🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Không gian trước mặt hắn, dưới ánh sáng của kiếm quang, mọi bụi trần đều bị chém thành hư vô. Ngay cả linh khí còn sót lại trong trời đất vào giờ khắc này cũng bị chém sạch, khu vực mà ánh sáng chiếu đến lập tức trở thành một vùng chân không hoàn toàn tách biệt.

Ánh mắt Lâm Nhất thoáng hiện lên vẻ khác lạ, sâu trong lòng không khỏi kinh

hãi.

Thế này cũng quá kinh khủng rồi nhỉ?

Nếu ai đó bị ánh sáng mà kiếm hồn Thương Long phát ra chiếu trúng, e rằng sẽ lập tức bị giam cầm, không còn cách nào hấp thu linh khí từ trời đất nữa.

Một khi mất đi sự hỗ trợ của linh khí từ trời đất, các ý chí võ học cũng sẽ suy giảm nghiêm trọng, không thể phát huy sức mạnh vốn có.

Nếu thực lực hơi yếu một chút, chỉ cần bị ánh sáng này chiếu qua một lần sẽ lập tức bị hóa thành tro bụi, mà ngay cả tro bụi cũng không còn. Ngay cả linh khí mơ hồ cũng bị chém thành hư vô, làm sao có thể để lại chút tàn tích nào của xương cốt.

Dù may mắn không chết, nếu đột nhiên phat hiện bản thân bị nhốt trong một vùng cấm địa không thể hấp thu linh khí, ý chí võ học bị áp chế hoàn toàn, chẳng khác nào bị phế đi một nửa.

Nghĩ đến đây, Lâm Nhất không khỏi hít sâu một hơi, bị uy lực của kiếm quang làm chấn động.

“Vậy nếu ... kiếm quang này không tỏa ra thì sao?"

Trong đầu Lâm Nhất chợt lóe lên ý nghĩ. Ý tưởng vừa xuất hiện, lập tức không cách nào ngăn lại.

kiếm quang bao phủ trước mặt hắn dần tan biến, hóa thành gợn sóng im lặng quay trở về giữa lông mày, ngưng tụ trong biển kiếm thành một con Thương Long vàng. So với trước đó, ánh sáng của con Thương Long này nhạt đi rất nhiều, không còn rực rỡ chói mắt như mặt trời, sức mạnh phong lôi cũng yếu đi nhiều.

Lâm Nhất hít sâu một hơi, không đợi kiếm hồn khôi phục đỉnh cao, hắn đã không nhịn được mà bắt đầu thử nghiệm.

Nhưng sau vài lần, hắn đều thất bại. Một khi phóng thích ra, kiếm hồn Thương Long sẽ không thể kiểm soát, tự động khuếch tán ra ngoài. Rời khỏi biển kiếm, khả năng khống chế của Lâm Nhất giảm đi rất nhiều, thậm chí có lúc không thể giữ được hình dạng quạt, biến thành ánh sáng tỏa khắp bốn phía.

Bừng bừng!

Vài tia sáng lao thẳng vào đỉnh núi trống trận Cửu Lê, ngay khi âm thanh trống vang lên, Lâm Nhất bị chấn động đến mức phun ra mấy ngụm máu.

Uy lực thực sự của trống trận trong thế giới thực còn đáng sợ hơn trong ảo cảnh, ngay cả Thần Tiêu Kiếm Ý cũng không chịu nổi.

“Kỳ lạ, sao lần đầu lại thành công nhỉ? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?"

Lâm Nhất chợt trở nên thất vọng. Nếu sát chiêu này không thể kiểm soát, giá trị của nó sẽ giảm đi rất nhiều.

Nếu biến thành hàng chục hoặc hàng trăm tia sáng loạn xạ, nhưng lại không đánh trúng đối thủ, chẳng khác nào lãng phí kiếm hồn một cách vô ích, trông thật ngớ ngẩn.

"Ta đang mơ mộng hão huyền sao?"

Khóe miệng Lâm Nhất co giật, biểu hiện rõ vẻ chán nản. Vừa nay hắn còn nghĩ mình đã có thêm một con át chủ bài.

Trong lòng thậm chí đã bắt đầu cân nhắc, nên đặt tên như thế nào để xứng đáng với sát chiêu nghịch thiên này. Nhưng bây giờ lại thành trò cười, đúng là có chút xấu hổ.

Không đúng, không đúng, chắc chắn còn có mấu chốt gì đó ta chưa nghĩ đến!

Lâm Nhất cau mày, đi qua đi lại trên tế đàn, tâm trạng trở nên hơi bồn chồn.

Nhưng nửa ngày trôi qua, hắn vẫn không tìm được manh mối, Lâm Nhất không khỏi thở dài: "Giá mà Tiểu Băng Phượng ở đây, nàng ta chắc chắn biết."

Không thể nóng vội!

Lâm Nhất hít một hơi thật sâu, lấy ra cây tiêu Tử Ngọc Thần Trúc, ngẫu hứng thổi một khúc trên tế đàn. Chẳng mấy chốc, âm thanh của tiêu như dòng suối trong lành chảy qua thung lũng, âm điệu thanh khiết, rửa sạch lòng người, vang vọng giữa núi non tĩnh lặng, mang vẻ thoát tục đặc biệt.

Sau khi khúc nhạc kết thúc, tâm trạng Lâm Nhất hoàn toàn tĩnh lặng. Ánh mắt hắn trong veo, không chút bụi trần, vô vàn suy nghĩ lướt qua tâm trí.

Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng bừng, nhớ đến lời của sư huynh Phong Giác trước đó.


Nếu vậy, liệu có thể dùng kiếm hồn để kiểm soát kiếm hồn hay không?

Suy nghĩ của Lâm Nhất càng lúc càng rõ ràng. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lại nở nụ cười, ánh mắt rực lên tia sáng kỳ lạ.

Nhất định là như vậy, nhất định là như vậy!

Biểu cảm chăm chú của hắn lúc này giống như một thiếu niên vừa tìm thấy món đồ chơi yêu thích, ngây thơ mà hồn nhiên, đơn thuần nhưng đáng yêu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.