Dạ, Quân, Mạc!
Bạch Vũ nghiền ngẫm ba chữ, trong lòng giống như bị cái gì đâm trúng, có chút đau.
Xa xa, tiếng gọi lo lắng ầm ĩ của Sa Hoằng đột nhiên truyền tới: “Bạch Vũ, Bạch Vũ cô nương, ngươi ở nơi nào?.....”
Bạch Vũ ngẩng đầu nhìn xung quanh, mới phát hiện Dạ Quân Mạc không biết khinào đã ly khai. Nàng vung tay lên đem Hỏa Diễm Thanh Điểu thu hồi, HỏaDiễm Thanh Điểu hóa thành một ngọn lửa màu đỏ tiến nhập vào trong linhmạch của nàng.
”Bạch Vũ, ngươi ở đây sao! Vừa rồi có người đến ám sát, ngươi như thế nào lại chạy đến nơi này? Có bị thương hay không?”Sa Hoằng nâng bả vai Bạch Vũ, cẩn thận đánh giá một phen, thấy nàngkhông có việc gì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
”Ta không sao, những người khác đã chết?”
”Ách..... đã chết.” Sa Hoằng nhìn Bạch Vũ, biểu tình đột nhiên có chút dại ra.
”Chúng ta trở về đi.”
”Mặt của ngươi.....”
A! Quên mang cái khăn che mặt! Khó trách Sa Hoằng biểu tình đột nhiên kỳquái như vậy. Bạch Vũ nhanh chóng mang cái khăn che mặt lên, làm bộ nhưkhông có việc gì: “Ngươi hãy coi như chưa nhìn thấy gì đi.”
SaHoằng khóe miệng vừa kéo, điều này sao có thể làm bộ như không thấy? Bắc Thần Phong còn nói ngươi là xấu nữ, con mắt của hắn bị mù sao? Haingười vừa về tới chỗ lửa trại, Sa Hoằng lập tức gọi mọi người dậy, suốtđêm ra khỏi phiến rừng rậm này.
Kế tiếp trên đường, Sa Hoằng không bao giờ ăn ngủ bên ngoài nữa, có sốt ruột cũng đều ở lại trạm dịch.
Ba ngày sau, đoàn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-than-nu-phuc-hac-lanh-de-cuong-sung-the/1468816/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.