Không gian trước mặt hắn, dưới ánh sáng của kiếm quang, mọi bụi trần đều bị chém thành hư vô. Ngay cả linh khí còn sót lại trong trời đất vào giờ khắc này cũng bị chém sạch, khu vực mà ánh sáng chiếu đến lập tức trở thành một vùng chân không hoàn toàn tách biệt.
Ánh mắt Lâm Nhất thoáng hiện lên vẻ khác lạ, sâu trong lòng không khỏi kinh
hãi.
Thế này cũng quá kinh khủng rồi nhỉ?
Nếu ai đó bị ánh sáng mà kiếm hồn Thương Long phát ra chiếu trúng, e rằng sẽ lập tức bị giam cầm, không còn cách nào hấp thu linh khí từ trời đất nữa.
Một khi mất đi sự hỗ trợ của linh khí từ trời đất, các ý chí võ học cũng sẽ suy giảm nghiêm trọng, không thể phát huy sức mạnh vốn có.
Nếu thực lực hơi yếu một chút, chỉ cần bị ánh sáng này chiếu qua một lần sẽ lập tức bị hóa thành tro bụi, mà ngay cả tro bụi cũng không còn. Ngay cả linh khí mơ hồ cũng bị chém thành hư vô, làm sao có thể để lại chút tàn tích nào của xương cốt.
Dù may mắn không chết, nếu đột nhiên phat hiện bản thân bị nhốt trong một vùng cấm địa không thể hấp thu linh khí, ý chí võ học bị áp chế hoàn toàn, chẳng khác nào bị phế đi một nửa.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhất không khỏi hít sâu một hơi, bị uy lực của kiếm quang làm chấn động.
“Vậy nếu ... kiếm quang này không tỏa ra thì sao?"
Trong đầu Lâm Nhất chợt lóe lên ý nghĩ. Ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3743091/chuong-4222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.