Ở xa xa về hướng Đông , có một ngọn núi tên là Thiên Ấn Sơn , từ đây có thể nhìn thấy toà thành từ phía xa , núi non hiền dịu , các bãi phù xa hai bên dòng sông lớn , cây cối sinh sôi mướt mát đến cực điểm , cuộc sống người dân hoà thuận diễn ra ngay trước mắt
…
Nhìn khung cảnh trước mắt mà có tâm tư thành thơ:
“ Thiên Thiên Toạ Lạc Ấn
Hý Thủy Long Đầu Long
Chí Thân Hữu Vô Thực
Ngờ Vực Giải Bày Ai “
Lời thơ cất lên giữa biển trời của sông núi , giọng thơ ngọt ngào , êm ái như dòng suối khẽ , thanh thót như tiếng hoạ của tựa loài chim mi .
Trên đỉnh Thiên Ấn Sơn , bóng dángthanh mảnh hai nữ tử đang đứng hai bộ y phục ôm sát vào thân thể gợi nên những đường cong mị ảo , gương mặt thoát ẩn thoát hiện sau tấm khăn che bị gió trêu ghẹo …
Một giọng nói trong veo cất lên , hương thơm thoáng nhẹ cuốn theo làn gió bây bồng khắp dãy đồi :
“ Ngươi đến đây làm gì , đừng nói là vì hắn a nha “
“ Tuyết Lan ơi là Tuyết Lan , Phàm Gia đã tự sinh tự diệt từ 15 năm trước rồi , chúng ta không thể cứ xen vào chuyện của đám phàm nhân được ..”
Lời vừa nói ra nhưng chỉ nhận lại sự im lặng rồi thân ảnh biến mất giữa hư không …
Nhìn thấy Tuyết Lan thả người bay đi mà không hề bận tâm đến lời nói của mình … trong lòng cũng có chút biến động không đổi quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-vu-viet-tinh/214617/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.