Tân Thiên Hạo như một con sư tử phẫn nộ xong vào Dực Cảnh cung rống to: "Trang Nguyệt, Trang Nguyệt, ngươi ra đây cho ta."
Trương mama nhìn thấy Tân Thiên Hạo phẫn nộ liền hoảng sợ hành lễ nói: "Tham kiến Thái tử, Thái Tử Phi đàn ở hậu viện, lão nô liền đi gọi Thái Tử Phi đến tiếp đón Thái Tử."
"Còn không mau đi, nhanh chóng cho nàng ta cút ra ngay cho ta."
Trương mama nhanh chóng chạy đi hậu viện.
Tân Thiên Hạo gắt gỏng ở đại điện đi đi lại lại, nghĩ đến nơi này những lúc cười vui tình ý, lại hóa ra nàng ta đều giả vờ, hóa ra nàng ta coi hắn là trò chơi, uổng phí tâm chân tình của hắn dành cho nàng.
"Thái Tử, mời dùng trà." - Một tiểu thái giám dâng trà lên cho Tân Thiên Hạo, e sợ nói: "Thái Tử điện hạ, đây là từ lão tướng quân gửi đến trà Đại Tâm, Thái Tử Phi nói ngài thích uống trà Đại Tâm, đặc biệt giữ lại cho ngài, ngài xin nếm thử tâm ý của nương nương."
Tân Thiên Hạo nghe thái giám nói, sự tức giận buông xuống một chút, tiếp nhận chén trà mùi thơm tươi mát: "Trà này, thật sự là nàng cố ý để lại cho ta?"
Vâng, chính là Thái Tử Phi căn dặn nô tài." - Tiểu thái giám cúi đầu nói.
Tân Thiên Hạo thở dài một tiếng, nhếch miệng hơi cười, uống một ngụm nhỏ.
Tiểu thái giám còn muốn châm thêm trà, Tân Thiên Hạo xua tay nói: "Ngươi đi xuống đi."
Tiểu thái giám liền cúi đầu thoái lui.
Sự tức giận dần dập tắt, Tân Thiên Hạo ngồi xuống nghĩ đến Thẩm Dung và truyền ngôn trong cung, những cái kia đều gây bất lợi cho Trang Nguyệt, nếu như Thẩm Dung nói nàng đang trả thù, nhưng hậu quả của việc trả thù, nàng ta cũng không có gì tốt, có vẻ như không thích hợp.
"Nghe nói Thái tử đang tức giận, không biết là ai chọc giận người." - Trang Nguyệt bước đi uyển chuyển dáng người trong đại điện, sắc mặt băng lãnh nhìn Tân Thiên Hạo đang ngồi.
Nàng vừa nghe tin Dung Phi vì bị truyền ngôn mà kích thích xem sẩy thai, sau đó vị thái tử gia liền nổi giận đùng đùng tìm nàng hỏi tội.
Trang Nguyệt cảm thấy thật buồn cười, lời thề của nam nhân chính là mặt hàng giá rẻ giảm giá không ai thèm
Nữ nhân trước mặt thanh lệ thoát tục yêu mị, như có tâm tư sâu không đáy, để hắn không thế nhìn thấu.
Hắn không tin nàng thông minh như thế không biết dụng ý của hắn, hắn hy vọng thời khắc này nàng hạ thấp sự cao ngạo, giải thích với hắn chuyện này không phải nàng làm, hắn nhất định sẽ tin tưởng, hắn sẽ vì nàng tẩy đi oan uổng.
"Nhàn nhã? Ta mỗi ngày đều nhãn nhã, Thái tử lại nói hôm nay có chút chói tai, sao vậy, thần thiếp nhàn nhã khiến có người không vui sao?" - Trang Nguyệt cười lạnh.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trang Nguyệt, Tân Thiên Hạo nội tâm rét lạnh, hắn cúi đầu, ẩn nhẫn nói:
"Nguyệt nhi, nàng có phải là giấu giếm ta chuyện gì không?"
"Thái tử nói lời này lại là có ý gì? Ngài cả ngày lẫn đêm đều ở trong Dực Cảnh Cung của ta, ta mỗi ngày đi nhà xí mấy lần ngài cũng rất rõ ràng, thật không biết là có thể giấu giếm được ngài chuyện gì." - Trang Nguyệt cười nói.
