Chương trước
Chương sau
Vệ Điềm bước ra ngoài tâm trạng thư thả chậm chạp chỉnh lại vạt áo khoác da đắc tiền rồi đưa tay đeo lên chiếc kính râm sang chảnh đi khỏi đó.

Bãi đỗ xe cô tình cờ gặp lại người anh họ Vệ Tín Việt rất lâu không gặp, nụ cười ẩn chứa độc hoa tiến đến.

"Ây da..lại chạm mặt rồi" -Vệ Điềm xinh đẹp dựa nhẹ người lên chiếc ô tô màu đen đắc tiền bên cạnh cũng là xe của Vệ Tín Việt.

"Hoá ra là em họ..chẳng trách anh lại thấy vui vẻ như vậy" - Vệ Tín Việt cởi bỏ cặp mắt kính đen xuống lay hoay một hồi nhìn lại cô.

"Tôi đoán không lầm thì anh đến vì chuyện bắt thuốc ở hộp đêm VGN nhỉ ?" - Vệ Điềm lau lau cặp kính vội nói ra vài câu khiêu khích trí não của Vệ Tín Việt.

"Em cũng biết ? Chú đã nói với em sao ?" - Quả thật hắn ta có phần kích động, chuyện sử dụng thuốc trái phép nếu để gia tộc biết chuyện thì chỗ đứng cũng sẽ bị ảnh hưởng không ít.

"À không, tôi chỉ đoán thôi..chuyện ở VGN lúc đó tôi cũng có mặt đấy" - Cô cười nhạt đeo lại mắt kính đi đến đôi chân uyển chuyển điệu đà lướt qua hắn cười khẩy khiêu khích câu cuối rồi như vậy mà lên xe rời đi để lại nhiều nghi vấn cho Vệ Tín Việt.

.

.

Ở một nơi khác trong trung tâm thượng mại JKL.

Vệ Điềm lái xe đến đâm thẳng vào chiếc Audi đen ở đằng trước khiến tất cả người ở đó bị một phen kinh động hú phía còn tưởng cô bị say rượu.

"Cô kia..say rượu mà dám lái xe sao..mau xuống xe"

Bảo vệ không biết liền gõ cửa yêu cầu Vệ Điềm bước xuống xe giải quyết còn gọi hẳn cảnh sát đến. Chỉ là dừng lại đến lúc cô bước xuống xe thần thái xuất sắc cuốn hút khiến anh bảo vệ kia cũng phải khựng lại vì cô không hề giống một người đang say rượu.

"Ngô Thừa Giao cô ra đây" -Vệ Điềm lạnh giọng bước lại cửa xe nhìn vào, lúc này mọi người mới để ý chiếc xe đen kia đang có người bên trong vậy mà vẫn lặng thinh dù bị tông xe mạnh như vậy.

Cô ta lật đật mở cửa đi ra, Ngô Thừa Giao còn không kịp giải thích thì đã bị ăn một cái tát trời gián từ Vệ Điềm, cô ta kinh hãi sợ đến xanh cả mặt còn không kịp quỳ xuống thì đã bị Vệ Điềm kéo lên xe.

"Chị tha cho tôi đi..tôi sai rồi" - Ngô Thừa Giao miệng còn dính máu sưng phù lên nhưng vẫn cố gắn nài nỉ Vệ Điềm tha mạng.

"Sợ sao ?..chẳng phải rất thích chọc giận tôi à..tôi về đây chính là xử lí các người một thể" - Vệ Điềm đạp ga lái xe đi mất, đống hỗn độn kia không lâu sau đã được người của Vệ Điềm giải quyết.

Cô gái mặt tái nhợt sợ sệt về đến dinh thự nhà họ Vệ những người hầu nhìn thấy Vệ Điềm trở lại đều kinh hoàn lập tức cuối người cung kính.

