🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhưng bọn họ lại không làm như vậy, là vì muốn để cho tinh tượng của bản thân đạt tới mức độ cao nhất của vô thượng, đã không bước lên Thần Đan thì thôi, chứ một khi đã bước lên Thần Đan rồi thì tất nhiên là phải tiếp tục nhảy vào bảng Thần Đan tôn giả.

So với những người khác mà nói, bọn họ đều là loại người kiêu ngạo.

Bọn họ đã và đang đứng đầu ở bảng Tinh Quân, đứng ở đỉnh Đông Hoang, làm sao có thể cam tâm đứng dưới người khác sau khi bước vào bảng Thần Đan tôn giả?

Một khi bọn họ chịu tấn chức Thần Đan, nghĩa là bọn họ hoàn toàn tự tin rằng sau khi đánh vào bảng Thần Đan tôn giả, mình sẽ có thứ tự rất cao, đồng thời có vốn liếng vượt qua những người cũ.

Lâm Nhất vào Côn Luân chưa được bao lâu, còn chưa đến một năm ngắn ngủi, nói thật ra thì không mấy công bằng khi buộc phải so sánh với bọn họ.

Lâm Nhất vốn dĩ đứng trong hoàn cảnh bất lợi. Có điều, Kiếm Kinh Thiên nói rất đúng, không ai trên thế giới này quan tâm đến việc ngươi từng cố gắng đến mức nào, cũng không ai trên thế giới này quan tâm việc ngươi phải trả giá những gì, trắc trở thế nào, sống chết ra sao để đi tới Côn Luân.

Không ai quan tâm! Mọi người chỉ quan tâm đến kết quả!

Thắng làm vua thua làm giặc. Một tướng thành công vạn khung xương cốt.

Chỉ có nhân tài kiệt xuất đứng ở đỉnh núi mới có thể khiến cho người ta chú ý. Còn xác chết xương khô chất chồng dưới chân núi, người ta nhiều lắm chỉ cảm thán vài câu rồi thôi.

Núi có ngô đồng, bóng cây che trời.

Sắc hoa đầy trời, mùi hoa vạn dặm.

Thụy khí bắt cầu, hào quang tuyết rơi.

Điềm lành nở rộ, thổi tiêu dẫn phượng

Phượng tê ngô đồng, trăm điểu tới triều.

“Khúc Bách Điểu Triều Phượng thật sự không đơn giản chút nào, chỉ tính ý cảnh thôi mà đã chia tận năm tầng. Lúc trăm điểu tới triều, tiếng tiêu kiếm ý đều sẽ vọt lên tới đỉnh cao nhất, đủ để nghiền áp Thần Đan tôn giả ... "

Lâm Nhất chớp mắt, tự tin lẩm bẩm.

Cũng đủ để tranh tài với đám yêu nghiệt đứng đầu bảng Tinh Quân, thậm chí đủ để lướt qua bọn họ một chút, chỉ là vẫn chưa đủ để nghiền áp bọn họ.

Nói cho cùng, hiện giờ hắn vẫn chưa ngưng tụ tinh tượng, tương đương với bị què một chân.

Tinh tượng rất quan trọng, nhất là với siêu phàm yêu nghiệt, sự chênh lệch giữa có tinh tượng và không có tinh tượng là rất lớn. Hơn nữa, bọn họ đều có tu vi Bán Bộ Thần Đan, chỉ tính cảnh giới thôi là đã cao hơn hắn hai tiểu cảnh giới rồi.

Hắn chưa từng đánh nhau với đệ tử siêu cấp tông phái, vậy nên không rõ thực lực của bọn họ sẽ ở mức nào khi bùng nổ tối đa.

Rất nhiều suy nghĩ chỉ là suy đoán, không thể nào biết được chênh lệch rõ ràng khi chưa thật sự đánh nhau.

Trước khi tấn chức tinh tượng, hắn vẫn nên làm việc kín đáo một chút thì hơn.

"Đi thử uy lực của Bách Điểu Triều Phượng thôi!"

Lâm Nhất bỏ qua suy nghĩ, tạm thời không suy nghĩ mấy vấn đề đó nữa.

Hắn ném hết Thần Đan còn sót lại vào trong tế đàn, để mặc cho thánh hỏa cháy hừng hực.

“Tới lúc phá bỏ ảo cảnh tầng chín rồi."


Âm ầm ầm!

Tiếng trống đột ngột vang lên. Trong mắt Lâm Nhất hiện lên vẻ kiêng kị. Hắn không hề coi khinh, lập tức kích hoạt kiếm hồn ở giữa mi tâm.

Tiểu nhân màu vàng chắp tay trước ngực, kiếm ý mênh mang bùng nổ, Thần Tiêu Kiếm Ý thoáng chốc ngập tràn toàn thân, ánh vàng kiếm ý sục sôi trong cơ thể. Vài giây sau, Thần Tiêu Kiếm Ý trào ra bên ngoài từ các lỗ chân lông.

Ánh vang nở rộ toàn thân Lâm Nhất. Ngay cả ngọn tóc Lâm Nhất cũng rực rỡ lấp lánh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.