🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Đại đế, đừng chạy mà!"

“Cút đi!"

“Hahaha, không cút là không cút đó. Còn phải tặng ngươi long tiên hương nữa mà."

"Bổn Đế không cần."

Hai người đùa gion một hồi, mãi đến khi quay về Đinh Phong Cư mới chịu yên tĩnh lại. Lâm Nhất bỗng hỏi: "Tiểu Bang Phượng, ngươi có để ý không, mỗi lần Kiếm Kinh Thiên nhắc đến 'sư' đều dừng lại. Ông ta dường như định nói hai tiếng 'sư tôn', nhưng lần nào cũng ngừng giữa chừng."

Vừa nãy là như vậy, trước đây cũng thế. Không phải lần đầu tiên.

"Có gì lạ đâu?" Tiểu Băng Phượng lườm hắn, chẳng buồn để ý.

Lâm Nhất nam trên bãi cỏ bên sông, ngậm cọng cỏ trong miệng, nhìn lên bầu trời nói: “Ta tò mò, sư tôn của ông ta rốt cuộc là ai, có thể dễ dàng tặng ông ta một thanh Thiên Lôi Kiếm."

"Hừm, điều đo cũng đau liên quan gì đen nguoi." Tieu Bang Phượng thờ ơ đáp.

“Cũng đúng.”

Lâm Nhất khẽ thất thần, rồi lại bật cười: “Đại đế, ngươi nói xem kiếm ý của ông ta rốt cuộc mạnh đến mức nào? Có phải đã đạt đến kiếm ý ngũ phẩm rồi không?”

Đối phương có kiếm ý mạnh mẽ đến mức khiến Lâm Nhất cảm giác như đang đối mặt với một vực sâu không đáy, hoàn toàn không thể đo lường được.

Phải biết rằng hiện tại, Lâm Nhất đã đạt đến kiếm ý tứ phẩm của Bán Bộ Thần Tiêu, nhưng kén kiếm của hắn đã vỡ nát hai lần.

Nếu kiếm ý của đối phương cũng chỉ tứ phẩm, theo lý mà nói, không thể gây ra áp lực khủng khiếp như vậy.

"Việc này khó nói lắm. Cấp bậc của kiếm ý có thể xem là chất, nhưng nếu lượng đạt đến một mức độ nhất định, nó cũng có thể tạo ra sự áp chế đáng sợ. Ví dụ, kiếm uy Thương Long của ngươi có thể gia tăng lượng của kiếm ý. Cùng là kiếm ý Thông Thiên, nếu ngươi dung hợp kiếm uy Thương Long, những người khác e là không theo kịp một phần mười của ngươi."

Tiểu Băng Phượng chậm rãi giải thích, giọng nói nhẹ nhàng:"Ví dụ như ý chí Lôi Đình, ý chí Hỏa Diễm, hoặc kiếm ý Phong Lôi đều có thể gia tăng lượng của kiếm ý. Ông già đó rốt cuộc là kiếm ý ngũ phẩm, hay có thủ đoạn nào khác để gia tăng kiếm ý, thì bổn Đế vẫn chưa nhìn thấu được. Dù sao thì, rất lợi hại."

Lâm Nhất nheo mắt lại, sau đó bật cười.

Đại đế nói nhiều rồi, nhưng gần như phần lớn đều là thừa thãi, chỉ có câu cuối cùng moi la trọng điểm.

Dù sao thì cung rat lợi hại, hơn nữa lợi hại hơn ta rất nhiều lần, không thể tưởng tượng được. Có một kho báu như vậy ẩn giấu ngay trước mắt, ở đay nửa năm mà chưa từng khai thác, đúng là đáng tiếc."

Tính cách của ông lão đó chắc chắn là không thích dạy người khác, nhưng nếu mặt dày đi thỉnh giáo, khả năng vẫn có thể thành công.

Nhân luc đao Kho Huyền đang có biến động, khoảng thời gian này hắn cần phải bế quan thật tốt, tận dụng mọi phương pháp để tăng cường sức mạnh, không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.

