Trang Nguyệt có chút tức giận mím môi: "Cái gì, bổn Thái Tử Phi là người mà ngươi muốn hôn liền hôn sao? Têr khốn kiếp, ta đánh chết ngươi."
Nàng giơ tay đánh về phía Tân Thiên Thịnh, hắn bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng, nhìn thật sâu vào mắt nàng, kéo nàng ôm thật chặt vào lòng ngực: "Nguyệt nhi, Nguyệt nhi, ta đã yêu nàng không còn thuốc chữa, ta biết lúc này nói ra điều này không thích hợp, ta muốn đợi đến khi nàng xuất cung mới nói ra. Nhưng chuyện vừa rồi khiến ta rất sợ hãi, sợ mất đi nàng, ta đã không kìm nén được tình yêu dành cho nàng. Nguyệt nhi, ta muốn nói... ta muốn nàng làm thê tử của ta."
Tân Thiên Thịnh chân thành tỏ tình, Trang Nguyệt tâm tình cực kỳ phức tạp, có vui vẻ, có mơ màng, còn có một tia sợ hãi.
Nàng muốn đẩy Tân Thiên Thịnh ra nhưng bị Tân Thiên Thịnh ôm chặt, Trang Nguyệt có chút thở không được, dùng tay đánh vào lưng hắn: "Ngươi mau buông ta ra, ta không thở được."
Tân Thiên Thịnh đột nhiên buông nàng ra, dùng hai tay vịn lên vai nàng, nhìn vào ánh mắt né tránh của nàng:
"Không cho phép trốn tránh ta, ta muốn nàng làm thê tử của ta, nàng có đáp ứng ta không?"
"Ta... ta không yêu ngươi, vừa rồi... chỉ là cảm giác hôn rất thú vị mà thôi." - Trang Nguyệt trốn tránh nói, siết tay ngăn lại trái tim đang cuồng loạn không thôi.
"Nguyệt nhi, ta sẽ rất nhanh để cho nàng rời khỏi hoàng cung, đến lúc đó, bản vương sẽ không cho nàng trốn tránh, nàng là của ta, cho dù nàng không yêu ta, ta cũng sẽ giam cầm nàng cả đời chỉ có thể ở bên ta, đời này, nàng chỉ có thể làm thê tử của ta."
Tân Thiên Thịnh lộ ra sự bá đạo của hắn, cúi người hôn lên môi nàng, ôm thật chặt nàng cứ như muốn khảm nàng vào trong thân thế của mình.
Nụ hôn kéo dài đến khi hai người thiếu dưỡng khí Tân Thiên Thịnh mới buông nàng ra, nhìn gương mặt Trang Nguyệt đỏ bừng, đôi mắt mê man, đôi môi anh đào có chút sưng lên, Tân Thiên Thịnh cực kỳ vui sướng, trên mặt nâng lên một nụ cười mê người: "Trang Nguyệt, nàng là của ta."
Trang Nguyệt tựa vào lòng ngực của hắn, trong đầu trống rỗng, nụ hôn kia mang đến cho nàng sự vui sướng không cách nào kiềm chế được.
Hắn nói yêu nàng, nhưng thế nào là yêu, nàng không biết.
Bỗng nhiên trên khóe mi nàng rơi xuống một giọt nước mắt, Trang Nguyệt bướng bỉnh đưa tay lau đi.
Tân Thiên Thịnh cho rằng vì hắn đột nhiên tỏ tình nên Trang Nguyệt nhớ đến những chuyện quá khứ không vui mà khóc, hắn nhìn Trang Nguyệt liền nói: "Nguyệt nhi, đời này, Tân Thiên Thịnh ta sẽ không để cho nàng phải rơi lệ."
Một mực mơ màng, không biết Tân Thiên Thịnh làm thế nào đưa nàng quay về.
Trang Ngạo mang về một con nai, liền chuẩn bị làm thịt nướng.
Ăn uống xong trời đã chập tối, Trang Ngạo và Trang Nguyệt liền ngồi xe ngựa quay về Trang phủ.
