Cả người chật vật luồn lách qua đám đông chật cứng trướcnơi khảo hạch của Ma pháp Đại hội, Cẩn Y Nhiên nhìn phía trước không xa, thân ảnh cao lớn thẳng tắp, khí chất xuất trần tao nhã cùng nụ cườinhàn nhạt nở trên môi của Vô Danh, đáy lòng chợt trào lên vô hạn ủykhuất, không để ý bất kì ai mà nhào vào trong lòng Vô Danh khóc òa:
“Ô…ô…ô…Vô Danh, đám đại thúc trong đó khi dễ ta…ô…ô…ô…”
Ngay lúc Cẩn Y Nhiên nhào vào người Vô Danh, thân thể hắn chợt cươngcứng lại, nhưng sau đó nghe đến lời tố khổ của nàng, liền thả lỏng, bàntay to lớn có chút vụng về vỗ vỗ lưng nàng an ủi:
“….giết bọn chúng…”
“A!?”
Cẩn Y Nhiên đang trang một bộ ‘lê hoa đái vũ’ như tiểu thư khuê các,hướng Vô Danh làm nũng, vừa nghe lời ‘an ủi’ của hắn liền nhảy dựng,ngẩn đầu nhìn hắn, cẩn cẩn dực dực hỏi lại:
“Giết?”
Vô Danh hết sức thản nhiên chỉ vào chiếc lều bạc được dựng lên làm nơikhảo hạch, trong khi ánh mắt lại vô cùng ôn nhu nhìn nàng.
“Ách…ai giết?”
“Ta”
“………..”
Trong lòng Cẩn Y Nhiên lúc này thầm kêu khổ ‘Biết thế đừng làm!’. Nàngthực vô tâm, quên mất Vô Danh là như thế nào gặp nàng, lại như thế nàotrong một khoảng thời gian dài mất tích. Thông minh như Cẩn Y Nhiên nhưthế nào không biết Vô Danh là đi ‘xử lý việc nhà’?
Nhìn thái độ của Vô Danh bây giờ có chút biến đổi, cả người tản ra khíchất nhàn nhã, ánh mắt sắc bén hữu thần, trên mặt luôn mang một nụ cườinhẹ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-y-nuong-tu/2464271/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.