Edit: V.O
”Không thể nhận thua. Nàng ta thật sự nếu muốn giết chết ta liền cứ việc đến,ta thật muốn nhìn xem nàng ta có bản lĩnh đó hay không!” Bạch Vũ trảmđinh triệt thiết. Nàng biết Sa Hoằng là vì tốt cho nàng, nhưng nếu ngaycả dũng khí tham gia một trận chiến nàng cũng không có liền dễ dàng nhận thua, chính nàng ta sẽ khinh thường nàng.
Sa Hoằng thấy thái độkiên quyết của Bạch Vũ, không khuyên nữa: “Được rồi, ta đi tìm Tiết lãobản an bài một chút, đến lúc đó ta liền đứng ở phụ cận lôi đài, chỉ cầnngươi chống đỡ không được, ta lập tức liền đi lên cứu ngươi.”
”Cám ơn ngươi, Sa Hoằng. Kỳ thật ngươi cũng không cần thiết phải giúp tanhiều như vậy.” Bạch Vũ cảm giác ngượng ngùng, từ Bắc La Quận quốc mộtđường đến đây, Sa Hoằng luôn luôn cố gắng chiếu cố cho nàng.
”Ngươi không xem ta như bằng hữu sao?” Sa Hoằng làm bộ vẻ mặt không vui.
”Ngươi đương nhiên là bằng hữu của ta.” Có thể có được một bằng hữu như vậy, cầu còn không được.
Sa Hoằng lúc này mới một lần nữa lộ ra tươi cười.
Sau khi hắn rời đi, Bạch Vũ từ trong Bách Vũ nhẫn lấy ra Du Linh Thảo đãđược hong khô tốt, nhập vào các loại dược liệu cùng bột gạo, bắt đầu chế tác bánh ngọt Du Linh.
Bạn rộn tới giữa trưa, Bạch Vũ mới chưngra một phần bánh ngọt Du Linh tản ra hương vị ngọt ngào. Bạch Vũ đemtiểu Thanh gọi ra, thừa dịp vẫn còn nóng đưa đến trước mặt nó.
Tiểu Thanh ánh mắt sáng rực, lập tức từng ngụm từng ngụm mổ ăn.
”Ngươi chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-than-nu-phuc-hac-lanh-de-cuong-sung-the/1468851/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.