Tại một nơi nào đó trên Việt Long Tinh cầu ... " Thiên Tử ..." Một lão già tóc bạc trắng , bù xù xuề xoà xuống nền đất . Lão chống gậy ngọc thạch bước đi vào trong cung điện uy nga tráng lệ , thân thể cúi thấp thận trọng cực điểm trong từng bước chân . Phía trước lão già , một thân ảnh trung niên khoác hoàng bào đầy uy nghiêm , dáng người cao ráo , săn chắc , vẻ mặt cương nghị tiêu sái điểm qua một nét từng trải nhưng lại chấp choáng sự bi thương sâu trong đáy mắt . " Chuyện gì... " Giọng điệu âm trầm , một nét cau mày nói ra , ánh mắt vô tình còn không thèm nhìn về phía lão già . " Xin người lấy đại cuộc làm trọng , đừng vì chuyện cũ mà đánh mất cơ hội thống nhất tam giới " Lão già giọng nói quả quyết nhưng ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng về phía thân ảnh từ tốn nói ra. " Cút.." Đáp lại lão già chỉ có một từ cục súc , một cổ đế uy từ thân ảnh trung niên tỏa ra áp đảo đến toàn thân già yếu , khiến lão bị chấn đến quỳ rạp xuống đất , liên tiếp phun ra hai ba ngụm máu tươi . " Thiên tử bớt giận... Thiên tử bớt giận ..." Nhận ra tình huống nguy cấp , hàng loạt các thân ảnh phía ngoài đại điện ra sức phản kháng áp lực từ đế uy chậm rãi khó khăn tiến vào … Cả bọn cùng quỳ rạp xuống dập đầu bên cạnh lão già trước đó bị chấn đến hộc máu , miệng van xin nài nỉ không ngớt ... Thân ảnh trung niên vẫn bộ mặt không quan tâm , quay người nhìn về phía hai bài vị đang đặt trân trọng trước mặt , cổ đế uy tỏa ra chấn áp cơ sở trong cung điện bị đảo lộn , đất đá có phần bị xới tung nhưng vị trí đặt hai bài bị kia vẫn nguyên vặn không ảnh hưởng . " Được rồi, ra ngoài đi " Nam tử cất giọng đuổi cả bọn đi . " Tạ ơn Thiên Tử" Cả bọn người cuối đầu không ngớt rồi rời đi... .... Quay lại với đồi núi heo ho ... Sau khi giao phó xong xuôi mọi chuyện , vị sư phụ thần bí kia cũng rời đi , mà bên cạnh người - Địa Lang là một bộ mặt phức tạp có buồn bã xen kẻ một tia háo hức . Nó háo hức vì biết được sắp tới đi theo vị sư phụ này , tương lai sẽ sáng lạng hơn rất nhiều , ít nhất là so với cứ quanh quẩn nơi rừng rú này . Chỉ là phải xa chủ nhân nhỏ tuổi kia , một tiểu nhân tử có bản tính lương thiện ắp trời . Thời gian qua tuy nó cùng Phàm Vũ ở bên nhau không dài không ngắn nhưng đã từng kề vai sinh tử với nhau , vui buồn với nhau ,... đó thật sự là những đoạn kí ức đẹp đẽ với nó - một đầu Yêu Lang chỉ biết có vô tình vô ẩn . Phàm Vũ bên này được đồng hành cùng gái xinh tưởng chừng sẽ hớn hở lắm nhưng trong lòng lại cảm giác mất mát khó tả . Ánh mắt hắn đã đảo quanh bốn bể rừng già này nhiều lần rồi , mỗi lần như thế đều mơ hồ về bóng dáng Địa Lang . Hắn nhớ lại , lần đầu tiên kết nạp Tiểu Dương , chưa được bao lâu phải để nó chịu thiệt thòi ở lại kết giới vì còn quá nhỏ . Sau lại trải qua trận chiến sinh tử mới làm bạn được với Địa Lang , cả hai cùng Tiểu Dương kết làm bộ ba tam tấu , cùng nhau hát ca , cùng với nhau đập đá làm trống , trèo cây , leo núi , nhảy sông các kiểu . Vậy mà giờ cả ba đêu đang phải tách biệt , lại tạm phải chia tay nhau ... Tuy nhiên bản thân Phàm Vũ hắn là tiểu quỷ đầy hiểu chuyện , hắn biết nếu đi cùng với mình thì chính bản thân hắn sẽ là bước cản chân lớn nhất trên con đường tu luyện của Địa Lang . Vậy nên quyết định để nó đi cùng sư phụ là lựa chọn số một hiện tại . Bản thân hắn cũng vậy , được sư phụ phụ trợ nguyên liệu tu luyện , sau lại chỉ dẫn đến Cương Linh Bang Hội rèn luyện . Không biết ở nơi đó có tốt hay xấu bất quá vẫn có nơi để học hỏi và hội lược vẫn hơn cứ ở nơi rừng rú này . Trong lòng