"Cha, mấy ngày nữa nữ nhi phải quay về hoàng cung, nữ nhi không nỡ để cha lại một mình. Nguyệt nhi cảm thấy cha nên lấy một a di, có người làm bạn với cha, nữ nhi cũng yên tâm hơn." - Trang Nguyệt nháy đôi mắt sáng tỏ cười nhìn Trang Ngạo.
Nghe vậy, Trang Ngạo cười lớn, bàn tay to lớn vuốt đầu Trang Nguyệt, trong mắt mang theo ý cười hiền từ nói:
"Nha đầu này, nhọc lòng lo nghĩ cho cha, cha đời này chỉ yêu một mình mẫu thân của con, nàng không còn, lòng cha cũng chôn theo nàng, hiện tại, cha chỉ muốn nhìn thấy nữ nhi của cha hạnh phúc, để không còn gì để tiếc nuối, cha sẽ đi tìm mẫu thân của con."
Nghe Trang Ngạo nói, trong lòng Trang Nguyệt dâng lên tia thương cảm.
Yêu là gì? Để con người thề nguyện sống chết.
Trang Ngạo xoa đầu con gái: "Nguyệt nhi, không cần quá bối rối, không cần nghi hoặc, hết thảy hãy nghe theo trái.t tim của con."
Mấy tên cận vệ của Thái Tử vị Trang Nguyệt độc đến tiêu chảy mấy ngày, hết tóp này đến tóp khác, Thái Tử giận đến xì khói, cuối cùng không cử thêm người tới nữa, chỉ có thể ở Đông Cung đếm từng ngày.
Thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, Trang Nguyệt đến ngày trở về Hoàng cung, nhìn Trang Ngạo lưu luyến không thôi, hiện tại nàng rất thích cảm giác được cha yêu thương.
Nghĩ đến phải quay về nơi băng lãnh không có tình thân kia, đôi mắt liền cụp xuống.
Tân Thiên Thịnh nói vì nàng mà chuẩn bị cho nàng rời Hoàng cung, nhưng phải đợi bao lâu, nàng chính là không đợi nối.
Trở lại Đông Cung, Tân Thiên Hạo đứng ở đại môn đợi nàng.
Trang Nguyệt được Hân nhi và Lan nhi đỡ xuống kiệu phượng, dáng vẻ đoan trang cao quý đi về phía cửa cung.
"Nàng đã trở về." - Tân Thiên Hạo nhìn nàng cười, vươn tay ra.
Trang Nguyệt lạnh lùng nhin Tân Thiên Hạo, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt của Tân Thiên Thịnh, mang ra so sánh. Hóa ra căn bản không thể so sánh, Tân Thiên Hạo bại hoàn toàn.
Trang Nguyệt lạnh giọng ừ một tiếng, ngẩng đầu đi ngang qua hăn.
Tân Thiên Hạo bị Trang Nguyệt lạnh nhạt trước mặt cung nhân, trong lòng tức giận, chỉ vào Trang Nguyệt nói:
"Trang Nguyệt, ngươi thật lớn gan, ngươi dám không nhìn bổn thái tử."
Trang Nguyệt nghe vậy, đột nhiên muốn quay người đi ra khỏi Đông Cung.
"Vô lễ, ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi muốn đi đâu?" - Thái Tử tức giận quát tháo nàng.
"Bổn cung muốn đi yết kiến phụ hoàng, muốn hỏi tại sao phái người giám thị phủ tướng quân." - Trang Nguyệt vừa đi vừa nói.
Tân Thiên Hạo nghe vậy liền nhanh chân xông tới, giữ chặt Trang Nguyệt nói: "Việc nhỏ này không cần làm phiền phụ hoàng, những cận vệ kia chính là do ta sai người đến bảo hộ nàng."
Trang Nguyệt lạnh giọng nói: "Ô, Thái tử đang nói, là vì bảo hộ thần thiếp, đúng là nghe xong thần thiếp cảm thấy được sủng ái mà lo sợ."
"À... kinh thành không phải đang rất thái bình, ta liền âm thầm phái người bảo hộ phủ tướng quân." - Tân Thiên Hạo ngượng ngùng cười.
"Ô, Thái Tử thật là có tâm, thần thiếp vô cùng cảm kích."
