Sáng ngày hôm sau, sương sớm vẫn chưa tan hết, một chiếcmã xa từ cổng thành phía nam chậm rãi ly khai thành. Xa phu là một trung niên nam nhân, tuy gương mặt có nhiều nếp nhăn sớm do lao động khắckhổ, đôi mắt nam nhân vẫn sáng quắc đầy sức sống, hứng khởi đánh xe đitrên con đường đất đá hướng về phương nam.
Trong xe, hai thân ảnh đang dựa vào nhau, thỉnh thoảng vẩn có thể nghetiếng thở nhè nhẹ, hẳn là một trong hai thân ảnh kia không quen với việc phải dậy sớm
Vô Danh cúi đầu xem Cẩn Y Nhiên đang dựa vào lòng mình, cái đầu nhỏ cọcọ vài cái, hai mắt nàng nhắm nghiền, nhìn thập phần đáng yêu khiến hắnkhông kềm được, khóe miệng khẽ nhếch.
Nhẹ chỉnh tư thế để Cẩn Y Nhiên ngủ càng thoải mái hơn, sau đó lại lẳnglặng nhìn thiên hạ ngủ yên trong lòng mình, Vô Danh chợt cảm thấy vôcùng hạnh phúc. Hắn thầm nghĩ muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi, mãi chođến cuối cuộc đời mình, che chở, bảo vệ cho Nhiên nhi của hắn.
Bên ngoài, không khí mang hơi thở lạnh lẽo của sáng sớm mùa thu, trong xe, lại là cảnh xuân ấm áp lòng người.
Đúng lúc này, mã xa đột ngột dừng lại. Dao động mạnh này đã hoàn toànphá tan cảnh xuân êm ái bên trong, nhưng lúc này xa phu lại hoàn toànkhông để ý đến, vẻ mặt khẩn trương cực độ.
Trước mã xa lúc này đột nhiên xuất hện hơn hai mươi người, ai nấy đều là nam nhân lưng hùm vai gấu, quần áo hỗn tạp, trên thân thể cường trángcó không ít các vết thẹo, chứng tỏ họ đã trải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-nuong-tu/4615/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.