Phàm Vũ lúc này một cổ khí quyết tâm sôi sục khắp thân thể . Hắn muốn một ngày nào đó sẽ được theo chân sư phụ chu du , tạo thái bình cho khắp thiên hạ . “ Ánh Tuyết …” “ Có thuộc hạ …” Giọng nữ trong trẻo cất lên Phàm Vũ bất chợt gọi tên Ánh Tuyết nhưng lại suy nghĩ điều gì đó chưa vội nói … “ Có thể cho ta biết ngươi rốt cuộc là cấp bậc gì rồi không !!! “ “ Cái này ..” Ánh Tuyết đi bên cảnh cũng không quá ngạc nhiên về câu hỏi của Phàm Vũ . Chỉ là tại đang thắc mắc tại sao Phàm Vũ lại không nhận ra thực lực của mình mà thôi . Ngập ngừng chốc lát Ánh Tuyết mới cất giọng . “ Bẩm Chi Tử , thuộc hạ chỉ mới đạt đến Bán Thần Hậu Kì mà thôi …” “ Ừm ! Bán Thần Hậu Kì Hả…Thầnnn?? " Phàm Vũ ban đầu nghe có vẻ thản nhiên sau đó mới nghĩ lại , nàng ấy là Bán Thần Một vị Bán Thần cao cao trên đỉnh tu chân giới , phải nói một người đạt đến Linh Tôn Cường Giả cũng đủ tọa trấn một phương trời rồi , vậy mà trước mặt có một Ánh Tuyết thản nhiên nhận mình có thực lực của một vị Bán Thần . Nói đến Bán Thần Cường Giả tức là sau khi từ Tiên Đế Hậu Kì đột phá lên đến Thần thì phải trải qua một quá trình dài chuyển đổi Lực Lượng của Tiên Đế sang Lực Lượng của Thần . Quá trình này tốn không ít thời gian của Cường Giả , và trong quá trình này tu sĩ cũng cần phải tu luyện để nâng cao chiến lược , ổn định căng cơ đợi thời cơ chín mùi mới chính thức đột phá ,... nên Cường Giả ở gian đoạn này được gọi là Bán Thần . Có vậy đi chăng nữa thì điều này quá mức vô lý , một vị Bán Thần nào đến lược tên Linh Tá quèn như hắn gọi thì dạ , hỏi thì thưa , ảo à , nghịch lý vãi ?? Phàm Vũ suy nghĩ nát óc vẫn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra . Không cần nói đến trước đó nàng còn cung kính không kịp trước mặt sư phụ hắn . “ Cái lề gì vậy trời “ Phàm Vũ lẩm bẩm trong miệng , hai tay tát liên tục mấy phát vào mặt mình xem có phải là mơ hay không . Cảm giác đau rát nhanh chóng lam tràn khiến hắn tỉnh táo ra hẳn , trước mặt vẫn là Ánh Tuyết nhìn hắn bằng ánh mắt kính cẩn . Phàm Vũ mới dần tin là sự thật . “ Xin Chi Tử đừng quá tò mò , sư phụ người đã dặn dò không được kể bất kì chuyện gì cho người …Bất quá vì tuân thủ quy tắc của Việt Long Tinh mà thần đã áp chế chỉ còn ở Linh Tôn mà thôi ...” Ánh Tuyết quay người về Phàm Vũ nhỏ nhẹ mà dứt khoác... “ Ừm , được rồi , không làm khó ngươi ! Nhưng có điều chúng ta đổi cách xưng hô được chứ “ Phàm Vũ vẻ mặt tươi cười nhìn Ánh Tuyết , bất quá nàng đã không muốn nói thì hắn cũng không ép buộc được . " Cái này ..." Ánh Tuyết ngập ngừng... " Ta mười một tuổi , gọi ta Tiểu Vũ cũng được , còn ta sẽ gọi tỷ là Ánh Tuyết tỷ tỷ nhé ..." Phàm Vũ mạch lạc nói ra Ánh Tuyết : !!! Nàng chính là bị tên tiểu tử này làm cho xao động rồi , vốn nàng nghe lệnh chủ nhân hạ giới cai quản một vùng đồi núi này , mục đích sâu xa hơn là ngăn cản không cho ai tiếp cận về phía kết giới . Có điều không ngờ bên trong kết giới bản thân nàng cũng không thể thăm dò được lại có một tiểu nam nhân còn nhỏ như vậy đã khẳng khái chính trực lại có lòng thương ẩn ẩn sâu sâu với vạn vật như vậy . Giờ đây đối phương không quan trọng vai vế còn chủ động gọi nàng một tiếng tỷ tỷ . Không để nàng ý kiến thêm , Phàm Vũ đánh tiếng phá tan bầu không khí : " Ánh Tuyết tỷ , giúp ta một chuyện được không ?" " Có chuyện gì sao !" Ánh Tuyết hồi đáp như một cách vô tình như đã chấp thuận yêu cầu của hắn " Hề Hề ... Giúp ta đánh con gấu đen hôi kia một trận ..." Phàm Vũ một tay gãi đầu một tay chỉ về một hướng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]