúng vậy, chúng ta chuẩn bị đi Cổ thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-than-nu-phuc-hac-lanh-de-cuong-sung-the/1468889/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.