"Ông già này chắc chắn có chuyện xưa. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vào mười tám năm trước?"

Lâm Nhất nhỏ giọng thì thầm, hiện tại hắn thực sự có một sự tò mò kỳ lạ đối với Kiếm Kinh Thiên.

"Dù sao ngươi đừng làm mấy chuyện ngu ngốc như hôm nay nữa. Khúc mắc trong lòng ông ta lớn hơn ngươi tưởng. Ngươi liều mạng bị thương để kích thích ý chí chiến đấu của ông ta, cuối cùng cũng chỉ tốn công vô ích." Tiểu Băng Phượng liếc nhìn Lâm Nhất, lên tiếng nhắc nhở.

Lâm Nhất hơi sững lại, không ngờ chút tâm tư đó lại bị đại đế nhìn thấu.

Một lúc sau, hắn ta nhổ cọng cỏ trong miệng ra, sau đó tháo hộp kiếm Tử Diên trên lưng xuống, hắn nhìn hộp kiếm với ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.

"Ngươi muốn làm gì?"

Tiểu Băng Phượng nghi hoặc hỏi.

"Đã đến lúc vào trong đó nhìn thử. Ta rat tò mò về thế giới bên trong hộp kiếm này." Lâm Nhất vỗ nhẹ lên hộp kiếm, giọng nói đầy ẩn ý.

"Ngươi nghĩ kỹ chưa?"

"Đã nghĩ kỹ từ lâu."

Lâm Nhất đáp lại một cách bình tĩnh.

Một khi tiến vào đó, mối liên kết nhân quả giữa hắn và Tử Diên Kiếm Thánh sẽ trở nên vô cùng sâu sắc, cũng coi như chính thức trở thành người truyền thừa của ông ta

"Ngươi từng nói với ta rằng Tử Diên Kiếm Thánh mà ta gặp chỉ là một tia phân thân của ông ấy. Vậy thì Tử Diên Kiếm Thánh thực sự, có phải vẫn chưa chết?' Câu hỏi này đã đè nặng trong lòng Lâm Nhất rất lâu. Giờ đây, khi sắp tiến vào hộp kiếm Tử Diên, hắn cảm thấy mình nên hỏi rõ ràng.

"Tiểu tử đó nắm giữ đạo luân hồi, không dễ chết như vậy đâu." Tiểu Băng Phượng liếc mắt, giọng có chút bực tức.

"Đạo luân hồi?"

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia khác thường, hắn chưa từng nghe đến loại ý chí võ học này.

"Hiện tại ta có nói ngươi cũng không hiểu đâu. Nếu ngươi đã quyết định, bổn Đế cũng không nhiều lời. Ngươi hãy dùng Tử Diên Thánh Hỏa luyện hóa dấu ấn trong hộp kiếm này, vậy là từ nay về sau ngươi có thể tự do ra vào, và cũng chính thức trở thành người truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh."

Tiểu Băng Phượng hiếm khi nghiêm túc, giọng nói cũng vô cùng trang trọng.

Lâm Nhất chợt nảy ra ý nghĩ. Tại đan điền, ở giữa đóa hoa Tử Diên như băng tinh, phần nhụy hoa tô điểm trong đó chính là Tử Diên Thánh Hỏa.

Lâm Nhất mở lòng bàn tay ra, một ngon thanh hỏa lớn co nam tay xuất hiện, hắn vung tay búng một cái.

Âm!

"Nhỏ máu!"

Nửa canh giờ sau, Tiểu Băng Phượng bỗng lên tiếng.

Máu tinh khiết rơi xuống hộp kiếm sẽ khiến hắn không còn đường quay đầu. Lâm Nhất hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên tia sắc bén, đầu ngón tay bắn ra một giọt máu tươi nóng hổi.

Khi giọt máu rơi lên hộp kiếm Tử Diên, hộp kiếm rung chuyển dữ dội, tựa như một thế giới đang dần thức tỉnh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.