"Đại tiểu thư..." -Quản gia Chu đi ra khuôn mặt hồng hào mang một chút vui vẻ mừng rỡ nhìn thấy cô.

"Chú..lâu quá không gặp" - Vệ Điềm nhìn ông khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, khoé miệng nở nét cười yêu kiều nhưng nhanh sau đó lại dập tắc khi hai mẹ con kia bước ra từ cổng lớn Vệ Gia.

Ôn Mị Ly và Vệ Uyển Vi chậm rãi đi ra nhìn thấy nỗi ám ảnh mang tên Vệ Điềm của bà ta đã quay lại căn nhà này khiến bà ta như đứng hình. Điều khiến bà ta hoảng hơn đó là Ngô Thừa Giao đang bị Vệ Điềm tóm gọn trong tay.

"Hoá ra là con...ta cứ nghĩ là vị khách không mời nào đó, lâu quá mới gặp lại trông con vẫn như vậy không thay đổi gì nhỉ" - Ôn Mị Ly bước đến khuôn mặt cười lạnh nhưng ánh mắt đang chứa đựng sự câm phẫn.

"Đống rác này tồn tại ở Vệ Gia lâu vậy sao..chả trách bốc mùi kinh quá" - Vệ Điềm hoàn toàn không nhìn đến mẹ con bà ta chỉ lạnh lùng nói một câu với quản gia rồi trực tiếp bước vào đại sảnh dinh thự.

"Cô.." - Vệ Uyển Vi tức đến run người còn chưa hành động ngu ngốc gì thì đã bị Ôn Mị Ly tóm tay lại kéo về sau tránh đường cho Vệ Điềm bước vào.

"Câm miệng" - Bà ta đè giọng quát nhỏ còn ghì tay của con gái mình xuống.

Ngô Thừa Giao miệng còn chưa hết sưng đỏ thì đã bị phạt dả miệng đến nỗi miệng cô ta toàn là máu tươi trông thật kinh sợ, Vệ Điềm thản nhiên uống trà nhìn cô ta bị xử lí...những chuyện kinh động này ngoài cô ra thì chẳng ai dám làm cả.

Sợi dây phỉ thuý là vật bảo của gia tộc Nhan Thị mà mẹ cô để lại cho cô trước khi qua đời đã bị Ngô Thừa Giao đem đi bán mất trong lúc cô không có ở đây lại còn ngang nhiên dám dùng tên của cô đi vay tiền của một nhóm xã hội đen đúng là ả ta chán sống thật rồi.

"Cô chủ tôi sai rồi...là tôi không đúng xin cô tha cho tôi lần này..cô chủ, tôi không dám nữa.." - Ngô Thừa Giao bị hành hình đến nỗi đi không nỗi nữa chỉ còn bò trên sàn một cách thê thảm cầu xin Vệ Điềm.

"Đúng là cái gan của cô không lớn..hẳn là bị ai đó cố tình sai khiến cô hãm hại tôi nhỉ ?" -Vệ Điềm phì phà giọng nói khàn lạnh đến rợn tai, bàn tay cô mạnh tay bóp cằm của Ngô Thừa Giao.
"Tôi..tôi..không có..cô chủ...đau.." - Ngô Thừa Giao liếc qua nhìn thấy ngoài cửa rõ ràng có bóng người chắc hẳn chính là Ôn Mị Ly hoặc là Vệ Uyển Vi.

"Sao hả..cứng miệng vậy sao ?" - Vệ Điềm không hề nương tay mà đẩy cô ta ra sau đạp một cái vào bụng thật mạnh khiến cô ả gào lên đau đớn.

Những người bên ngoài đều giả điếc giả mù còn run rẫy sợ hãi không ai dám hé nữa câu cho đến khi Vệ Uy hay tin ông ta lập tức trở về vì dù sao Ngô Thừa Giao cũng là cháu ruột của Ôn Mị Ly được ông ta cho phép về đây sinh sống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.