"Được rồi, được rồi!" Kết quả là nàng còn chưa dứt câu, Nhạc Đình Phong đã liền ngắt lời: "Ta tin chuyện con ngựa không liên quan đến con. Muội muội con cũng là gì lo cha ta, lại nói con bé lúc ấy cũng không biết con là ai. Chuyện này hôm nay bỏ qua đi, sau này đừng ai nhắc đến nữa."
Nghe tiếng Nhạc Tư nức nở trên mặt đất như một đứa nhỏ vô tri lỡ phạm sai lầm, Nhạc Du lạnh lùng liếc nàng ta một chút. Nàng ta nhìn sang Nhạc Đình Phong đang muốn nhân nhượng cho qua, khẽ nhếch môi.
Ông ta đúng là chiều chuộng Nhạc Tư.
"Tư nhi muội muội không có mắt, con đương nhiên cũng không để trong lòng. Còn con ngựa kia.. thực sự không liên quan đến ta, nói vậy Tư nhi muội muội sẽ không tính toán chứ?"
Nhạc Tư sững sờ quỳ trên mặt đất, miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi, ta không tính toán."
"Vậy thì" Nhạc Du nói rồi lại nhấc cán xe đẩy lên, nhìn người tỳ nữ Nhạc Đình Phong đã chỉ mà nói: "Đi thôi, đến Thính Vũ Hiên."
Tỳ nữ ấy nhìn thấy Nhạc Đình Phong gật đầu rồi mới dám dẫn Nhạc Du đi,
Nhạc Tư lúc này mới đứng dậy, xoa xoa đôi mắt đỏ hoe: "Vậy Tư nhi cũng đi rửa mặt." Nhạc Tư cung kính khom người, sau khi được phụ thân cho lui ra, không ai để ý đến khuôn mặt nham hiểm của nàng ta lúc xoay người.
Làm hại nàng ta mất mặt trên đường, lại còn bị phụ thân răn dạy. Nhạc Du, ngươi đừng nghĩ có thể sống yên ổn trong phủ tướng quân này!
Mỹ Nương trân trân nhìn bóng lưng khuất dần của Nhạc Du, bà ta nắm chặt lấy chiếc khăn tay trong ống tay áo.
Con gái của tiện nhân đó không những sống sót trở về, mà còn đến sống ở Thính Vũ hiên với không chút sứt mẻ!
Không được, bà ta tuyệt đối không cho phép chuyện này tiếp diễn.
Nhạc Du trước đây chưa từng biết đến Thính Vũ hiên, đương nhiên cũng không biết nơi đó có gì đặc biệt.
Mười sáu năm trước, An Lâm quốc có một vị đại sư là cao nhân cái thế. Người đó vốn luôn sống ẩn dật, thiên hạ không ai biết đến, nhưng nổi danh vì làm ra được một sân viện tựa như chốn thần tiên.
Tương truyền đình viện này mùa xuân có trăm loài hoa tỏa hương thơm, trăm loài chim cất tiếng hót. Mùa hạ có làn gió mát cùng thảm cỏ xanh làm tan cái nóng. Thu sang có dòng suối vàng róc rách chảy quanh. Đông lại phảng phất mùi thơm cô độc của tuyết. Không cần ra khỏi viện vẫn có thể thưởng thức bốn mùa đẹp nhất thế gian.
Mà đình viện đó lại chính là Thính Vũ hiên.
Sau khi xây dựng xong Thính Vũ hiên thì không có ai, dù là Thánh Thượng đương triều, có thể mời vị cao nhân đó xuống núi.
Thậm chí năm đó chuyện quan trường của Nhạc Đình Phong không thuận lợi, nhưng vì phủ tướng quân của ông ta có được vị cao nhân này xây dựng Thính Vũ hiên mà ông ta mới được Hoàng Đế coi trọng, bách quan tôn kính, từ từ có được địa vị bây giờ.
Thời tiết bây giờ đang nóng bức, nhưng vừa bước một bước vào Thính Vũ hiên thì liền được nghênh đón bởi một luồng gió mát, thư thái dễ chịu, bất giác xua tan cái uể oải trong người. Nhạc Du trong lòng không khỏi kinh ngạc một phen.
Thính Vũ hiên này đúng là một nơi tốt.
Mặc dù phần lớn diện tích được dùng để trồng cây và chỉ có vài gian phòng ít ỏi, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
"Du tiểu thư, xin mời đến bên này."
Nhạc Du theo một người tỳ nữ đến gian phòng chính, nàng nhìn một vòng rồi đem xe đẩy có nam nhân kia sang một vòng nhỏ bên cạnh.
Tuy nói là không có ai ở Thính Vũ hiên, nhưng lại có bốn, năm người hầu ở đây quét dọn mỗi ngày. Bây giờ tân chủ nhân đến rồi, theo đạo lý thì bọn họ phải đến thỉnh an, nhưng Nhạc Du lại chẳng thấy ai cả.
Xem ra phải tìm thời cơ chỉnh đốn lại người làm ở Thính Vũ hiên này.
Chỉ là bây giờ.. Nhạc Du hít sâu một hơi, suýt chút nữa đã nhịn không được mà nôn ra. Cái mùi trên người nàng.. đúng là.. không thể nào tả nổi. Các tỳ nữ bên cạnh nàng đều đứng xa mấy chục bước, vẻ mặt khó coi.
Việc này là do bị giặc cướp đuổi theo trên đường, nếu không do nàng "cải trang" như vậy chỉ e là không thể sống sót về đến An Lâm thành.
"Nhạc Du tiểu thư." Tỳ nữ khi nãy đưa Nhạc Du đến đây lúc này đã quay lại, trên tay mang theo một cái khay, trên khay có y phục mới.
