“Làm sao ngươi biết y thuật?”
“Ừ, ta thích đọc sách y học, ta còn tìm được một cuốn sách y học thần kỳ, đọc được nhiều loại bệnh là trên thế gian.”
Tân Thiên Thịnh cảm thấy Trang Phượng biết y thuật rất lạ nhưng cũng không đi sâu vào: “Nghe nói Tân Thiên Hạo lập con gái Thẩm tể tướng làm Trắc Phi, ngươi…vẫn tốt chứ?”
“Rất tốt, ước gì Tân Thiên Hạo có hậu cung ba ngàn giai lệ, quên luôn ta đi.” - Trang Nguyệt cười nói.
“Ngươi… ngươi không phải rất yêu Tân Thiên Hạo sao?” - Tân Thiên Thịnh hỏi.
“Ta mới không yêu tên cặn bã đó.” - Trang Nguyệt thản nhiên nói.
Tân Thiên Thịnh nghe vậy càng cau mày chặt hơn, đôi mắt hơi nheo lại muốn nhìn thấu cô.
“Sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Có thể trước kia ta đã từng yêu hắn, nhưng bây giờ ta chắc chắn không yêu hắn.” - Trang Nguyệt nói.
Mẹ kiếp, tên khốn Tân Thiên Hạo đó, thậm chí còn không xứng xách giày cho cô.
Tân Thiên Thịnh thở dài nói: “Lúc trước ngươi chính là không phải hắn không gả, đại tướng quân mới hướng Hoàng Thượng ban hôn.”
Lời nói bên trong như toát ra một tia thê lương.
“Thôi bỏ đi, đừng nhắc tới nữa, ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về.” - Trang Nguyệt nói.
“Ừm.” - Tân Thiên Thịnh được Trang Nguyệt đỡ đứng lên, từ từ đi xuống núi.
Sau khi đi bộ một lúc lâu, môt biệt viện với sân rộng rãi bằng gỗ trang nhã dưới ánh trăng mờ ảo hiện ra.
“Vương gia… ngài đã đi đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-thai-tu-phi-khong-muon-lam/3652492/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.