Nàng ngạo mạn vô lễ khiến Tân Thiên Hạo không áp chế nỗi hỏa khí trong lòng, đứng lên nói: "Ngươi đừng có giả ngu với ta, hẳn ngươi đã nghe nói chuyện Dung phi suýt sảy thai, chuyện này ngươi giải thích thế nào?"
"Buồn cười, Dung phi không cẩn thận bảo vệ hài tử trong bụng mình thì liên quan gì đến ta, mắc gì ta phải giải thích, lời này của Thái tử chính là rõ ràng một chút đi." - Trang Nguyệt ngồi trên ghế, lười biếng tựa vào, tầm mắt nghịch móng tay tỏ rõ vẻ khinh mạt.
Tân Thiên Hạo bị lời nàng nói chọc giận, hắn bước tới siết cổ tay nàng, trừng mắt: "Ta hỏi ngươi, ngươi có nói muốn nhận con của Dung Phi làm còn thừa tự của ngươi."
"Ừm, có nói qua." - Trang Nguyệt nhàn nhạt nói.
"Truyền ngôn trong cung, chính là ngươi muốn kích động Dung phi để nàng sảy thai, đúng không?"
Trang Nguyệt chậm rãi nâng đôi mắt xinh đẹp nhìn gương mặt đang tức giận của Tân Thiên Hạo, cực kỳ xem thường: "Xem ra, ngươi đã định tội cho ta, còn đến đây hỏi làm cái gì?"
"Trang Nguyệt, ngươi... ngươi là lòng dạ sắt đá sao, uổng cho ta dùng tấm chân tình cũng không làm nóng được tâm ngươi... Ngươi hận ta thì cứ nhắm vào ta là được, tại sao lại âm độc muốn hại đến con của ta, đây là hình tượng của mẫu nghi thiên hạ sao, ta muốn phế ngươi." - Tân Thiên Hạo cuồng dã gào thét. (
Hắn nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ chỉ hiện ra sự chế giu, lònghắn như vị dao đâm một nhát đau đớn kịch liệt.
Quả nhiên nàng không quan tâm hắn, quả nhiên, hắn đối với nàng chỉ là một món đồ chơi tùy ý trêu đùa.
"Phế ta, đây chính là ngươi nói đó." - Đôi mắt băng lãnh của Trang Nguyệt bỗng nhiên có chút ánh sáng, nàng nhảy xuống ghế, đi đến bàn lấy giấy bút: "Cho ngươi, nhanh viết hưu thư đi, từ đây ngươi và tình nhân của ngươi có thể vui sướng bên nhau, sẽ không còn ai quấy rầy đến các ngươi ân ái."
Tân Thiên Hạo nhắm hai mắt, âm tàn nói: "Ha ha... Trang Nguyệt, hóa ta mọi thứ ngươi làm... chính là muốn có được tự do, muốn tìm Tân Thiên Thịnh cao chạy xa bay sao? Uổng ngươi ở trong cung nhiều năm, ngươi không biết một cái phế phi sẽ gặp cảnh ngộ thế nào sao? Ta sẽ không cho phép ngươi xuất cung, ta sẽ nhốt ngươi vào lãnh cung nhận hết tất cả thê thảm đau khố tận cùng."
Hắn vung tay hất giấy bút trên tay Trang Nguyệt, đột nhiên cảm thấy đầu đau mê muội, hắn lão đảo đỡ lấy bàn, tim truyền đến một trận đau đớn, chợt toàn thân ngã xuống sàn nhà co quắp lại, thân thể bắt đầu co rút, miệng sùi bọt mép.
Khi hắn té ngã, mắt nhìn thấy ly trà Đại Tâm, hắn vô lực chỉ tay về phía Trang Nguyệt: "Ngươi, ngươi, tiện nhân nhà ngươi thật sự muốn hại ta."
Trang Nguyệt có chút bất ngờ, nhanh chóng chạy đến xem mi mắt của hắn, sau đó xem cổ mạch của hắn, lại ngửi mùi bọt trắng, nàng cười nhạo một cái, hung ác đập mạnh vào ngực Tân Thiên Hạo: "Tân Thiên Hạo, ta biết ngươi còn ý thức, ngươi nghe cho kỹ, ngươi bị hạ độc, nhưng độc này không phải do ta hạ. Một khi ta ra tay thì ngươi chết chắc, ngươi nghĩ một chút đi, người nào hạ độc ngươi, lại còn không muốn ngươi chết, sau đó còn có thể vu oan cho ta?"
