Chương trước
Chương sau
Dực Cảnh Cung.

Dưới gốc cây đại thụ bày biện mấy cái ghế nằm, Hân nhi cùng các tỳ nữ thoải mái dễ chịu nằm trên ghế dài, trên mặt bôi trét các loại cao dược, khoan thai nhắm mắt dưỡng thần.

Hân nhi hơi mở mắt ra một chút nhìn lên trên cành cây lớn trên đại thụ bóng dáng của Trang Nguyệt: “Thái Tử Phi, người cẩn thận một chút.”

Đối với hành vì trèo cây của Trang Nguyệt, các nàng đã không còn cảm thấy kinh ngạc.

Từ ngày Thái Tử Phi khỏi bệnh, mặc dù Thái Tử Phi có chút kỳ quái như biến thành người khác, nhưng các nàng vẫn thích vị Thái Tử Phi linh hoạt sinh động của hiện tại hơn.

“Trang Nguyệt, tiện nhân, mau ra đây cho ta…”

Tân Thiên Hạo cầm trường kiếm nổi giận đùng đùng chạy vào bên trong, thanh âm dọa cho đám người Hân nhi nhảy lên.

“A… quỷ…” - Tân Thiên Hạo bị mấy cái mặt trắng thoa đầy cao dược làm giật nảy mình, giơ kiếm lên.

“Thái tử, tha mạng, nô tỳ là Hân Nhi, là chúng nô tỳ, là chúng nô tỳ không phải quỷ.” - Hân nhi đưa ống tay áo lên xoa đi cao dược trên mặt, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.

Tân Thiên Hạo kịp thời thu tay lại, hai mắt trừng lớn rống lên: “Đám tiện nhân không biết sống chết, các ngươi đang làm cái quỷ gì? Trang Nguyệt đâu, nhanh chóng nói cho ta biết tiện nhân Trang Nguyệt đang ở đâu?”

“Thái Tử, Thái Tử Phi một mực ở trong Dực Cảnh Cung, Thái Tử Phi chưa từng làm gì khiến Thái Tử không vui…”

“Ta ở đây, tìm ta làm gì?”

Chỉ nghe âm thanh, không gặp người, Tân Thiên Hạo tức giận nhìn xung quanh: “Trang Nguyệt, ngươi đi ra đây cho ta, ta muốn giết ngươi.”

“Thái Tử, có phải có hiểu nhầm gì không, xin người bớt giận…” - Hân nhi hoảng sợ nói.

“Đừng có lôi thôi dài dòng, Trang Nguyệt đang ở đâu?”

“Ta đã nói ta ở đây, ngươi bị ngốc à, không biết nghe theo thanh âm mà nhìn lên à?”

Tân Thiên Hạo ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy Trang Nguyệt lười biếng nằm dựa người trên tàng cây, khiến hắn khẽ giật mình.

Nữ nhân nở một nụ cười tà mị, quyến rũ động lòng người kia là Trang Nguyệt sao?

“Tìm ra có chuyện gì?” - Trang Nguyệt cười hỏi.

Tân Thiên Hạo bừng tỉnh, lấy trường kiếm chỉ về phía Trang Nguyệt: “Ngươi thân là Thái Tử Phi, lại có cử chỉ lỗ mãng, bản cung muốn phế ngươi, ngươi mau xuống cho ta.”

Trang Nguyệt cười nhạo một tiếng: “Muốn phế ta, dựa vào ngươi, ta muốn hỏi một chút Thái Tử, vì sao muốn giết ta, phế ta?”

“Loại nữ nhân cuồng ghen độc hại Dung Nhi, lần này dù có phụ hoàng ở đây ta cũng tuyệt đối không tha cho ngươi, xuống đây cho ta.” - Tân Thiên Hạo chỉ vào cành cây rống giận.



“Ta hại Thẩm Dung, nói ngươi ngốc, ngươi thật đúng là não ngắn, ta bị ngươi cấm túc ở Dực Cảnh Cung đã gần hai tháng rồi không có ra ngoài, ta làm sao đi hại cái tiểu tình nhân của ngươi?”

“Ngươi chính là đồ độc phụ, ở đại hôn của ta và Dung Nhi ngươi đã dùng độc hại Dung Nhi, ngươi còn dám giảo biện…”

“Thôi đi, Thái Tử nói ta làm là ta làm à, đại hôn đông người như vậy đều nhìn ta chằm chằm, ta khi nào hạ độc Thẩm Dung được?” - Trang Nguyệt ôm bụng cười.

