Dực Cảnh Cung.
Dưới gốc cây đại thụ bày biện mấy cái ghế nằm, Hân nhi cùng các tỳ nữ thoải mái dễ chịu nằm trên ghế dài, trên mặt bôi trét các loại cao dược, khoan thai nhắm mắt dưỡng thần.
Hân nhi hơi mở mắt ra một chút nhìn lên trên cành cây lớn trên đại thụ bóng dáng của Trang Nguyệt: “Thái Tử Phi, người cẩn thận một chút.”
Đối với hành vì trèo cây của Trang Nguyệt, các nàng đã không còn cảm thấy kinh ngạc.
Từ ngày Thái Tử Phi khỏi bệnh, mặc dù Thái Tử Phi có chút kỳ quái như biến thành người khác, nhưng các nàng vẫn thích vị Thái Tử Phi linh hoạt sinh động của hiện tại hơn.
“Trang Nguyệt, tiện nhân, mau ra đây cho ta…”
Tân Thiên Hạo cầm trường kiếm nổi giận đùng đùng chạy vào bên trong, thanh âm dọa cho đám người Hân nhi nhảy lên.
“A… quỷ…” - Tân Thiên Hạo bị mấy cái mặt trắng thoa đầy cao dược làm giật nảy mình, giơ kiếm lên.
“Thái tử, tha mạng, nô tỳ là Hân Nhi, là chúng nô tỳ, là chúng nô tỳ không phải quỷ.” - Hân nhi đưa ống tay áo lên xoa đi cao dược trên mặt, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Tân Thiên Hạo kịp thời thu tay lại, hai mắt trừng lớn rống lên: “Đám tiện nhân không biết sống chết, các ngươi đang làm cái quỷ gì? Trang Nguyệt đâu, nhanh chóng nói cho ta biết tiện nhân Trang Nguyệt đang ở đâu?”
“Thái Tử, Thái Tử Phi một mực ở trong Dực Cảnh Cung, Thái Tử Phi chưa từng làm gì khiến Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-thai-tu-phi-khong-muon-lam/3652494/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.