Đúng lúc này, Lâm tổng quản bên cạnh Hoàng thượng dẫn theo một đám thái giám đi vào Dực Cảnh cung truyền khẩu dụ.
Đi vào liền nhìn thấy Thái tử ngã trên mặt đất toàn thân run rẩy miệng phun bọt trắng, Thái Tử Phi còn hung ác đánh vào ngực Thái Tử, hắn hét lớn: "Dừng tay."
Nhanh chân chạy đến đẩy Trang Nguyệt ra kinh hãi kêu to: "Người đâu, nhanh, truyền thái y, nhanh truyền thái y."
Trang Nguyệt nhếch môi cười, vừa muốn quay đi liền nghe thấy Lâm tổng quản hét: "Người đâu, mau tới bắt lấy độc hại Thái Tử bắt lại cho ta."
Dứt lời, một đám người phóng tới khống chế Trang Nguyệt.
Trang Nguyệt cũng không phản kháng, tội độc hại Thái Tử là tội chết, lúc này nàng phản kháng chỉ sợ bị cấm vệ chém thương tích đầy mình hoặc là vạn tiễn xuyên ngực, nàng có là Hoa Đà tái thế cũng không chữa nổi cho minh.
Thái y đến, kiểm tra đúng là Thái tử trúng độc, lập tức châm cứu.
Trang Nguyệt bị Lâm tổng quản áp giải đi gặp Hoàng thượng.
Tân Thiên Thuận nghe tin liền kinh hoảng hỏi: "Thái tử thế nào rồi?"
"Phụ hoàng không cần lo lắng, các thái y sẽ rất nhanh giải độc cho Thái tử."
Tân Thiên Thuận nhìn theo âm thanh lạnh nhạt thấy Trang Nguyệt quỳ trên mặt đất, giận tím mắt chỉ tay về phía nàng: "Thái Tử Phi, ngươi to gan, vì sao dám độc hại Thái Tử?"
"Phụ hoàng, nhi thần không có hạ độc Thái tử." - Trang Nguyệt nói.
"Ngươi còn giám giảo biện, ta đi truyền khẩu dụ của Hoàng thượng chính là nhìn thấy ngươi đập ngã Thái Tử xuống đất." - Lâm tổng quản chỉ về phía Trang Nguyệt nói.
"Lâm tổng quan, ngươi có tận mắt nhìn thấy ta hạ độc Thái Tử không?"
"Chuyện này...chuyện này không có...nhưng khi Thái tử trúng độc ngươi còn đánh Thái Tử, cái này giải thích thế nào, còn nữa, thái y đã tra, Thái Tử là uống nước trà trong cung của ngươi có độc, người còn gì để giảo biện." -
Lâm tổng quản nói.
"Ta biết y thuật, Thái Tử đột nhiên trúng độc, ta trị cho ngài ấy có gì là kỳ quái, ngươi nói Thái Tử uống trà trong cung ta trúng độc, cũng không có nghĩa là ta hạ độc, có lẽ là người khác muốn hại Thái Tử, sau đó giá họa cho ta."
- Trang Nguyệt bình tĩnh nói.
Hoàng thượng nhíu mày, nhìn Trang Nguyệt bình tĩnh, trong con mắt có một tia nghi hoặc, nói với Lâm tổng quản: "Điều tra người của Dực Cảnh Cung cho ra, đặc biệt là người đã chạm vào tách trà kia."
"Bẩm hoàng thượng, nô tài đã phái người đi thăm dò, hẳn là rất nhanh có kết quả." - Lâm tổng quản khom người đáp.
"Dám độc hại Thái Tử Phi, đúng là vô pháp vô thiên, tìm ra hung thủ, trẫm nhất định chém thành trăm mảnh." -
Tân Thiên Thuận tức giận vỗ bàn nói.
Hoàng hậu được chúng cung nhân đỡ vào đại điện, thi lễ cùng Hoàng thượng: "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."
"Thái y vừa châm xong, đã không còn đáng ngại." - Hoàng hậu nói.
Tân Thiên Thuận thở dài một hơi, nhẹ gật đầu...
Hoàng hậu nhìn về phía Trang Nguyệt, lắc đầu một cái ngồi vị trí bên cạnh Hoàng thượng.
Rất nhanh, người đi điều tra đã chạy đến bẩm báo kết quả.
Hai cấm vệ mang tới một tiểu thái giám, cấm vệ đưa tay kéo một trang giấy nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, đây là ghi chép thẩm vấn người ở Dực Cảnh Cung, chính là kẻ này dâng trà có độc cho Thái Tử."