“Ngươi….ngươi…”

Trang Nguyệt tung người nhảy từ trên cây xuống, chậm rãi đi về phía Tân Thiên Hạo: “Ta không truy cứu chuyện Thẩm Dung hại ta, vậy mà nàng ta còn muốn trả đũa, tốt, chuyện này chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống lý luận một phen đi.” - Nói xong cô liền quay người đi thẳng.

Tân Thiên Hạo kéo nàng lại nói: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Đi tìm phụ hoàng và mẫu hậu, để họ vì ta mà phân xử.” - Trang Nguyệt lạnh nhạt nói.

“Hừ… Dung Nhi là bôi cao dược của ngươi làm nên nửa khuôn mặt máu me bê bét, ngươi giải thích thế nào?” - Tân Thiên Hạo nói.

Trang Nguyệt liếc xéo hắn, khinh thường hừ lạnh, chỉ vào đám cung nữ bên cạnh: “Thái tử nhìn họ đi, đang dùng cao dược, nhưng họ có sao không? Không chỉ bọn họ, hiện các phi tần trong cung đều dùng cao dược của ta, bọn họ có sao không, làm sao mà chỉ có tình nhân của ngươi lại biến thành dạng đó?”

Tân Thiên Hạo bị nói cho á khẩu không trả lời được, nghĩ một chút, hắn liền bắt lấy cổ tay của Trang Nguyệt: “Dù sao sau khi dùng cao dược của ngươi tình trạng của Dung Nhi mới xấu đi, điểm này chính là ngươi không thoát được liên quan, người đâu… mau đưa Thái Tử Phi nhốt vào lãnh cung cho ta.”

“Được, nhanh một chút, đem ta nhốt lại, gương mặt của tiểu tình nhân của ngươi chỉ có hủy.”

Tân Thiên Hạo nhìn vẻ mặt ngỗ nghịch trên gương mặt kiều diễm khuynh thành của Trang Nguyệt, hắn nhíu mày thật sâu: “Ngươi dám nguyện rủa Dung Nhi như vậy, còn dám nói là không hạ độc nàng.”

“Ta không có nguyền rủa nàng ta, Thẩm Dung nàng ta trong vòng một tháng nhất định sẽ chết. Trên đời này không ai có thể cứu nàng ngoại trừ Trang Nguyệt ta.”

“Ngươi có thể cứu được Dung Nhi, thật vớ vẩn. Ngươi biết y thuật từ khi nào?” - Tân Thiên Hạo nghi hoặc.

“Chúng ta thành hôn năm năm, ngươi chưa từng cùng ta ngủ chung, nói chuyện thôi cũng được vài lần. Ngươi làm sao biết cái gì, hiểu cái gì về ta?” - Đôi mắt lạnh giá xinh đẹp hướng về Tân Thiên Hạo.

Tân Thiên Hạo bị cô làm cho hoảng hốt, bình tĩnh lại nói: “Ngươi… ngươi thật sự có thể cứu được Dung Nhi sao? Nếu như ngươi thật có thể cứu Dung nhi, bản cung về sau nhất định đối tốt với ngươi…”

“Đối tốt hay không đối tốt, ta đây mới không có thèm, cho dù ta có thể cứu được Thẩm Dung, ta cũng không đi.” - Trang Nguyệt bĩu môi.

“Ngươi không thèm?” - Tân Thiên Thịnh có thể nhìn thấy Trang Nguyệt không chút nào để ý tới, nàng từng vì muốn cầu hắn chú ý nàng một chút mà cực điểm lấy lòng hắn, vì sao… đột nhiên lại thay đổi…

“Bản cung muốn ngươi đi chưa bệnh cho Dung Nhi, ngươi không đi ta liền…”

“Ngươi liền làm gì, phế ta, vậy thì càng tốt, ta không đi.” - Trang Nguyệt xinh xắn nở nụ cười.

“Ngươi…” - Đối với bộ dáng lưu manh của Trang Nguyệt, Tân Thiên Hạo không có biện pháp, mà trong lòng đối với sự không quan tâm của nàng tạo ra cảm giác khó chịu. Hắn đem trường kiếm thu vào vỏ, nhìn Trang Nguyệt ôn nhu nói: “Phế bỏ Thái Tử Phi cũng không phải là ta có thể nói ngươi cũng biết rõ, đừng mang chuyện này làm khó ta, chỉ cần ngươi cứu Dung nhi, chuyện gì phàm ta có thể làm đều đáp ứng ngươi.”