Trang Nguyệt tà mị cười một tiếng, mặc cho Tân Thiên Hạo nắm tay nàng đi vào trong Đông Cung.
Mấy ngày sau, Trang Nguyệt buồn chán nằm trên giường đọc sách, Hân nhi và Lan nhi mang bánh tới.
"Hai người các ngươi sao đi nửa ngày mới về, để Thái Tử Phi phải đợi lâu." - Trương mama oán trách đón lẩy họo bánh trên tay Hân nhi.
Trương mama mở hộp bánh, lấy ra đặt trên bàn, quay người nhìn Hân nhi nói: "Các người làm việc kiểu gì, Thái Tử Phi nói muốn ăn bánh quế, tại sao lại mang bánh mè rang."
Hân nhi cuối đầu thấp giọng: "Ngụ trù nói, bánh quế không có, chỉ còn bánh mè rang."
"Nói bậy, bánh quế không phải loại hiếm gì, làm sao không có."
Trang Nguyệt ngăn Trương mama lại, nhìn hai nô tỳ một mực cúi gập đầu nói: "Hai ngươi đến đây."
"Thái Tử Phi, là lỗi của nô tỳ, chúng nô tỳ..."
"Tới đây, đừng để ta phải lập lại." - Trang Nguyệt nghiêm giọng nói.
Hân nhi và Lan nhi liếc nhìn nhau, bước tới gần Trang Nguyệt, một mực cúi thấp đầu.
"Ngẩng đầu lên." - Trang Nguyệt nói.
"Nô tỳ..."
Trang Nguyệt kéo Hân Nhi tới, nâng đầu lên, liền nhìn thấy trên gương mặt trắng hồng của Hân nhi có dấu vết năm ngón tay đỏ ửng, đôi mắt còn ửng đổ ngập nước.
"Là Thẩm Dung đánh sao?" - Trang Nguyệt hỏi.
"Không, không phải." - Hân nhi sợ hãi đáp.
"Mau nói ra cho bổn cung."
Hân nhi quỳ dưới đất vội vàng nói: "Thái Tử Phi, người đừng hỏi, là do nô tỳ không cẩn thận..."
"Thái Tử Phi, không phải là Dung phi đánh, là Lâm mama bên cạnh Dung phi đánh Hân nhi" - Lan nhi nói.
"Ồ, cẩu nô tỳ kia thật lớn gan." - Trang Nguyệt nở nụ cười âm hiểm.
"Được rồi, đánh một cái cũng không sao, hiện tại Dung phi đang mang long chủng, chúng ta đắc tội không nổi." -
Trương mama kéo Hân nhi, lau nước mắt trên má Hân nhi.
"Hừ, đắc tội không nổi?" - Trang Nguyệt hừ lạnh.
"Thái Tử Phi, chút chuyện nhỏ này người đừng để trong lòng, là phận nô tỳ chuyện bị đánh cũng là chuyện bình thường, không có gì, nô tỳ không sao, không đau một chút nào." - Hân nhi xoa lệ trên mắt, cười nói với Trang Nguyệt.
Trang Nguyệt gật đầu cười: "Đúng là chuyện nhỏ thôi."
Sau khi ăn bánh uống trà xong, Trang Nguyệt nhìn Trương mama nói: "Mang áo khoác đến, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút.".
Trương mama nhanh chóng chỉnh chu cho Trang Nguyệt đi ra ngoài.
Trang Nguyệt cùng chúng nô tỳ đi ra khỏi Dực Cảnh cung, đi dạo vườn hoa một chút, nhãn nhã đi từ từ hướng về cung của Thấm Dung.
"Thái Tử Phi, đây là Tử Quỳnh Cung." - Trương mama e sợ nhắc nhở.
"Ta đương nhiên biết đây là Tử Quỳnh cung, đi dạo gần đây liền đến ngồi một chút, ngẫm lại, từ khi Thẩm Dung mang long chủng, ta còn chưa đến nhìn nàng, vừa hay hôm nay đến quan tâm một chút." - Trang Nguyệt mỉm cười đi về phía trước.
Trương mama muốn ngăn lại: "Thái Tử Phi, vẫn là không nên vào."
Trang Nguyệt hất tay Trương mama ra, dứt khoác đi vào Tử Quỳnh cung.