Tân Thiên Thuận nhìn vào lời khai, nhìn tiểu thái giám bị trói đang run rẩy, trầm giọng nói: "Ngươi khai rằng là
Thái Tử Phi muốn ngươi bỏ độc vào trà của Thái Tử."
"Hoàng thương... tha..tha... tha mạng...nô...nô tài không biết... kia là độc dược. Thái Tử Phi nói loại phấn kia bỏ vào trà sẽ thơm hơn, nô tài thật không biết đó là độc dược... nô tài... nô tài... có mười lá gan cũng không dám độc hại
Thái Tử, nô tài... không dám." - Tiểu thái giám tái xanh mặt mũi, ngã nhào trên mặt đất.
"Ngươi nói là ta đưa cho ngươi, ta đưa cho ngươi khi nào?"
"Là...là sáng sớm hôm nay, ngài đem gói bột kia và trà Đại Tâm đưa cho nô tài. Thái Tử Phi, nô tài luôn trung thành với người, nghe lời người sao bảo, người đừng hại nô tài, cầu người thành thật nói với Hoàng thượng, chuyện này...chuyện này không liên quan đến nô tài... nô tài không muốn chết...nô tài không thể chết, trong nhà còn có mẹ già cần phụng dưỡng, xin người đừng hại nô tài." - Tiểu thái giám than thở khóc lóc cầu khẩn nói.
"Thái Tử Phi, khoản ghi chép này là người của cung người khai ra, bởi vì trước đây Thái Tử đối với ngươi lạnh nhạt mà thống hận Thái tử và Dung phi, sau đó còn nhiều lần trêu chọc Thái Tử, hôm nay họ đều nghe thấy ngươi và
Thái Tử tranh cải, nói ngươi thừa nhận là người truyền ngôn kích động Dung phi, hiện thái giám cũng thú nhận ngươi sai hắn hạ độc Thái Tử, ngươi còn gì để nói." - Tân Thiên Thuận tức giận nhìn Trang Nguyệt.
"Hận Thái Tử và Dung phi, cái này ta chỉ nhận là chán ghét bọn họ, không đáng để ta phải ghi hận, lời đồn không phải ta gây nên, cũng không có cho Thái giám độc dược, ngài cũng biết ta y thuật cao siêu, kiểu hạ độc ngu xuẩn thế này, ta muốn hạ độc sẽ không cho các người nhìn ra. Cho nên, Hoàng thượng vừa nói, ta đều không nhận." -
Trang Nguyệt cười nhạt đáp.
Tân Thiên Thuận từ trên long ỷ đứng lên, nhìn chằm chằm Trang Nguyệt nói: "Thái Tử Phi độc hại Thái Tử chứng cứ vô cùng xác thực, trước tiên giam vào thiên lao, giao cho Thận hình ty thẩm vấn."
"Hoàng thượng..." - Hoàng hậu lo sợ không yên nhìn Hoàng thượng.
"Hoàng thượng, người tin Trang Nguyệt hại Hạo nhi sao?"
Tân Thiên Thuận thở dài: "Hiện tại đã không phải là chuyện tin hay không tin, nàng cũng thấy, thái giám trong cung đã khai nhận, tất cả đều hướng về Trang Nguyệt, nhưng Trang Nguyệt lại không có nổi một bằng chứng chứng minh mình vô tội, chỉ có thể nhốt lại trước.
Có điều cũng không thể loại trừ Trang Nguyệt thật sự hận Hạo nhi, muốn trả thù, vụ án này, trẫm phải suy xét thật kỹ nên giao cho ai thẩm tra mới là hợp lý."
"Hoàng thượng, đem án này giao cho Thịnh thân vương thì sao?"
Hoàng thương nhìn Hoàng hậu lắc đầu: "Nàng biết rõ Thập Cửu đệ cùng Trang lão tướng quân cùng nhau sống chết ở sa trường, tình nghĩa thâm hậu, để hắn lo vụ án này, sợ có thiên vị."
"Nhưng mà..."
Hoàng thượng xua tay: "Nàng yên tâm, trẫm tuyệt đối sẽ không để Trang Nguyệt thụ oan khuất, cũng sẽ không làm Lão tướng quân thất vọng, sẽ không để người đời mắng chửi ta là lão hoàng đế lòng dạ hiểm ác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]