“Ôi, sao lòng của ta có thể mềm như vậy? Nghe được lời nhỏ giọng van xin của Thái Tử liền mềm lòng. Tuy nhiên, chính là ngươi nói cho ta một thứ, và tôi còn muốn Thẩm Dung đừng có lảng vảng đến tìm ta nữa…nếu như vậy ta sẽ cứu Thẩm Dung.”



Tân Thiên Hạo vô cùng vui mừng: “Ta nhất định sẽ nói với Dung Nhi, cũng nói nàng ấy kết thân cùng ngươi như tỷ tỷ thân thuộc… nhưng, ngươi muốn thứ gì?”

“Ta muốn một tấm thẻ bài có thể tự do xuất nhập hoàng cung.” - Trang Nguyệt đưa tay về phía Tân Thiên Hạo.

“Ngươi muốn xuất cung?” - Tân Thiên Hạo kinh ngạc hỏi, trong lòng hoài nghi nàng muốn chạy ra khỏi cung, rời khỏi hắn.

“Sao ngươi nhiều lời quá vậy? Ta muốn ra khỏi cung giải sầu một chút, thuận tiện tìm mua một chút dược liệu không được à?”

“Được.” - Tân Thiên Hạo thoải mái cười một tiếng, từ trong ngực lấy ra một tấm thẻ bài đưa cho Trang Nguyệt.

Trang Nguyệt nhận được tấm thẻ, vui cười nói: “Được, đi thôi, đi cứu tiểu tình nhân của ngươi.”

Tân Thiên Hạo nhìn Trang Nguyệt dáng người uyển chuyển đi về phía trước, vòng eo tinh tế, khi nàng ngoái đầu nhìn hắn mỉm cười, vũ mị mê người phong tình vạn chủng.

Hắn chưa từng nhìn ra, nàng lại đẹp như vậy.

Trang Nguyệt đi vào Khánh Dương Cung, nhìn xem gương mặt đầy máu nhưng hai con mắt đang trừng cô của Thẩm Dung, cười hả hê: “Ôi, muội muội làm bao nhiêu việc trái với lương tâm, ông trời cũng muốn cào mặt nạ ra rồi.”

“Trang Nguyệt, là ngươi hại ta thành thế này, Thái tủ, người hãy vì Dung Nhi báo thù…”

“Dung Nhi, nàng bình tĩnh một chút, Trang Nguyệt nói nàng ấy có thể cứu nàng, ta muốn để nàng ấy thử một chút, nếu như nàng ấy không trị hết cho nàng, ta lại trị tội nàng ấy cũng không muộn…”

“Không, Thái tử, sao người lại giao thiếp cho nàng ta… thiếp không muốn nàng ta chữa trị, không muốn…”

“Dung Nhi, nghe lời ta.”

Trang Nguyệt cười lạnh nhìn hai người tình chàng ý thiếp: “Là ta muốn trị nhưng nàng ta không tiếp nhân, vậy ta đi.”

“Ngươi quay lại cho ta.” - Tân Thiên Hạo kéo Trang Nguyệt lại, quay đầu nhìn Thẩm Dung quát: “Dung Nhi, nàng nếu còn náo loạn, ta liền mặc kệ nàng.”

Thẩm Dung lập tức an tĩnh lại, đôi mắt rưng rưng đáng thương nhìn Tân Thiên Hạo.

Trang Nguyệt ngạo mạn cười một tiếng, đi về phía Thẩm Dung.

Sau một tháng, gương mặt Thẩm Dung quả nhiên tốt lên, da mặt nàng ta so với trước kia còn bóng loáng hơn khiến nàng ta vô cùng mừng rỡ.

Chuyện Trang Nguyệt biết y thuật càng khiến suy đoán của Thẩm Dung càng kiên định hơn, nhất định là Trang Nguyệt đã hạ độc nàng ta.

Càng làm cho Thẩm Dung lo lắng chính là, Trang Nguyệt đến chữa bệnh chữa bệnh cho nàng ta một tháng, Thái Tử tựa hồ đối với Trang Nguyệt đã có sự thay đổi.

Chuyện này không thể được, Thái Tử, Thái Tử Phi tương lai sẽ trở thành hoàng hậu, tất cả đều là của nàng ta, Trang Nguyệt phải chết.

Thẩm Dung nhanh chóng gọi cung nữ thân tính, đưa một tín vật, nói nhỏ vào tai, cho cung nữ đó xuất cung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.