"Tướng quân dặn nô tỳ, phải để Du tiểu thư tắm rửa thay y phục rồi nghỉ ngơi, ba ngày sau đến chính đường để thỉnh an."
"Ta biết rồi. Chuẩn bị thêm y phục cho người kia nữa, tìm một nô bộc giúp hắn tắm rửa một chút. Có điều đừng chạm vào chỗ bùn trên mặt hắn, khuôn mặt hắn bị dập nát nên ta đắp thảo mộc lên." Nhạc Du nhìn về nam nhân đang hôn mê mà phân phó việc.
Những lời này đều là Nhạc Du bịa ra, lúc đó chủ thể Nhạc Du bị cái gọi là giặc cướp chém chết, ném vào bãi tha ma. Sau khi nàng xuyên vào thì bò từ bãi tha ma ra ngoài, trong lúc vô tình cứu nam nhân này thì liền đụng độ một nhóm truy binh.
Đoán rằng người đàn ông này bị truy sát, nên nàng mới dùng bùn đất che kín mặt hắn. Vừa tỉnh dậy đã gặp phiền phức, nhưng nhìn người này với nàng đồng bệnh tương liên, nàng nhất thời nhẹ dạ mang hắn trở về.
Đương nhiên, Nhạc Du làm như thế còn vì một lý do khác.
Từ bé nàng đã lớn lên ở một ngọn núi vùng nông thôn, ở An Lâm thành có thể nói là một thân một mình, ngoại trừ phụ thân ra thì không còn quen biết ai khác nữa. Có câu nói: "Một giọt ân tình sẽ có một mùa xuân đền đáp." Coi như là nàng có thêm một trợ lực, thậm chí còn có thêm một tùy tùng.
Đặc biệt là sau khi đến An Lâm thành, thấy phụ thân là Đại tướng quân, Nhạc Du càng cảm thấy mình thật là sáng suốt.
Nhưng phụ thân kiểu này thì không nhờ cậy được.
Nhạc Du quay đầu liếc mắt nhìn nam nhân nằm trên giường, chủ thể Nhạc Du năm bốn tuổi có một ông lão thường hay đi qua trước nhà nhũ mẫu. Ông ta vừa nhìn thấy nàng liền kéo nhũ mẫu lại nói căn cơ nàng rất tốt, nhất định phải cho lên núi bái sư. Người nhũ mẫu thực sự tin vào lời của ông lão, đưa nàng lên núi, vậy là mười mấy năm qua nàng ở trên núi học y thuật.
Kiếp trước nàng giỏi dùng độc như lại không hiểu nhiều về y, vậy coi như hưởng được đồ tốt của nguyên chủ. Hơn nữa độc thuật và y thuật có liên quan, Nhạc Du vận dụng cũng thuận lợi.
Cũng nhờ có y thuật của chủ thể mà nàng mới có thể mang nam nhân này trở về từ quỷ môn quan. Còn chuyện khi nào hắn có thể tỉnh lại.. Nhạc Du cũng chịu.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Nhạc Du xử lý vết thương bị giặc cướp chém. Trên đường đi không có điều kiện, nàng chỉ đành dùng thảo dược hái được và vải xé từ y phục để băng bó, nên sơ cứu cũng rất qua loa.
Bây giờ xem kỹ lại, trên thân thể băng cốt ngọc cơ lại xuất hiện một vết chém thật dài từ lưng đến trước ngực.
Nhưng khi nhìn vào, ánh mắt Nhạc Du vô cùng bình ổn, vết tích này so với vết thương trên người ở kiếp trước căn bản là không đáng nhắc tới. Kiếp trên người nàng vết dao chém và vết bỏng tầng tầng lớp lớp che kín người. Thân thể có còn chỗ nào lành lặn đâu?
Sau khi rửa sạch vết thương, nàng dùng miệng nhỏ cắn một miếng băng gạc, dùng tay phải kéo mạnh, quấn chặt miếng gạc quanh vai trái. Trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng nàng không kêu một tiếng.
Sau đó nàng lại cho vào miệng mấy viên thuốc, ăn một đĩa bánh ngọt, thể lực liền khôi phục.
"Đình Phong, ý của người là muốn gả Nhạc Du cho Nhị Hoàng Tử sao?" Mỹ Nương nhướn mày, sắc mặt tái nhợt, níu chặt tay áo.
"Trước mắt Hoàng Đế đang bệnh nặng, không biết lúc nào ra đi. Bốn Hoàng Tử đang âm thầm kết bè kết đảng chuẩn bị tranh cướp ngôi vị Hoàng Đế. Đại Hoàng Tử thân thể yếu ớt nhiều bệnh, Tam Hoàng Tử thế lực bạc nhược. Trước giờ Tứ Hoàng Tử đều không ra mặt, mấy ngày trước lại không thấy tung tích. Xem tình cảnh này thì Nhị Hoàng Tử đăng cơ là có khả năng nhất."
Sắc mặt Nhạc Đình Phong vô cùng nghiêm túc, chuyện này không phải chuyện nhỏ. Nếu An Lâm thành xảy ra biến lớn, vận mệnh của cựu thần như bọn họ rồi sẽ ra sao, rất khó nói chắc được.
Vì vậy bây giờ mỗi bước đi đều vô cùng quan trọng!
Tay phải Nhạc Đình Phong nắm thật chặt một chén trà sứ xanh, nhíu mày, vẻ mặt cau có: "Nửa tháng trước Nhị Hoàng Tử đến tìm ta, ẩn ý đều là muốn hỏi cưới con gái chúng ta. Hắn đã tỏ rõ ý như vậy, chúng ta phải lựa chọn thôi!"
"Nhưng.. Doanh Doanh cũng là con gái người!"