Bên trong Tử Quỳnh cung thấy Thái Tử Phi đến, lập tức báo cho Thẩm Dung.
Trang Nguyệt đi vào đại điện, ngồi ở vị trí chủ vị, thưởng thức trà thơm, chờ một hồi lâu, Thẩm Dung mới vuốt bụng lớn được hai tỳ nữ đỡ lấy bước vào đại điện.
"Dung nhi không biết tỷ tỷ đến nên không thể từ xa đón tiếp, thiếp bây giờ lớn tháng, không thể hành lễ, tỷ tỷ sẽ không trách muội muội vô lễ chứ?" - Thẩm Dung cười nhẹ nhàng ngồi xuống vị tria chủ vị bên cạnh.
"Chúng ta là tỷ muội cần gì phải để ya những cái kia, hôm nay ta đi dạo chơi trong vườn một chút, lại đi đến nơi này liền ghé vào thăm ngươi một chút, ôi, nhìn xem cái bụng lớn này... ta nhìn liền cảm thấy đều mệt đến hoảng."
- Trang Nguyệt cười nói.
"Cũng không có gì là quá mệt mỏi, đợi tỷ tỷ cùng Thái tử có long tự, người cũng sẽ trải qua mười tháng hoài thai như muội."
"Tỷ tỷ chỉ e là không có phúc phần này, cũng không muốn trải qua nổi đau sinh nở, nếu ta muốn có hài tử, liền chọn một hài tử của các phi tần như ngươi nhận làm còn thừa tự." - Trang Nguyệt cười nói.
Sắc mặt Thẩm Dung đột nhiên trầm xuống, nhận con của phi tần làm con thừa tự, đây không phải là nói muốn con của nàng ta sao?
"Ũm, vẫn là trong cung của muội có trà thơm bánh ngọt, so với cung của ta tốt hơn biết bao nhiêu lần, cũng khó trách, bây giờ muội muội đang mang long thai, cần phải được dưỡng thai cho tốt." - Trang Nguyệt cười nói.
"Tỷ tỷ nói vậy khiến muội đây sợ hãi. Đây đều là Thái tử sai bảo hạ nhân đi làm, Thái tử là quá cưng chiều muội, chỉ cần chuyện liên quan đến muội, Thái Tử đều để tâm đến." - Thẩm Dung đắc ý nói.
Trang Nguyệt uống một ngụm trà: "Cũng không phải, liền nói chuyện của hôm nay, bốn cung sai Hân nhi đi ngự phòng lấy bánh quế, kết quả người của muội nói tất cả bánh quế đều là để cho muội rồi, còn không biết xấu tốt đánh Hân nhi..."
"Nô tỳ không có đánh nàng ta, là nàng ta vô lễ trước."
"Thế nào, nhìn người của muội đồ của bổn cung cũng dám đoạt, có thể thấy bình thường muội đây là quá dung túng hạ nhân... ngươi tới, mang ác nhân này tới cho bổn cung." - Trang Nguyệt ra lệnh, mấy tên thái giám đi theo liền lôi Lâm mama đến trước mặt nàng.
"Dung phi nương nương, lão nô oan uổng, lão nô không có đánh nàng ta." - Lâm mama hướng Thẩm Dung cầu
cนัน.
"Ô, vậy ngươi nói bổn cung oan uổng ngươi, không nói chuyện trước đó, Trương mama, bà ta đối với chủ tử bất kính phải xử lý thế nào?" - Trang Nguyệt hỏi.
"Bất kính chủ tử, ứng thưởng một trượng đỏ ban chết." - Trương mama nói.
"Dung phi nương nương, mau cứu lão nô, xin hãy cứu lão nô." - Lâm mama bị dọa đến gào lên, liều mạng hướng
Thẩm Dung dập đầu.
"Tỷ tỷ, nàng ấy là người của muội, người đến tận cửa hỏi tội như vậy thật được không?" - Thẩm Dung giận dữ trừng mắt Trang Nguyệt nói.
