Bạch Vũ giống như tiểu hài tử vươn hai tay ra hướng về phía hắn, “Ôm một cái.”
Dạ Quân Mạc: “......”
”Ta mệt mỏi, ngươi ôm ta đi lên được không?”
”Không được!”
“Ngươi cõng ta đi lên cũng được.”
Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Quân Mạc hoàn toàn bị biến đen, “Ta không có khả năng tiến vào không gian Sáng Thế Thần.”
”Ai nói? Đó là không gian của ta, ta nói ngươi có thể đi vào, thì ngươi cóthể vào!” Bạch Vũ không đợi Dạ Quân Mạc nói nữa, trực tiếp bổ nhào qua,nằm úp sấp trên lưng hắn.
Dạ Quân Mạc cõng Bạch Vũ trên lưng, cảm thấy nàng rất nhẹ, một chút sức nặng đều không có. Hắn chuyển động cước bộ một chút, ngạc nhiên phát hiện áp lực lại giảm bớt.
Áp lựcgiảm bớt cũng không rõ ràng, vẫn giống như trước áp ở trên người hắn,nhưng không có sát ý như lúc trước. Dạ Quân Mạc đột nhiên hiểu đượcnguyên nhân Bạch Vũ dính vào trên người hắn, có Bạch Vũ bên người mới có thể đi vào không gian.
Hắn cõng Bạch Vũ trên lưng vững vàng bước lên bậc thang, đi về hướng cổng vòm. Đầu Bạch Vũ tựa vào bờ vai củahắn, có chút mỏi mệt nỉ non, “Trên người ngươi có cỗ hương vị rất dễchịu, ngươi dùng loại huân hương gì vậy?”
”Không có.”
”Thật vậy chăng?” Bạch Vũ chớp chớp hàng lông mi thật dài, “Ta thích hương vị của ngươi, ngươi về sau có thể thường xuyên cõng ta được không?”
“...... Ngươi thường xuyên để cho người khác cõng ngươi?” Dạ Quân Mạc thản nhiên hỏi.
Bạch Vũ nghĩ nghĩ, “Chỉ có cô cô cõng ta.”
”Cha nương ngươi đâu?”
”Nương ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-than-nu-phuc-hac-lanh-de-cuong-sung-the/1468884/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.