"Đây là Đông cung, bổn cung chính là Đông Cung Thái Tử Phi, tất nhiên là muốn quản lý tốt Đông Cung, ác nô này không trừng trị chính là làm xấu mặt Đông Cung. Lại nói, hiện tại muội đang mang thai không nên đổ máu, vậy nên... vả miệng một trăm cái để răn đe, muội muội thấy thế nào?" - Trang Nguyệt nhìn Thẩm Dung cười nhạt một cái không đợi nàng ta trả lời, nhìn về phía hai tên thái giám: "Còn không nhanh động thủ."
"Tuân lệnh, Thái Tử Phi." - Thái giám liền cúi đầu nhận lệnh, sau đó giơ tay lên.
"Khoan đã." - Trang Nguyệt lên tiếng, đưa tay về phía Trương mama, Trương mama đưa ra một cái thước cho tiểu thái giám, Trang Nguyệt nói: "Tát một trăm cái, đừng để tay đánh sưng, dùng cái này."
Trong đại điện là tiếng kêu thảm thiết của Lâm mama, ai nấy đều cúi đầu không dám thở mạnh.
"A...bụng của ta...bụng của ta đau qua... nhanh... nhanh đi gọi..."
"Không cần gọi thái y, ta biết y thuật, ta sẽ khám cho muội muội." - Trang Nguyệt đi về phía Thẩm Dung, bắt được cổ tay nàng ta, đôi môi nhếch lên nụ cười khi nhìn thấy ánh mắt đầy hận ý của Thẩm Dung.
"Ta không muốn ngươi xem, ta không muốn ngươi xem, ngươi muốn hại hài tử của ta, người đâu... nhanh đi gọi..."
Trang Nguyệt chăm chú năm cánh tay của Thẩm Dung, cười nói: "Muội muội, ta vừa xem mạch tượng của muội, bào thai nằm ở vị trí không quá ổn định, nếu có gì sơ xuất, chỉ e..."
Nàng ta nhìn Lâm mama bị đánh sưng húp cả mặt, vì một tiện nô mà náo đúng là không đáng.
Nhịn xuống cơn giận này, sau này nhất định phải trả lại gấp đôi.
Đánh chưa tới một trăm cái, Lâm mama đã bất tỉnh.
Trang Nguyệt cúi người nói nhỏ vào tai Thẩm Dung: "Ta muốn mệnh của ngươi dễ như trở bàn tay, chỉ là thâm cung tịch mịch, giữ lại một cái thú vị chơi đùa, ngươi một mực ỷ lại Tân Thiên Hạo sủng ái ngươi mà kiêu, ta hiện tại muốn thử xem hắn yêu ngươi đến cỡ nào hahaha."
Dứt lời, Trang Nguyệt cùng chúng người hầu liền rời đi.
"Trang Nguyệt, tiện nhân, ngươi chết không yên lành." - Thẩm Dung kích động kêu to, đột nhiên cảm thấy bụng truyền đến cảm giác đau đớn, nàng ta lập tức bình tĩnh lại, vuốt ve bụng lớn.
Đi ra khỏi Tử Quỳnh cung, Lan nhi cười tươi như hoa: "Thái Tử Phi, người thật sự quá oai."
"Thái Tử Phi, tạ ơn người vì nô tỳ hả giận, nhưng người làm vậy quá là nguy hiểm, lỡ Dung phi có việc gì thì coi như là họa đến." - Hân nhi lo lắng.
"Đúng vậy, Thái Tử Phi, chuyện hôm nay quá là nguy hiểm." - Trương mama sầu khổ nói.
"Yên tâm, Thẩm Dung còn dựa vào lòn thai kia không dễ để xảy ra chuyện đâu." - Trang Nguyệt nhìn đám người hầu căn dặn: "Nhớ cho kỹ cho bổn cung, đều phải thẳng lưng mà sống, đừng có làm bổn cung mất mặt, kẻ nào dám động thủ thì phải đánh lại cho bốn cung."
Đi về gần đến Dực Cảnh Cung, Trang Nguyệt nhìn Trương mama nói: "Trương mama, ngươi đi báo cho Thái Tử, nói chiều nay ta mời Thái Tử đến Dực Cảnh Cung dùng bữa."
"Vâng...vâng...ão nô đi ngay." - Trương mama nghe vậy vui mừng chạy đến tìm Thái Tử.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]